← Ch.019 | Ch.021 → |
Sau khi đ_ộ_n_🌀 🌴ì_n_𝒽, mọi chuyện đều trôi chảy, Thiệu Tình phát ra tiếng t-♓-ở ԁố-𝖈, nàng bị hắn đè trên mặt bàn. Tiếng xé rách quần áo vang lên rõ ràng, hai chân nàng bị tách ra, dương v*t to lớn ngay lập tức đâ●ⓜ ☑️à●0, nhưng lần đi vào này không đau đớn nữa, ngược lại mang đến 🌜ả.𝐦 ℊ1á.c †.ê dạ.ℹ️ giống như có dòng điện chạy dọc toàn thân, khiến nàng vứt hết liêm sỉ để rên lên. Vòng eo cũng đong đưa phối hợp với sự xâm chiếm của hắn, vì tác dụng của thôi tình, hoa huy*t bên trong co siết lại, một lượng lớn hoa dịch tưới lên đầu dương v*t.
"Ư...ha....." Lận Chước gầm nhẹ.
Nam nhân mất lý trí, nữ nhân trúng mị dược, một người điên cuồng đ*â*𝐦 sâu vào, một người nhiệt tình vặn eo lắc ɱôⓝ*ℊ, dòng điện len lỏi bên trong hai cơ thể, làm cho hai người phát ra tiếng thở nặng nề nguyên thủy nhất.
"Ưm.... Nữa đi...thật thoải mái...a...." Dược tính của thôi tình làm ✞-𝒽â-ⓝ ✝️-𝐡-ể Thiệu Tình mẫn cảm hơn so với ngày thường, mỗi cái va chạm của Lận Chước đều mang đến cơn sóng cuộn bên trong cơ thể nàng. Ⓒả_Ⓜ️ 🌀ℹ️á_c ⓣ_ê 🅓_ạ_𝖎 chiếm cứ hết mọi giác quan, khiến nàng gần như mất đi lý trí, chủ động cầu hoan với hắn. Đã từng mây mưa với nhau nên nàng biết 🌴♓â*𝐧 𝖙♓*ể của nam nhân này có thể mang đến κh*⭕á*1 ⓒ*ả*ⓜ cho mình, nàng tham lam lên tiếng cầu xin hắn. Đôi chân dài trắng nõn quấn lên hông rắn chắc của Lận Chước, nàng tiếp tục vặn vẹo hông, tiếng bạch...bạch... đầy dâ.𝖒 mỹ vang lên. Không bao lâu sau, Thiệu Tình bị đẩy lên đầu ngọn sóng, một màu đen tối trước mắt kéo đến, cảm giác sung şư-ớⓝ-g tột đỉnh lan ra khắp cơ thể, nhưng nàng còn chưa thỏa mãn.
Dược tính của thôi tình rất mạnh, từng đợt cao trào nối tiếp ập đến cũng không thể giải tỏa được cơn khát trên người nàng.
"A...Nữa...sâu hơn nữa...." Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhuốm màu 🅓ụ.🌜 ✌️ọռ.🌀, con ngươi mất đi tiêu cự hơi khép lại, phía dưới chiếc mũi cao là đôi môi đỏ ♓·é 𝐦·ở, phát ra tiếng rên động lòng người, âm thanh г.ê.ⓝ r.ỉ của khát vọng. Hai mắt Lận Chước nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hoàn mỹ kia, hắn muốn gặm nhấm nó.
Lận Chước hiện tại không khác gì dã thú, hắn vứt bỏ khí chất cao ngạo trên người, thuận theo con tim, cắn 𝖒·ú·✞ đôi môi anh đào, hấp thụ nước bọt cùng hương thơm của nàng, nuốt hết âm thanh г_ê_n 𝓇_ỉ phát ra từ đôi môi này, môi lưỡi 𝐪-𝖚ấ-ⓝ ⓠ𝖚ý-✞ với nhau, hai т♓â●𝖓 ⓣ●𝒽●ể ↪️_ọ 𝐱_á_†.
🅿️●ⓗ●â●𝓃 ✝️ⓗâ●𝓃 của hắn không ngừng chơi đùa trong t𝖍â.n †.♓.ể của nàng, khơi dậy cơn sóng lớn. hai người vứt bỏ hết lý trí của con người, nhiệt tình tìm kiếm ♓⭕_𝒶_𝖓 á_❗ trên người đối phương giống hai dã thú đơn thuần.
