← Ch.21 | Ch.23 → |
Hai tháng cuối cùng trong quãng đời học sinh ngoài ăn, uống, nghỉ ngơi thì mọi thời gian còn lại của tôi hầu như chỉ dành cho việc học. Trường Đông khép lại tất car mọi việc mà luôn ở bên giúp đỡ và chăm sóc tôi, ngày tháng ấy dù vất vả nhưng lại rất hạnh phúc.
Trưa tháng sáu với với cái nắng như đổ cả chậu lửa lên mái nhà, tôi ngồi học trong phòng mà đôi gò má ướt đẫm mồ hôi, Trường Đông từ bên phòng mình bước sang vui vẻ nói.
« Hôm nay em học tới đó thôi, chúng ta cùng ra ngoài thư giãn nhé. »
Tôi đập tay xuống bàn ầm ầm, cứ thế mà hét lên sung sướng.
« Anh nói thật phải không? Vậy chúng ta mau đi thôi. »
« Cho em năm phút để chuẩn bị, anh sẽ chờ ở dưới cổng. »
Nói rồi Trường Đông quay người bước đi, trước khi ra ngoài không quên kéo chặt cửa lại.
Năm phút quý giá ấy đủ để tôi thay lên mình bộ quần áo khá năng động và thoa một lớp son mỏng trên môi, trước khi bước ra liền tiến lại gần ô cửa sổ đứng trên cao nhìn xuống, cảm giác hạnh phúc bao giờ cũng như vậy ở trong lòng. Trường Đông đang đứng ở dưới kia nhìn lên tôi, cả hai ánh mắt cùng chạm nhau với nụ cười nửa miệng, trong ánh nắng vàng con người ấy càng trở nên rực rỡ hơn bao giờ.
Tôi ngồi sau xe Trường Đông, cả đoạn đường không biết nói bao nhiêu thứ, cho tới khi tới được quán kem gần nhất mới chịu dừng lời.
« Trường Đông này, sáng nay anh đã mang nước ra tưới cho chậu xương rồng trước cửa chưa? » Tôi hỏi.
« Anh quên rồi. » Anh ta trả lời hờ hững.
« Sao anh có thể vô tâm như thế, nếu nó có mệnh hệ gì thì anh chết với tôi. »
« Em lo lắng cho nó nhiều vậy sao? »
"Nhiều lắm."
"Nó có quan trọng với em không?"
"Rất quan trọng."
"Vậy cả đời này em phải ở bên cạnh để chăm sóc nó đấy."
"Chẳng phải lần trước anh bảo chậu xương rồng ấy là của mình sao? Cây của anh lại bắt tôi phải chăm sóc, anh khôn thật đấy nhỉ?"
Trường Đông cười lớn trước câu nói của tôi, sức nặng của một đứa mập mạp cộng thêm cái nắng gắt giữa trưa hè oi ả hình như không thể làm mất đi niềm vui trên gương mặt ấy.
Ngày hôm đó hai chúng tôi đã rất vui vẻ ở bên nhau, có cãi cọ nhưng sau đó luôn là tiếng cười, có trách móc nhưng cuối cùng vẫn là những lời tâm sự. Chẳng hiểu tôi ngốc nghếch làm sao mà lại đi hỏi Trường Đông những câu rất ngớ ngẩn khi ăn kém, lời nói ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tim mỗi người.
"Nêu tôi không còn ở đây nữa có phải những mùa hè sau đó sẽ không được cùng anh ăn kem như thế này?"
Tôi và Trường Đông không nhìn nhau, dù đang mơ hồ với cảm xúc của bản thân nhưng tôi lại đọc thấy tâm tư người đối diện, anh ta không trả lời mà chỉ lắng nghe những gì tôi nói.
"Rồi anh sẽ lại có một người khác cùng ăn kem với mình, rồi anh sẽ sớm quên tôi thôi."
"Em đừng nói nữa, anh không bao giờ quên em cả." Trường Đông đặt mạnh tay xuống bàn, ánh mặt giận dữ đổ vào tôi muôn vàn cảm xúc.
"Anh thấy không, khi chậu xương rồng cũ mất đi thì sẽ có một chậu mới đặt vào chỗ đó, rồi anh cũng sẽ dành tất cả tình cảm cho chúng giống như nhau. Tôi cũng không dám chắc bản thân mình sẽ không thay đổi."
