← Ch.039 | Ch.041 → |
Thiệu Tình uống thuốc xong, dược tính từ từ phát tác, đầu tiên là cơn đau căng tức ռ*ℊự*c, tiếp theo là xương cốt bắt đầu bị châm chích.
Nàng nhìn Lận Chước, đôi mắt long lanh sáng ngời tỏ vẻ đáng thương. Cơn đau càng mãnh liệt chỉ cần ở cùng hắn là có thể giải được, nàng cần hắn để ngăn chặn đau đớn này.
"Điện hạ..." Tiếng gọi Ⓜ️ề_𝖒 ɱ_ạ_ï như lông vũ nhẹ nhàng cào lên ⓝ*𝐠ự*𝖈 Lận Chước, khiến trái tim hắn ngứa ngáy vô cùng.
Nam nữ ở cùng nhau, không có lời nói dư thừa, chỉ cần ánh mắt giao nhau là có thể hiểu đối phương muốn gì.
Hai người bọn họ phát sinh 𝐪⛎𝖆.n ♓.ệ đa phần là một người rơi vào trạng thái ý thức không tỉnh táo.
Miệng lưỡi Thiệu Tình khô khốc, tim đập nhanh. Thình thịch...thình thịch... âm thanh của cơ thể đập vào màng nhĩ, cả người nàng phủ một sắc hồng, mặt đỏ ửng, nửa bộ n-🌀-ự-🌜 cũng nhuộm một mảng màu hồng nhạt.
Làn da trắng nõn của Thiệu Tình nhanh chóng biến thành màu hồng nhạt, những mạch 𝖒.á.υ be bé hiện lên dưới lớp da gần như trong suốt kia.
Trong chớp mắt, Lận chước ôm Thiệu Tình vào trong 𝓃🌀●ự●𝖈, thân hình nhỏ nhắn của nàng dán chặt lên người hắn. Cách mấy lớp vải nàng cũng có thể cảm nhận được ⓓ_ụ_↪️ ☑️ọ_𝐧_𝐠 của hắn đang bừng bừng sức sống chọc vào người nàng. Bởi vì trên lệch chiều cao cho nên nó không chút kiêng dè quấy phá trên bụng nàng, nó cọ tới cọ lui khiến hai chân nàng mềm nhũn không thể đứng vững.
✞𝒽â-𝓃 ✝️♓-ể biết được sắp đến sẽ được 🌀ï.🔼.⭕ ♓𝖔𝐚.ⓝ nên bất giác 𝓇·𝖚·п г·ẩ·𝓎. Lận Chước nâng cằm Thiệu Tình, thuận theo cảm xúc cúi đầu m-ú-† cánh môi mê người kia, giữa khoé môi nàng còn vương lại vị thuốc và đủ loại mứt. Hắn cảm thấy cho dù trên người tiểu cô nương này có vị gì thì dường như đều mang theo một hơi nóng kì quái.
Nụ ♓.ô.ռ này dần 𝖒ấ●✞ ⓚı●ể●ɱ 𝖘●🔴á●🌴, thứ Thiệu Tình muốn là loại mất khống chế này, để trong đầu không phải suy nghĩ gì, không có ngại ngùng e dè, mà là tuỳ ý nhận lấy sung s.ư.ớ𝐧.🌀 từ người hắn.
Cung nhân sớm đã lui ra ngoài, mặt bàn đã dọn sạch sẽ, nàng bị ấn trên bàn. Sau lưng là mặt bàn cứng rắn lạnh như băng, phía trước là 𝐭♓.â.ռ 𝖙.h.ể nóng rực của nam nhân cường tráng. Váy nàng bị vén lên hông, tiết khố bị hắn thuận tay xé rách, tiếng quần áo sột soạt vang lên, dương v*t bừng bừng khí thế đầy uy h·ℹ️ế·𝐩 chọc lên cửa huyệt ư*ớ*ⓣ á*𝖙 của nàng.
"Ha...ưm..." Thiệu Tình nhịn không được rên lên, đôi mắt Lận Chước như hai đốm lửa, bộ dạng hắn như vậy e là lý trí đã bị thiêu đốt hết sạch.
Hắn cho rằng bản thân mình vô cùng chán ghét bộ dạng q●υ🍸ế●ռ г●ũ của nữ nhân, nhưng hiện tại hơi thở hắn dồn dập. Hắn cũng cật lực xem thường những tên ăn chơi trác táng chìm đắm trong sắc dục.
Nhưng hình như hắn rất hưởng thụ cảm giác chìm đắm trong sa đoạ này, mọi bình tĩnh trước giờ đều vứt hết, lâm chi ngọc thụ gì cũng sa vào vũng lầy sau mây mưa. Chính bản thân Lận Chước vẫn không tin được có một ngày hắn nổi lên ý xấu muốn trêu đùa nữ nhân hơn nữa là hắn cố tình làm còn vô cùng thích thú.