Thiệu Tình cảm giác dưới thân mình là một đống lửa lớn đang cháy lan sang đồng cỏ, cần được dập tắt, cơn khát mãnh liệt khiến đôi bàn tay búp măng không biết liêm sỉ quấn lên cổ hắn. Khi dị vật xâm lấn, chiếc 𝑒.𝐨 ⓣ𝖍ⓞ.𝖓 gọn ra sức xoắn chặt, giống như muốn cưỡi lên vật kia. hoa huy*t non mềm của nàng càng bị đ_â_Ⓜ️ sâu, càng bị chà đạp, thì nàng càng đạt được nhiều sung 𝖘ư-ớⓝ-🌀, từng đợt cao trào ập đến, đẩy nàng lên đến đỉnh điểm.
Toàn thân Thiệu Tình run lên vì tình dục, đầu v* sưng đỏ bắt đầu xuất hiện cảm giác châm chích. Bên ngoài viên đá hồng nhạt bắt đầu xuất hiện một màng hơi mỏng, tiếp đó, biến thành tia nhỏ bắn ra. Lận Chước buông môi Thiệu Tình ra, môi lưỡi ấm nóng bắt lấy dòng sữa, ra sức ⓛ·ïế·Ⓜ️ mú·ⓣ.
Mỗi lần Lận Chước g-𝒾𝐚-🅾️ 𝐡-🔴-ⓐ-𝓃 hắn đều không biết tiết chế, liên tục khuấy đảo mị huyệt của nàng. Trên mặt nữ tử xinh đẹp là dáng vẻ cuồng loạn, một bên ngự-𝐜 bị ngậm lấy, một bên không có gì áp chế phun ra dòng sữa tươi, một ít bắn lên người nàng, dọc theo ⓣ_h_â_𝓃 †_𝒽_ể chảy xuống bụng nhỏ của hắn.
Lận Chước dừng động tác 🅱️·ú 𝖒·ú·𝖙, nâng nửa người trên dậy, hai tay Thiệu Tình đang ôm hắn rã rời buông xuống. Ánh mắt Lận Chước đảo qua 🌴h*â*n †𝒽*ể mỹ miều của nàng, ✝️-𝒽â-ⓝ †-h-ể kia ửng hồng vì 𝐝ụ●ⓒ ⓥọ𝖓●ℊ nay lại dính thêm sữa tươi trăng trắng, vô cùng mê người, ánh mắt hắn lại lia đến nơi gắn kết của hai người, cảnh tượng trước mắt làm khí huyết hắn sôi sục.
Hai cánh môi thịt no đủ bị thân gậy thô to chèn ép biến thành hai lá mỏng đáng thương, nó cố gắng cắn nuốt côn th*t hắn, 𝖙h*â*𝓃 †♓*ể nàng đang thay đổi hình dạng để phù hợp nhất với hắn, cùng hắn ra ra vào vào, mị huyệt đỏ rực bị động tác của hắn kéo ra rồi nhét lại.
"Ha..... Ư...." Tốc độ của Lận Chước càng lúc càng nhanh, hắn gầm lên một tiếng sau đó cúi đầu tiếp tục cắn ⓜ-ú-т đầu v* nàng, đồng thời bàn tay kia chơi đùa với đầu v* còn lại. Dòng sữa có mùi thuốc nhàn nhạt liên tục bắn ra, trở thành chất lỏng bôi trơn, làm cho т.♓.â.n th.ể hai người dính ướt.
Giống như những nữ tử khác, ban đầu sữa có màu vàng nhạt, sau vài ngày sẽ biến thành màu trắng ngà, nhìn kỹ một chút sẽ thấy nó trong suốt. Sữa mẹ mang theo mùi tự nhiên, vị hơi ngọt, nhưng sữa của Thiệu Tình không phải sản sinh theo tự nhiên, mà là dùng thuốc thúc ép ra, nên khi nếm không chỉ có vị ngọt mà bên trong còn có mùi thuốc.
"A..." đầu v* bị nam nhân điên cuồng 𝐛*ú mú*ⓣ, tiểu huyệt mềm mịn bị hắn chiếm lấy. Cảm xúc của Thiệu Tình bị mị dược điều khiển, nhất thời càng muốn nhiều hơn, nàng lắc đầu điên cuồng, tiếng rên 𝖉.â.𝖒 mĩ cao vút, 𝖐●h●𝐨●á●ℹ️ 🌜ả●ⓜ mãnh liệt kéo đến, pháo hoa trong đầu nàng 𝐧·ổ †υ·п·g, trước mắt trắng xóa, mười ngón tay ôm lấy Lận Chước không rời, nhưng móng tay đã bị cắt sạch nên không thể làm hắn bị thương, cùng lắm chỉ để lại trên da hắn một vài vệt đỏ.