"Mộc Đan này, em có biết tặng ai đó chậu xương rồng là có ý gì không?"
Trường Đông hỏi, tôi chỉ lắc đầu, đây là lần đầu tiên trong đời tôi nghe điều đó.
"Nó cũng giống như em muốn nói mình từ lâu đã yêu đơn phương họ rồi."
"Vậy chậu xương rồng ấy anh muốn tặng cho ai?"
"Anh muốn tặng cho em."
Tôi cố nở một nụ cười để ngăn lại những giọt nước mắt trên má mình, cuối cùng lại buông lời như cứa dao vào trái tim người đối diện.
"Nhưng rồi nó cũng chết trước khi thuộc về tôi, mà chính tôi lại gây nên cái chết ấy. Đôi khi tôi không hiểu được đó là số phận hay là sự ngẫu nhiên, nếu cây xương rồng là tình cảm của anh thì có phải tôi đã tàn nhẫn quá?"
Trường Đông không trả lời, ánh mắt anh ta đổ gục xuống bàn với muôn ngàn cảm xúc. Không phải tôi không muốn chấp nhận Trường Đông mà tôi không dám tin vào cái gọi là tình yêu mãi mãi. Tôi sợ một ngày trên con đường ấy chỉ còn mình tôi bước đi, sợ chiếc ghế đá ở công viên chỉ còn riêng tôi lạc lõng, đứng bên ngoài ô cửa sổ sẽ không còn thấy được người mình thương, chẳng thà cứ làm một kẻ thiếu thốn ngay từ đầu con hơn về sau lại thấy mình cô đơn, lẻ bóng. Trường Đông sẽ yêu tôi được bao lâu? Tôi đi rồi anh ta có chờ tôi nữa? Tôi không dám hỏi và cũng tự thấy mình chẳng có tư cách gì để chất vấn người ta.
Trước khi trở về nhà tôi lại muốn ghé vào công viên, khi tìm đến chiếc ghế đá quen thuộc ngày xưa thì đã có người ngồi sẵn ở đó. Tôi nói.
"Không biết từ bao giờ vị trí này nơi công cộng tôi lại nghĩ nó của riêng mình, thật là tham lam quá phải không?"
"Em nhìn xem, cả chàng trai và cô gái ngồi ở đó đang cười rất hạnh phúc, vậy mà cũng tại đó chưa một lần chúng ta nói chuyện vui vẻ với nhau."
"Anh biết vì sao ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã ghét anh không?"
"Vì trông anh rất đáng ghét?"
"Anh thông minh đấy."
"Chỉ vì vậy thôi sao?"
"Vì mỗi lần đứng trước mặt anh tôi luôn cảm thấy mình ngu ngốc. Cái gì anh cũng tốt, cái gì cũng hoàn hảo trong khi tôi chẳng nổi bật ở điểm nào."
"Em cứ ngốc nghếch như vậy anh rất thích."
"Vì sao chứ? Không phải mang theo người ngốc nghếch bên cạnh sẽ phiền toái lắm sao?"
"Bởi vì người ngốc rất dễ lừa, nhưng khả năng nói dối của họ lại rất kém, cũng giống như em vậy."
"Anh muốn lừa gạt tôi sao? Báo trước với anh ngoài cơ thể vô dụng này ra thì tôi thuộc giai cấp vô sản đấy nhé."
"Bởi vậy nuôi em rất dễ, chỉ cần cho ăn no và trước khi đi ngủ làm em vui là được phải không?"
"Tôi không cần anh nuôi, nói vậy chẳng bảo tôi là heo còn gì?"
Trường Đông cười thích thú rồi gõ nhẹ lên đầu tôi, dưới cái nắng chiều rực rỡ xuyên qua từng kẽ lá càng khiến niềm hạnh phúc dâng tới điểm tận cùng.
Ở trên chiếc ghế đá đôi nam nữ ấy vẫn dựa vào vai nhau, câu chuyện họ nói vui vẻ tới mức hai đôi môi đều nở một nụ cười rạng rỡ, chỉ có tôi và Trường Đông đang cùng bước đi cách xa nhau, không có sự tiếp xúc cơ thể nhưng hai trái tim như đang chung một nhịp đập đều.
