← Ch.040 | Ch.042 → |
Thiệu Tình nằm trên người hắn một hồi lâu, Lận Chước nhớ tới câu nói "Dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng, c♓_ế_ⓣ rồi làm ⓠ⛎·ỷ vẫn phong lưu", hiện giờ nghĩ đến hắn không còn thấy lạ nữa.
Lận Chước lười biếng rời người Thiệu Tình đứng lên, hình ảnh ◗*â*m mỹ trước mắt khiến hắn kích động một hồi.
Trước nay hắn chưa từng nhận ra, hiện giờ cảm thấy thiếu nữ đồi núi n-𝒽-ấ-ρ 𝖓ⓗ-ô, nhìn kiểu nào dáng người cũng lả lướt động lòng người, từ bộ 𝓃𝐠ự*c phập phồng lên xuống, rồi chiếc bụng nhỏ bằng phẳng, đến chiếc 𝐦ôⓝ-🌀 mề·𝐦 mạ·ï, cho đến miếng thịt ngọc trai nằm trên chiếc màn thầu, bảo hắn phải kháng cự mỹ cảnh nhân gian này thế nào đây?
Lận Chước nhẹ nhàng tách cánh môi bên dưới thoạt nhìn yếu ớt mất hết sức lực, lộ ra cửa huyệt còn đang co rút lại, bốn ngón tay tách mị huyệt ra.
"Điện hạ..." Chi dù gan Thiệu Tình có lớn, nhưng bị nam nhân căng huyệt đạo ra cũng khiến nàng bực bội. Nàng muốn khép hai chân lại, nhưng sức của nàng nào phải đối thủ của hắn?
Âm thanh của Thiệu Tình đối với Lận Chước vô cùng kiều mị, như một chiếc lông ngỗng quét qua trái tim hắn. Mị huyệt bị căng ra có vẻ như khiếp sợ liền co rút lại, tầng tầng lớp lớp mị thịt non mềm bên trong mơ hồ bị chất lỏng màu trắng đục bao phủ. Sau một hồi co rút, ⓣⓘⓝ●♓ ԁịⓒ●ⓗ bên trong từ từ chảy ra, trong chốc lát cả căn phòng tràn ngập mùi xạ hương.
Đó là 𝖙_i𝖓_h d_ị_↪️_𝖍 của hắn và mật thuỷ của nàng trộn với nhau, mùi hương này thuộc về hai người họ.
"Lãng phí..." Lận Chước đưa ngón tay khều ra, chất nhầy trắng đục kia chảy dọc theo đùi Thiệu Tình. Ngón trỏ của Lận Chước có ý đồ xấu chạm vào cái miệng bên trong, rồi móc ngược ⓣ.𝖎ռ.h 𝖉.ị.𝖈.♓ ra. Móc ra đến cửa huyệt hắn lại nhét lại т-ℹ️п-♓ ◗-ị-c-𝖍 vào, ngón tay dính đầy 🌴❗·n·ⓗ ◗ị·ⓒ·h thọc vào ⓡ●ú●✝️ г●🅰️ mị huyệt nhợt nhạt kia.
Thường ngày ở trên giường, Lận Chước chỉ có cật lực đâ_m 𝐯_à_o, nhưng hôm nay lại có vài thủ đoạn khiến Thiệu Tình không kịp phòng bị.
Ai nào ngờ, trước khi Thái tử ngọc thụ lâm phong kia đến tìm nàng, hắn đã ngắm nghía qua mấy quyển Tị Hoả Đồ. Trước giờ hắn không thèm để tâm tới, nhưng nay, đáy lòng hắn đã thừa nhận Thiệu Tình là nữ nhân của mình, thì hắn cũng muốn khi làm chuyện kia nàng cũng được thoải mái. Chuyện gì hắn cũng hiếu thắng, cho nên hắn hy vọng nữ nhân của hắn hài lòng với biểu hiện của mình.
Thiệu Tình không biết trong lòng Lận Chước đang tính toán điều gì, bằng không nàng cười vỡ bụng mất.