Lúc này, ⓗ_🅰️_𝖒 𝖒_𝐮_ố_𝐧 vừa nhanh vừa gấp, hai chân Thiệu Tình dùng sức kẹp lấy hông Lận Chước, nâng eo lên cao, để Lận Chước đ*â*ɱ ✅à*🅾️ nơi sâu nhất, bày ra tư thế yêu nghiệt, từng ngón chân tròn trịa đáng cuộn tròn lại.
"Ưm..." Lận Chước ✞ⓗ*ở 𝒹*ố*↪️ không ngừng, hắn cảm thấy thân dưới bị huyệt thịt liều mạng s𝖎*ế*𝐭 𝐜*♓*ặ*𝐭 giữ lại, từ đầu tới cuối đều cắn ɱ·ú·✞ tận tình p_h_â_ⓝ t_h_â_𝖓 nam tính của hắn, mị thịt bên trong vừa co rút vừa xoắn chặt tựa như cầu xin hắn hãy đối xử thô bạo với nó. Một mặt hắn dùng môi lưỡi quấy phá đầu v* nàng, một mặt hắn dùng nghiệt căn đâ_ɱ ⓥ_à_𝖔 tiểu huyệt nàng, tận hưởng cảm giác tiểu huyệt 𝐬ℹ️-ế-✞ 🌜-♓-ặ-т đẩy lên cao trào.
Bạch.. bạch... tinh hoàn đánh vào môռ*ⓖ nàng tạo ra âm thanh vang dội khắp phòng. Chốc chốc Thiệu Tình lại phát ra tiếng ⓡê-𝖓 𝖗-ỉ, dòng điện chạy trong cơ thể khiến hoa huy*t run lên. Lận Chước đâ·Ⓜ️ 𝖛·à·⭕ chừng trăm cái nữa, hoa huy*t nàng bị hắn đ●â●m đến mức tê dại mất cảm giác, rốt cuộc hắn cũng gầm nhẹ lên rồi phóng thích, 𝖙1·п·♓ 𝒹·ị·𝖈·ⓗ nóng hổi đều bắn vào trong hoa tâm của nàng, làm cả người nàng run lên.
Cơn sóng tình qua đi, ý thức hai người từ từ khôi phục lại, Thiệu Tình một lần nữa đưa mắt nhìn sắc mặt Lận Chước, nàng không khỏi ngạc nhiên, loại "thuốc" như nàng quả thật là có công hiệu. Sau khi uống sữa của nàng, thao huyệt nàng, những hoa văn màu đen trên mặt hắn đã biến mất không ít, sắc mặt cũng dần khôi phục chỉ còn lại màu tím nhàn nhạt.
Lận Chước không biết bản thân bị gì, khi bị Thiệu Tình nhìn chằm chằm như vậy hắn cảm thấy không được tự nhiên, còn có chút tức giận vì hắn ý thức được "công hiệu" của Thiệu Tình, càng nhận ra rằng hiện giờ hắn cần nàng.
Lận Chước phát hiện, hắn rất Ⓜ️-ê đắ-Ⓜ️ †♓·â·𝓃 ⓣ♓·ể Thiệu Tình, chỉ cần nhìn dáng vẻ của nàng hắn liền sinh ra 🅓ụ_ⓒ vọ𝖓_𝖌. Ngay lập tức hắn đem những suy nghĩ này đổ thừa cho dược tính, nếu không hắn không thể nào lý giải được. Nhiều năm như vậy không có một nữ nhân nào có thể khơi lên khát vọng của hắn, hắn nên đối mặt thế nào đây, ngay cả người vừa rồi tự xưng là vị ♓.ô.𝓃 thê của hắn, vì sao trong lòng hắn không chút ɢ·ợ·𝐧 💰óռ·🌀 nào?
Nhìn biểu cảm lười nhác của nàng sau khi h𝑜🔼·ռ á·1 xong, hắn lại cứng lên, chỉ muốn 𝐡𝐮𝖓·🌀 h·ă·ռ·g cắm sâu vào nàng, để trên gương mặt nàng luôn xuất hiện dáng vẻ lả lơi như vậy.
← Ch. 019 | Ch. 021 → |