Quy đầu dường như có sinh khí, muốn vùi mình vào thiên đường 𝖒ề·ⓜ ɱ·ạ·1 mịn màng kia, tận tình rong ruổi, làm cho nàng mê loạn ρ*𝐡*á*ⓣ ⓡ*🅰️ â*〽️ ⓣ𝐡*a*𝖓*♓ 𝐫-ê-ⓝ 𝖗-ỉ yêu kiều.
"Muốn không?" Hắn cố tình kiềm chế cảm xúc, dùng quy đầu cực đại chống lên cửa huyệt, thấm chút chất nhầy từ nàng tiết ra, cọ cọ lên hai mép thịt đầy đặn, làm cho hạ thân của nàng ướt sũng, thậm chí hắn còn lướt qua hoa hạch mẫn cảm nhất của nàng.
"A..." Thiệu Tình nhắm mắt, ✝️*♓*â*𝓃 ✝️𝐡*ể khao khát mãnh liệt tựa như có ngọn lửa thiêu đốt, chỉ có hắn mới có thể dập tắt được, nàng mong chờ nhưng hắn không cho. Không những không cho, hắn còn châm thêm củi, khiến ngọn lửa bùng cháy.
Bên trong đôi mắt 〽️_ê 〽️𝐚_пg xinh đẹp là vẻ nghi hoặc cùng đáng thương.
Bộ dạng thuần khiết hiểu chuyện khiến Lận Chước suýt chút nữa không giữ được mà lao vào chà đạp nàng. Hắn thấp giọng ✞h●ở 𝐠ấ●🅿️, âm thanh khàn đục của hắn thời khắc này đối với Thiệu Tình vô cùng 🌀ợ-𝐢 ⓒ-ả-m.
"Muốn không? Muốn Cô không?" Lận Chước hỏi lại một lần nữa.
Hai má Thiệu Tình đỏ dữ dội, sau khi hiểu ý nghĩa lời hắn nói, mặt nàng càng đỏ hơn. Lận Chước ấy vậy mà d●ụ 𝒹●ỗ nàng khẩu 🅓â_〽️, trước giờ nàng với hắn không có chuyện này, sao hôm nay lại vậy?
Mỗi một lần 🌀*i@*⭕ ♓*⭕*a*𝓃, hai người chỉ ra sức c*𝒽*𝒾*ế*ռ đấ*⛎, bây giờ Lận Chước ◗●ụ 𝖉●ỗ nàng như vậy, tim nàng thắt lại một chút, nàng không thể nói rõ đó là tư vị gì.
Thấy Thiệu Tình ngơ ngác, Lận Chước hơi hạ người xuống, côn th*t to lớn đi vào trong một chút, độ khoảng một đốt tay, nhưng lại không tiến vào, sau đó hắn móc lên, quy đầu liền cọ qua hoa hạch đã sưng tấy của nàng.
Một luồng điện xẹt qua khiến Thiệu Tình không thể chịu đựng mà run eo, chủ động dùng hạ thân ↪️·ọ x·á·𝐭 với côn th*t của hắn.
Lận Chước kiên nhẫn cọ nhẹ nhàng, mỗi lần hắn cọ qua âm đế, làm dấy lên cơn sóng, lý trí còn sót lại của Thiệu Tình 𝒸𝐡-ⓘ-ế-𝓃 đ-ấ-⛎ với 𝒹ụ·ⓒ ☑️·ọ𝐧·🌀, nhưng cuối cùng vẫn thua cuộc.
"A.... ha.... Muốn..... điện hạ.... ta rất muốn...." Âm thanh nàng mang theo chút giọng mũi, đôi mắt yếu đuối đỏ ngầu vì ⓓụ*𝒸 ✔️ọ*п*ɢ.
Lận Chước cũng không thể nhẫn nại được nữa, hắn ⓗ⛎n●ⓖ 𝐡ăռ●𝖌 thọc thật sâu: "Vậy cho nàng, cho Tình Tình ăn hết được không?" Nhiệt huyết tăng cao, nhìn nữ nhân dưới thân, hắn cảm thấy càng nhìn càng vui, xưng hô 🌴.♓â.ռ 〽️.ậ.✞ đột nhiên thốt ra.
Tựa như từ khoảnh khắc đó trong cơ thể hắn như có thứ gì đó phá rào chui ra, dù thế nào cũng không quay đầu lại được, không có cách nào tiếp tục đối xử lạnh nhạt với nàng, không có cách nào sinh ác cảm với nàng.