Tuy nàng không biết trong hồ lô hắn bán cái gì nhưng nàng bị chọc ngoáy như vậy thì rất khó chịu, ngón tay thon dài lập tức móc đến tận nơi sâu nhất, hắn dùng lực xoa ấn mặt trên của huyệt thịt dày đặc nếp nhăn kia, cả người nàng г.ⓤ.ռ 𝖗.ẩ.ÿ, lượng lớn t1_п_𝒽 🅓ị_𝒸_♓ chảy ra ngoài, Thiệu Tình ngửa cổ ra sau rên lên một tiếng thật dài.
"A..... ưm..." Đôi tay Thiệu Tình che kín mắt mình, nàng không thể gặp người được mất, cái 🌴-ⓗâ-n ⓣ-𝐡-ể này không biết xấu hổ mà cứ phải ứng lại. Bị hắn trêu chọc, bụng dưới nàng nóng vô cùng, mị huyệt lại trở nên trống rỗng.
Hạ thân Lận Chước ngứa ngáy, dương v*t đang mềm nhũn từ từ ngẩng đầu lên.
"Rất muốn sao?" Khoé miệng Lận Chước hơi cong lên. Tuy Thiệu Tình đưa tay che mắt nhưng qua kẽ tay nàng có thể thấy loáng thoáng 🅱️·ïể·𝖚 ✞·ì·ռ·𝖍 của Lận Chước.
Diện mạo của Lận Chước không thể chê vào đâu được, bình thường hắn rất ít khi cưới, khi hắn cười rộ lên có thể làm người khác thần hồn điên đảo. Chỉ là vẻ mặt sủng bịch của hắn khiến Thiệu Tình cảm thấy không đúng lắm.
"Muốn không?" Lận Chước rút tay ra, bắt đầu xoa ấn hạt trân châu khao khát được yêu thương bên ngoài, hắn xoa khoảng bốn năm vòng Thiệu Tình liền chịu không nổi.
"Muốn...muốn...điện hạ.... đau ta..." Nàng muốn, nàng muốn 🌴_hâ_ռ ✝️_ⓗ_ể này được an ủi.
Lận Chước hài lòng rút ngón tay ra, Thiệu Tình không nhịn được nâng eo lên một chút, trên mặt lộ vẻ mất mát.
Nhìn thấy 𝐛_i_ể_⛎ ✞_ì𝐧_ⓗ mất mát của Thiệu Tình, Lận Chước vô cùng hài lòng, dương v*t cương cứng phấn khích xoay vong quanh: "Về phòng ngủ tiếp tục!" Giọng nói hắn khàn đặc.
Thiệu Tình cảm thấy vô cùng trống trải, nhưng lại không muốn cầu xin hắn, nàng cử động thân mình, nàng loạng choạng tiếp đất, đôi chân vô lực đang muốn bước đi thì Lận Chước ôm lấy nàng từ phía sau, т.𝒽â.ռ 𝐭.♓.ể hai người một lần nữa lại dán chặt lấy nhau, hai tay hắn choàng lên phía trước nắm lấy пɢ*ự*🌜 nàng. Lúc sau nàng đã mặc lại y phục, hắn 𝖛⛎ố.т 𝖛.𝐞 đầu v* qua lớp vải mỏng.
"Điện hạ..." Trên người không được giải toả lại bị hắn đùa bỡn như vậy Thiệu Tình cảm thấy càng thêm khó chịu, nàng hờn dỗi kêu lên.
Lận Chước không để ý tới kháng cự nho nhỏ này của nàng, một tay tác oai tác quái trước 𝖓*ⓖự*𝐜 nàng, một tay vén váy nàng lên. Bên dưới váy Thiệu Tình trống rỗng, khi váy bị vén lên, nàng thật sự rất lạnh, т-𝐡-â-𝓃 ✞-𝖍-ể không chịu được khẽ run lên.
Lận Chước đỡ nghiệt căn đang căng cứng, tìm thấy đường đi quen thuộc, hắn thúc một cái, toàn bộ gậy th*t đã đi vào.
"A....." Ở dưới bị Lận Chước đột ngột ❎*â*Ⓜ️ n♓ậ*ρ vào, hai chân Thiệu Tình như muốn mềm nhũn, toàn bộ phía dưới của nàng đều bị dương v*t to lớn của hắn căng ra, Thiệu Tình rên lên: "Căng quá.... khó chịu..."
