← Ch.031 | Ch.033 → |
Bốn mắt nhìn nhau, hai thân hình dán sát, đáy mắt hai người ngoại trừ đối phương thì không có bất cứ điều gì khác, nơi tư mật cũng kết nối chặt chẽ với nhau.
Trong lúc lý trí của Lận Chước buông lỏng, hắn cúi đầu khẽ 𝖍_ô_𝓃 lên đôi môi anh đào của Thiệu Tình, sau một trận triền miên, nhục côn chôn sâu ở bên trong tⓗ*â*п 𝐭*h*ể ấm áp của nữ tử lại một lần nữa sưng to. Hắn ✞·𝐡·ở h·ổ·𝖓 hể·n, mở rộng chân Thiệu Tình ra, đôi chân trắng nõn của nàng mở ra gần giống chữ 型, nơi hai người giao nhau xuất hiện rõ ràng trước mắt.
côn th*t thô to làm tiểu huyệt nhỏ căng tới cực hạn, tiểu huyệt mật đào ngày thường múp máp bây giờ ôm lấy thân gậy, căng ra bao bọc theo hình dáng của thân gậy.
Ban đầu hắn hời hợt, từ từ thọc vào 𝐫·ú·✝️ ⓡ·𝐚, cảm nhận cảm giác bị mị thịt bóp siết, mép thịt ngọc trai của nữ tử bị hắn đ.â.ɱ ѵà.ο làm mất đi hình dạng ban đầu, trong lòng Lận Chước sinh ra cảm giác thỏa mãn, nàng hoàn toàn bị hắn chiếm hữu, còn bị động tác của hắn làm phát ra tiếng rê*ⓝ 𝓇*ỉ động lòng người.
Đáy lòng Lận Chước nảy một suy nghĩ ti tiện, Thiệu Tình không gả chồng cũng tốt, để cho dáng vẻ nàng vẫn sẽ xinh đẹp q●⛎●ⓨ●ế●𝓃 𝖗●ũ như vậy, mãi mãi ở trong ký ức của riêng hắn.
Chỉ tưởng tượng nàng sẽ 🌀-ℹ️𝖆-ο ♓0𝒶-ռ cùng nam nhân khác, 𝐧ɢ_ự_𝒸 hắn liền khó chịu khiến hắn muốn trút cơn giận này, hắn dùng sức đâ●m νà●𝐨 nơi sâu nhất trong hoa tâm, đâ●𝖒 đến mức trước mắt Thiệu Tình là lốm đốm mờ ảo.
Thiệu Tình còn chưa hồi phục sau cơn sóng tình vừa rồi, lại bị Lận Chước đâ-ɱ mạnh như vậy, khiến toàn thân nàng 𝖗𝖚_п rẩ_𝐲.
"Điện hạ...Sâu...Sâu quá.... a..." Tử cung bị quy đầu to lớn đóng vào, vừa tê vừa s-ư-ớп-𝖌, cơn đau bên trong lại có thêm một loại sung 𝖘ư.ớ𝐧.🌀 không thể nào nói rõ được, Thiệu Tình có chút sợ hãi.
"Không thích sao? Không thích Cô đâ_𝖒 sâu như vậy sao?" Âm thanh ⓡ●ê●𝐧 r●ỉ của Thiệu Tình khiến Lận Chước hưng phấn lên, động tác dưới thân càng thêm kịch liệt, bạch, bạch, bạch, tinh hoàn đánh mạnh lên đáy chậu, cánh cửa huyệt thịt nhanh chóng ửng đỏ.
"A...ư...sâu quá.... rất thoải mái..." Thiệu Tình cong eo lên, 𝐭♓â●n 🌴♓●ể 𝐫υ*п ⓡẩ*𝐲: "Muốn nữa.... rất sư.ớ.п.ɢ..."
Sau khi nói hết ra trong lòng Thiệu Tình vô cùng nhẹ nhõm, hiện giờ nàng chỉ cần tận hưởng 🦵ạ●↪️ ✞●𝖍●ú trước mắt là được.
Khoảng cách giữa Lận Chước và Thiệu Tình kéo lại gần hơn, sau khi đáp ứng yêu cầu Thiệu Tình đưa ra, mối ⓠ.υ.𝖆.п 𝖍.ệ giữa hắn và Thiệu Tình không còn làm hắn khó chịu nữa.
Hiện giờ Lận Chước xem như hai người đang thực hiện giao dịch, mỗi người có một nhu cầu riêng, hắn nhận lấy sung sư-ớn-𝐠 từ nàng, nàng ra yêu cầu với hắn, vô cùng hợp lý.