Nhưng lúc này Lận Chước chưa phát hiện bản thân mình thay đổi, hắn bị 𝐝ụ_𝖈 ѵ_ọn_🌀 sai khiến. Phập...phập... đường đi bên trong đã được dịch ái bôi trơn, côn th*t mỗi một một lần đi vào đều 𝖕𝖍*á*ⓣ ⓡ*a â*〽️ т*𝒽𝐚*n*♓ ԁâ_Ⓜ️ mỹ.
"A...a...điện hạ.... ư..." Lúc Lận Chước h●u●𝖓●ɢ ♓ă𝖓●𝐠 đ*â*ⓜ 𝖛à*0, hạt châu của Thiệu Tình tích tụ nhiều 🎋·í·c·ⓗ t𝖍·í·𝖈·♓, trong khoảnh khắc bị côn th*t c-ắ-ⓜ ☑️-à-🔴 âm đế liền đạt cao trào, ✝️.𝒽â.п t.𝖍.ể г⛎●𝓃 rẩ●🍸 vì vui 𝖘ư·ớ𝐧·ℊ. Nàng lơ đễnh gọi tên Lận Chước.
Sau khi đến Đông Cung, dần dà nàng cũng thấy rõ, nàng với Lận Chước quá chênh lệch, tình cảm trong lòng cũng đã nhạt nhoà, nhưng niềm vui xác thịt là trải nghiệm hoàn toàn mới, nàng cảm thấy như vậy rất tốt.
†_𝒽â_𝖓 ⓣ_ⓗ_ể nàng lên cao trào vẫn bị hắn thọc vào 𝖗ú_𝖙 𝐫_@. Thiệu Tình ngẩng cổ không ngừng 𝓇●ê●n 𝐫●ỉ, trong cơ thể dường như có một đợt sóng nữa sắp ập đến, dữ dội hơn lần trước. Mỗi khi côn th*t to lớn đi vào đều 🎋í·c·𝐡 ⓣ·♓·í·c·h cơn sóng lớn, những đường gân quấn quanh thân trụ cọ lên từng tấc thịt mẫn cảm đem lại 𝖈●ả●ɱ 𝐠●ⓘ●á●c 𝐭●ê 𝖉●ạ●❗.
"Ha...a...." Hông Thiệu Tình căng cứng lên, nửa trên của hai người quần áo đoan trang thẳng thớm, nửa dưới lại kết dính làm một làm việc phóng đãng nhất của nam nữ.
Thiệu Tình cảm thấy n🌀ự●𝒸 mình ngứa ngáy, sữa tiết ra bắt đầu ước hết y phục của nàng.
Trước п_🌀_ự_↪️ Thiệu Tình thêu hai đoá hoa sẫm màu, hai má ửng đỏ, liên tục †·♓·ở 𝖉ố·𝒸: "Điện hạ...п🌀ự-🌜 ta căng quá...ngài 𝖒ú.т cho ta có được không..." Vừa nói xong, Thiệu Tình liên tục phát ra tiếng гê_𝖓 𝖗_ỉ yêu kiều. Hơi thở Lận Chước nặng nhọc, kéo 𝖓ℊự·↪️ áo nàng xuống, cởi yếm nàng, hai con thỏ trắng nhảy ra trước mặt hắn, sữa đã làm ước hai bầu 𝖓𝐠●ự●𝐜 kia, hắn thấp hèn cúi đầu ⓛ1ế-m 𝐦ú.т hai quả đào đã dựng thẳng đứng.
"Ưm...ư..." Tiểu huyệt bên dưới bị hắn dùng sức đâ●𝐦 và●o, nhũ hoa bên trên bị hắn ra sức 🦵𝐢ế_〽️ ɱ●ú●🌴, hai nơi mẫn cảm nhất của nữ nhân đều bị hắn 𝐤íc·♓ †𝐡í🌜·♓. Trước mắt Thiệu Tình là một tràng pháo hoa 𝐧*ổ т⛎*n*🌀, bên trong lẫn bên ngoài tiểu huyệt đều bị cơn sóng tình ập đến, cả người nàng căng cứng, không ngừng 𝖗_ê_n 𝓇_ỉ.
Cảm giác được từng trận co rút của mị huyệt, Lận chước càng dùng sức đ-â-ɱ sâu, qua trăm cái, 𝒸.ả.𝖒 𝐠.iá.𝒸 ✝️.ê 𝖉ạ.ℹ️ từ xương cục chạy thẳng l·ê·ռ đỉ·ⓝ·ⓗ đầu, hắn rùng mình một cái, 🎋.h0.á.1 𝒸ả.ⓜ mãnh liệt tiến tới, tinh quan mở ra, phóng thích tất cả vào trong nàng, một lượng lớn 🌴-𝖎-𝓃-𝒽 𝐝ị-ⓒ-𝖍 ấm áp bắn vào trong Thiệu Tình sau một hồi ↪️𝒽·ế·𝖙 đi sống lại.
← Ch. 039 | Ch. 041 → |