"Ngoan! Đợi Cô đ-â-m ✔️-à-ⓞ một lúc nữa thì sẽ không khó chịu nữa!" Giọng nói của Lận Chước truyền tới tai nàng từ phía sau. Thiệu Tình không dám tin, Lận Chước cao ngạo lạnh lùng mà có thể nói ra những lời hạ lưu đến vậy.
Trong lúc ngại ngùng, trong lòng nàng dấy lên hưng phấn.
Lận Chước vỗ nhẹ bên chân Thiệu Tình: "Đi!"
Thiệu Tình nghi ngờ: "Cứvậy mà đi sao? Lỡ như có người nhìn thấy thì sao?"
"Yên tâm, mọi người đều lui xuống cả rồi, Cô không dùng nô tài không biết thức thời, muốn ở lại nhìn chủ tử â●𝐧 á●ⓘ sao?"
"Đi thôi!" Hắn lại đánh lên cánh 〽️*ôп*🌀 của nàng, tuy không đau nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cái đánh này vừa hạ xuống, côn th*t bên trong cơ thể nàng đảo lắc: "A.... ư..." Thiệu Tình phát ra tiếng 𝐫ê_п 𝖗_ỉ, nàng tiếng về phía trước vài bước, Lận Chước đi sát phía sau, trong lúc đi, mặc kệ những ma sát tự nhiên kia, hắn vẫn cố ý thúc người tới khiến 𝐭𝖍â.𝐧 ✞𝖍.ể Thiệu Tình bủn rủn.
Hai người đi tới cửa, còn phải đi qua một đoạn hành lang dài mới đến được phòng ngủ.
Tâm tình Thiệu Tình gấp gáp, váy đã rũ xuống, từ chính điện nhìn tới sẽ không thể nhìn ra phong nguyệt bên dưới của hai người đáng xấu hổ cỡ nào.
Nhưng từ bên cạnh tiến đến thì có thể nhìn thấy nam nhân kia dính sát vào nàng, từng nhịp từng nhịp đưa đẩy. Đèn lục giác cung đình treo trên cao, chiếu sáng đường đi cho hai người. T●ⓗ●â●ⓝ ✞ⓗ●ể Thiệu Tình lung lay bước đi, ánh đèn kia cũng lung lay nhìn nàng.
"Điện hạ.... a.. ưm..." Lận Chước đẩy đến thật sâu, đỉnh quy đầu chạm vào nơi sâu nhất ở hoa tâm, côn th*t nghiền ép từng tấc mị thịt bên trong, mở ra lối đi bên trong tiểu huyệt, 🌜·ả·𝖒 ɢ𝐢á·c ✞·ê d·ạ·𝖎 ập đến, âm thanh ⓡ_ê_п г_ỉ mang theo giọng mũi của Thiệu Tình có chút đáng thương.
"Muốn nữa.... a..." Một bước rồi lại một bước, mỗi bước đ-â-Ⓜ️ một phát, Thiệu Tình dường như không còn đứng nổi nữa, cả người căng cứng, la hét nức nở.
"Được thôi!" Lận Chước cũng cảm nhận được mị huyệt kia đã bắt đầu co rút lại, đi được nửa đường cũng sắp đến phòng, nàng cố gắng nhịn nhưng giờ đã không thể nhịn nổi.
Lận Chước giữ hông nàng để nàng dựa vào lan can, từ phía sau hắn đâ_ɱ ✅à_⭕ điên cuồng. Cảnh vật trước mắt Thiệu Tình mờ ảo, tiếng r·ê·n г·ỉ bị đẩy đến đỉnh điểm, pháo hoa trong đầu п-ổ ✝️-𝐮-n-ℊ ra, lý trí không cách nào kiểm soát được, chỉ có thể tiếp tục rê·𝐧 r·ỉ.
"Sắp đến phòng ngủ rồi, còn mười bước nữa. Tình Tình cố gắng lên!" Lận Chước đưa tay 𝖛_⛎ố_✝️ 𝖛_e gương mặt nàng.
"A...ha.... a..." Cao trào vừa đến, mỗi bước đi của nàng khiến mị huyệt bên trong ⓢ*❗ế*ⓣ 🌜h*ặ*✞, đến khi đến cửa phòng ngủ, Thiệu Tình đã nức nở cầu xin: "Điện hạ, tha cho ta đi...a...."
← Ch. 040 | Ch. 042 → |