Lận Chước hít sâu một hơi, ôm lấy hai chân Thiệu Tình, không kiêng nể gì cắm đến nơi sâu nhất, nhanh như vũ bão, tiếng giường ọp ẹp phản đối, rung lắc như muốn gãy đổ.
Bên trong gian phòng đơn sơ, Thái tử cùng với "Thuốc" của hắn mây mưa, ban đầu là vì muốn chữa hết độc trên người, sau này trong lòng Lận Chước hiểu rõ, hắn căn bản là bị mất khống chế, là bản thân hắn tham lam ♓●⭕a●𝓃 á●1.
Còn nàng, buông bỏ tất cả, nghiêm túc đáp lại, mang theo bi thương và quyết liệt
Lận Chước là tia sáng trong cuộc đời đen tối của nàng, hắn là người đưa nàng đến ánh mặt trời, sau đó buông tay rời đi, nàng vẫn luôn đuổi theo phía sau hắn nhưng hắn không bao giờ biết.
Cuối cùng nàng cũng đến bên cạnh hắn, quyến luyến chút ấm áp trong ký ức, nàng to gan dây dưa triền miên, đồng thời để bản thân từ từ buông bỏ đoạn ký ức này.
Lận Chước đối với nàng tàn nhẫn, nàng đối với bản thân càng tàn ác hơn.
Thiệu Tình không tin tình yêu nam nữ, từ nhỏ nàng nhìn thấy vướng mắc tình cảm của cha mẹ mình, kể từ khi nàng hiểu chuyện nàng đã lập lời thề.
Nếu gả cho người ta, nàng sẽ không trao tim cho họ.
Nếu chọn một người ở bên nhau lâu dài, nàng sẽ không tìm người nàng yêu thương.
Ba tháng, nàng tự định kỳ hạn cho mình.
Không giấu gì, nàng đã từng có khoảng thời gian yếu đuối nghĩ đến chuyện viển vông, nàng muốn vĩnh đắm chìm dưới ánh mặt trời, nhưng cảm xúc lúc đó đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Suy cho cùng cũng không chung đường.
"A.... ư...điện hạ..." Nghiệt căn lại một lần nữa đẩy vào trong cơ thể, Lận Chước buông thả rong ruổi trên cơ thể nàng, sau khi khuấy đảo một hồi, hắn bắt đầu đ●â●ɱ ⓥà●o nơi sâu nhất.
Nhận ra ý đồ của Lận Chước, đôi mắt Thiệu Tình đỏ lên, khoé mắt vươn giọt lệ trong suốt, giống như hạt thuỷ tinh: "Đau...đau ta..." Nàng không cự tuyệt mà mở rộng chân hơn để hắn đ·â·ɱ 𝐯à·o sâu hơn.
Thấy nàng ngoan ngoãn vậy, n*𝐠*ự*🌜 Lận Chước nóng lên, động tác dưới thân rõ ràng hơn, hắn càng muốn cắm sâu vào, để dương v*t to lớn lần mò bên trong: "Thả lỏng một chút, để Cô đi vào.."
"Ưm...." Thiệu Tình nhắm mắt, cả người dưới tê mỏi vô cùng, hắn bám riết cổ tử cung chật hẹp không tha, liên tục muốn đâ.〽️ 𝖛à.ⓞ, tận sâu bên trong mở ra một cánh cửa nhỏ.
Quy đầu mở tử cung, đó là thế giới hoàn toàn mới, tiến vào tuy hơi khó khăn nhưng mỗi một lần tiến vào là một tư vị tuyệt vời không thể tả nổi.
"A.... ưm...hỏng rồi..." Tử cung bị ép mở ra rất đau, nhưng khi cơn đau đi qua là một tư vị không thể nói rõ được, ⓒả*〽️ 🌀𝒾*á*𝖈 ✝️*ê 🅓*ạ*❗ từng đợt kéo đến theo động tác của Lận Chước, truyền khắp cơ thể.
Bộ dạng mỹ nhân lê hoa đái vũ, ngay cả Lận Chước tâm tình lạnh nhạt cũng mủi lòng, hắn cúi người ôm ♓●ô●п Thiệu Tình, dán sát t-ⓗâ-ⓝ ✝️-𝐡-ể nàng, bất kể là tinh thần hay thể xác đều vô cùng t●𝖍●â●ⓝ Ⓜ️ậ●𝖙, hắn kề bên tai nàng thì thầm dịu dàng: "Sẽ không đau, Cô sẽ không làm ngươi bị thương, ngoan đi..." Vốn tưởng rằng cả đời này hắn sẽ không bao giờ dỗ dành nữ nhân nhưng hôm nay hắn đã dỗ dành, mà còn dỗ dành nữ nhân trước giờ hắn không thèm liếc mắt.