Chẳng còn bao lâu nữa là kì thi quan trọng nhất trong đời tôi sẽ đến, đêm hôm đó chẳng hiểu sao đang học bài tôi liền chạy sang gõ cửa phòng Trường Đông, chưa kịp để anh ta nói gì liền vội vàng lên tiếng.
"Tôi đói bụng quá, anh kiếm thứ gì cho tôi ăn được không?"
Trường Đông khẽ nhìn đồng hồ rồi gõ nhẹ lên trán tôi, một lúc sau mới chịu trả lời.
"Em biết đã mười hai giờ đêm rồi không? Giờ em muốn ăn gì để anh mua?"
Tôi chỉ chờ tới đó mà ôm chặt lấy cánh tay anh ta, giọng nói trở nên sung sướng hết mức.
"Cái gì cũng được, anh nhớ mùa thêm đồ uống với nhé."
Trường Đông gật đầu rồi thay quần áo và bước vội xuống nhà, qua khung cửa sổ bóng người ấy dần nhạt nhòa trên đoạn đường vẳng vẻ, chẳng biết vì sao giây phút ấy lòng tôi lại cảm giác nôn nao.
Chờ mãi một tiếng đồng hồ mà Trường Đông vẫn chưa trở về, bụng tôi lại đói tới mực chân tay cũng trở nên vô dụng, lại chạy ra chạy vào đứng bên ô cửa sổ không yên. Tôi quyết định bấm máy gọi cho Trường Đông nhưng tiếng chuông lại reo lớn bên cạnh phòng mình, một cảm giác bất an đè chặt trong lòng đến khó thở. Rồi một tiếng đồng hồ nữa trôi qua vẫn không thấy bóng dáng Trường Đông đâu, lần này thì tôi đành mặc vội chiếc áo rồi chạy xuống cổng chờ đợi một mình, bao nhiêu suy nghĩ vớ vẩn lại bủa vây lấy tâm trí. Cuối cùng thì điện thoại tôi cũng reo lên, người gọi cho tôi không phải là Trường Đông mà chính là cô gái tôi đã không gặp suốt một thời gian dài.
"Có chuyện gì mà giờ này chị còn gọi cho tôi?" Vừa bốc máy lên tôi đã hỏi.
"Trường Đông gặp tai nạn đang ở trong phòng cấp cứu, em tới liền nhé."
Tôi chết lặng người mấy giây rồi mới hốt hoảng chạy vào trong thông báo với bố mẹ mình, chỉ hơn mười phút sau cả gia đình đã có mặt ở bệnh viện. Mẹ tôi lo lắng không yên đi qua đi lại trước phòng cấp cứu còn bố đang cố gắng hết sức thông báo việc này cho bố mẹ Trường Đông, sợ không cầm được lòng mình mà ùa khóc nên tôi cố ý đi ra nơi khác. Tôi đứng vịn tay vào ban công, ánh mắt nhìn ra xa như kẻ mất hồn, chỉ chờ tới đó thôi mà hai giọt nước mắt cũng vội vàng lăn xuống.
"Em đừng khóc nữa, mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi." Thục Linh từ lâu đã đứng sau lưng tôi, tay chị ta đặt nhẹ lên vai rồi an ủi.
"Chị có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?"
"Chị gặp Trường Đông ở quán bánh ngọt, sau khi nói chuyện một lúc mới biết anh ấy đi mua nó cho em. Trường Đông vì sợ về muộn em sẽ chờ nên khi qua đường không cẩn thận đã bị xe máy va phải."
Thục Linh nói tới đó thì hai hàng nước mắt rưng rưng, cả cơ thể cũng giật mạnh theo mỗi tiếng nấc.
Chỉ vì tôi mà Trường Đông mới ra nông nỗi này, nếu như tôi không sang gõ cửa phòng anh ta thì mọi chuyện sẽ khác. Trương Đông nếu có mệnh hệ gì thì suốt đời này tôi sẽ không tha thứ cho bản thân, đó là lần đầu tiên tôi sợ mất đi con người này nhiều như thế.
"Em xin lỗi...là tại em...em sai rồi..." Tôi nói trong vô thức theo từng giọt nước mắt chảy vào môi mặn đắng, tiếng nấc nghẹn ngào nơi cổ họng mỗi lúc một to hơn.