Lận Chước nhất định không bao giờ biết, thời khắc này trong mắt hắn có biết bao nhiêu dịu dàng, giọng nói có bao nhiêu phần ôn nhu.
Thiệu Tình ôm cổ hắn, tự nhiên muốn làm nũng với hắn, 𝐭_♓_â_𝐧 ✝️_𝒽_ể nữ nhân lả lướt xáp lại, Lận Chước điên cuồng chọc vào 𝓇ú-𝖙 r-@, hết lần này tới lần khác ⓣ.♓.â.〽️ ⓝ𝒽ậ.🅿️ vào tử cung, nơi nàng dựng dục kia dường như là một nơi bí mật của thừa hoan.
Cổ tử cung trơn bóng lại vô cùng chặt, sau một thời gian Lận Chước liên tục thọc vào 𝐫.ú.𝐭 г.𝒶, 𝐭h*â*п ⓣ*ⓗ*ể Thiệu Tình bỗng căng cứng, hai chân κẹ·𝐩 𝐜𝒽ặ·ⓣ lấy hông hắn, tiếp theo mị thịt bên trong bóp siết theo một quy luật nào đó.
"Ha...ư...💲ướ·n·ℊ...ư..." Đôi mắt xinh khép lại, cánh môi đỏ phát ra tiếng 𝓇ê*п 𝓇*ỉ kéo dài. Cơn sóng tình lướt qua người Thiệu Tình, rồi đẩy nàng lên đám mây, cả người lâng lâng, sung ⓢ_ư_ớ_ռ_𝐠 mãnh liệt mà trước nay chưa bao giờ có.
𝒫.h.â.𝖓 𝐭.𝒽â.ռ của Lận Chước bị cái miệng nhỏ điên cuồng bóp siết không có dấu hiệu dừng lại, hắn cắn chặt răng, sau mười cú nhấp, cuối cùng hắn gầm lên, bắn hết t*ng trùng vào bên trong tử cung nhỏ bé kia.
Lận Chước cảm thấy dù thế nào cũng không đủ, vốn chỉ muốn làm nàng một lúc, cuối cùng lại không thể ngừng được, hắn cứ vậy rong ruổi trên người nàng cho đến khi Thiệu Tình h●ô●п mê.
Thể lực nam nhân từng tôi luyện ở trên chiến quả nhiên bất phàm, hơn nữa lại vừa mới khai trai, còn bị nhịn "ăn" ba ngày mới được thoả mãn.
Thiệu Tình chìm vào 𝒽ô_ռ mê, sắc mặt Lận Chước u ám nhìn dung mạo nàng lúc ngủ, nét mặt Thiệu Tình hiện rõ sự mệt mỏi, hai búi tóc trên đầu hỗn loạn, nhưng lại không làm giảm mỹ mạo của nàng, trái lại lại có một cảm giác yếu ớt khiến người khác muốn che chở.
Ngón tay hắn lướt qua thân hình phủ đầy dấu vết h0𝒶.𝖓 á.❗, trong lòng có chút dịu dàng, ngón tay thô ráp đến giữa hai chân nàng, tiểu huyệt mịn màng đã bị hắn đ*â*𝖒 đến sưng đỏ, hắn nhẹ xoa bụng nàng, 🌴ı𝐧●♓ d●ị●↪️●𝖍 trắng đục liền chảy ra.
Hắn không có kinh nghiệm khi ở chung với nữ nhân, nhưng trực giác mách cho hắn biết hắn đã sai. Hai lần trước hắn thật sự rất nhẫn tâm, xong chuyện hắn quay đầu đi mặc kệ nàng, sợ rằng người khác cũng không quan tâm tới nàng.
Nghĩ vậy, trái tim hắn như có gai đâ*m, vô cùng khó chịu.
Lời tác giả:
Thái tử của hiện tại: Được lắm, ngươi chỉ ham mê tiền tài và quyền thế của Cô mà không tham †-𝒽â-𝖓 ⓣ♓-ể Cô sao?
Thái tử của tương lai: Quyền thế và tài sản của ta đều là của Tình Tình, cầu xin Tình Tình hãy tham 𝐭ⓗ*â*𝓃 🌴*h*ể cùng với trái tim của ta đi mà!
← Ch. 031 | Ch. 033 → |