Chỉ khi bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu thì cả tôi và Thục Linh cùng vội vàng chạy tới, ai nấy đều tập trung vào lời nói của người đứng trước mặt mình.
"Bệnh nhân mất quá nhiều máu, trong kho máu của bệnh viện lại không còn nhóm máu AB, tình hình đang rất nguy cấp."
"Tôi thuộc nhóm máu AB, xin bác sĩ hãy dùng máu của tôi cho anh ấy." Thục Linh hét lên, trong khoảnh khắc ánh mắt chị ta chứa trăm phần hi vọng.
Cả bố mẹ và tôi cùng nhìn về cô gái xinh đẹp trước mặt mình, ai cũng chỉ tiếc một điều trong cơ thể không chảy dòng máu AB ấy. Tôi cười nhạt nhẽo, ước gì lúc này bản thân có thể làm được như Thục Linh để chuộc lấy một phần tội lỗi mình đã gây ra, chỉ cần có thể cứu lấy anh ta thì tôi cũng chẳng tiếc cho đi bất cứ thứ gì.
Tôi ngồi bất động ở bên ngoài chờ ca phẫu thuật sẽ thành công, trong trái tim như đang bị trăm ngàn con dao rạch nát. Cuối cùng mọi việc cũng diễn ra như mong muốn, ai nấy cùng thở phào nhẹ nhõm còn mình tôi đứng chơi vơi trước sảnh như một kẻ mất hồn. Khi Trường Đông tỉnh lại tôi còn mặt mũi nào để gặp anh ta? Dù Trường Đông không trách gì nhưng tôi cũng không thể tha thứ cho mình được.
Tôi trở về nhà còn bố mẹ và Thục Linh ở lại bên cạnh Trường Đông, vốn dĩ tôi chẳng đem lại điều tốt đẹp gì cho anh ta nên cũng phải biết điều mà rút lui từ sớm, đừng để tới khi bản thân không thể nhấc nổi chân lên mới tỉnh ngộ thì đã quá muộn rồi.
Chỉ sau một ngày Trường Đông xảy ra chuyện thì hai bác đã tới để chăm sóc anh ta, biết được tình cảm và sự chăm sóc tận tình của Thục Linh dành cho con mình họ đều rất vui vẻ. Trường Đông đã tỉnh lại nhưng vẫn không mở miệng nói với ai một câu, ngày nào tôi cũng tới bệnh viện nhưng chỉ đứng lập lò bên ngoài cửa nhìn vào trong, tuyệt đối không để anh ta trông thấy mình.
Thục Linh chẳng biết từ đâu bước lại đập nhẹ vào vai tôi rồi nói.
"Sao em không vào? Mấy ngày nay Trường Đông mong em lắm đấy."
Tôi giật mình quay người lại rồi đưa tay ra hiệu cho chị ta, cứ thế rồi cả hai cũng bước tới một nơi xa ngồi nói chuyện.
"Thục Linh, tôi sai rồi, vì tôi mà Trường Đông mới trở nên như thế."
"Anh ấy đã khỏe lại, em cũng đừng tự trách mình nữa."
"Nếu không có chị thật không biết sẽ ra sao. Chị chính là người anh ta cần nhất."
Tôi nói tới đó thì cả hai cùng khóc, mỗi người tự đau cho một nỗi khổ của bản thân nhưng nguyên nhân đều từ chàng trai đang nằm trong viện ấy.
"Mộc Đan, chị có thể xin em một điều không?"
"Em biết chị muốn gì, em cũng đã quyết định không ở bên Trường Đông nữa. Mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều, khoảng cách của chúng em tuyệt đối không hề nhỏ, em lại chỉ mang tới xui xẻo cho anh ta. Em xin lỗi vì đã không làm vậy từ sớm."
"Em sẽ hiểu cho chị phải không? Cuộc đời chị nếu không có được Trường Đông sẽ trở nên vô nghĩa."
Ước gì tôi cũng dám đối mặt với Thục Linh và chính mình để nói rằng cuộc đời tôi nếu không có Trường Đông cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng rồi tôi vẫn không làm thế, tôi vẫn chịu buông tay, chỉ cần trong trái tim Trường Đông đã từng một lần đập vì tôi là đã quá đủ rồi.
← Ch. 21 | Ch. 23 → |