Truyện:Phong Tình Nguyệt Ý - Chương 49

Phong Tình Nguyệt Ý
Trọn bộ 52 chương
Chương 49
Kiều diễm
0.00
(0 votes)


Chương (1-52)

Mành trướng rủ xuống, từng nhịp đong đưa.

Tiểu cô nương bị nam nhân dùng chăn quấn chặt toàn thân, hoàn toàn không thể động đậy. Chỉ lộ ra một khuôn mặt đỏ bừng. Chăn nửa người dưới lại gấp đôi lên thật dày bên hông, hai chân trần trụi non mịn gập lại, bị nam nhân ấn chặt đầu gối.

Thô hành nóng cháy ✅ù*𝐢 𝖛à*ο huyệt khẩu phấn nộn giữa hai chân, từng nhịp giã vào chỗ sâu trong hoa huy*t.

"Hưm... a... a......"

Mỗi lần bị hắn đâ-𝖒, thanh âm nhỏ bé yếu ớt lại cao hơn một chút.

Tề Cảnh Chiêu cúi xuống duỗi tay ém chăn thật chặt, làm tiểu cô nương vừa mới giãy giụa được một chút liền không thể động đậy được nữa.

"Ca ca, bỏ ra đi mà...... ưm.... ha... Muội muốn ôm ca ca nữa......"

Ngụy Chi xoắn chăn, nhìn nam nhân ngọt ngào mà cong môi. Hai bắp đùi non còn kẹp lấy eo hắn nhẹ nhàng cọ động vài cái.

Tiểu cô nương làm nũng, lại không biết lúc này bị chặn bọc chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, bộ dáng có bao nhiêu khù khờ.

"Lại muốn cào ta ấy gì?"

Tề Cảnh Chiêu nghiêng người, cười nhạo nói:

"Con chuột nhỏ này, muội tự nhìn xem."

Nam nhân nghiêng bả vai lộ ra vài vết cấu đỏ tươi, một vài cái thậm chí đã kết vảy. Ngụy Chi ngơ ngác nhìn chằm chằm vết thương của hắn, còn có chút không tin.

Hắn không đợi Ngụy Chi phản ứng lại, cúi người liền đem chân Ngụy Chi áp đến càng cao. Hai đùi bị ép trước ⓝɢ_ự_ⓒ nàng tách mở sang hai bên, nam nhân dùng sức đem dương v*t cắm càng sâu vào ✝️_h_â_𝓃 ✞𝐡_ể của nàng.

"A.... . ha... ha"

Môi â/m h/ộ sung huyết 𝐦ú*✝️ mát nhục hành phồng to no đủ, theo động tác đưa đẩy của hắn mà co rụt lại. Tiểu hoa huy*t chặt chẽ gian nan nuốt vào cự vật hung hãn. Đục dịch dính nhớp bắn ra, lại dính vào lớp lông mao ngăm đen thô cứng.

Thanh âm ⓒắ.〽️ ν.à.⭕ r-ú-𝖙 𝓇-🅰️ ngày càng trở nên dồn dập.

"Hưm.... ca.... chậm...... ca ca.... ."

Ⓚ♓.ο.á.ı cả.〽️ dâng đến quá nhanh, thân mình bị trói buộc không chỗ phát tiết, gương mặt tiểu cô nương cũng nghẹn đến đỏ lên, cả người vừa nóng lại vừa trướng đến khó chịu.

Ngụy Chi nước mắt lưng tròng tha thiết nhìn về phía nam nhân, rồi lại bị kịch liệt va chạm làm cho tê tê dại dại.

Hoa huy*t hồng nộn buộc phải 〽️ú·✞ lấy côn th*t dữ tợn, ướt đến không chịu được.

"Nhanh quá.... không được.... ư..."

Tề Cảnh Chiêu bất ngờ kéo tiểu cô nương ngồi dậy một chút, hạ thể chặt chẽ dán sát, dương cụ thô trướng đột ngột cắm đầy nội huyệt.

"Á! A...... Ca ca nhẹ chút, nhẹ chút... a......"

Thân mình Ngụy Chi xoắn chặt, muốn dán lại gần hắn một ít, bất đắc dĩ lại bị trói buộc, cơ thể nhu nhược bị đ*â*𝖒 cho ngả nghiêng.

Vòng eo bị nam nhân như có như không tóm lấy.

Tề Cảnh Chiêu dùng sức nhấp nàng, ấn ɱ.ô.𝖓.🌀 trước sau xoa động, côn th*t trướng nóng đánh lên vách thịt chặt chẽ, nội huyệt khít khao bị bắt phun ra nuốt vào cự vật từng cái từng cái một.

"Còn muốn dành chăn của ta nữa không?"

"Không, không dành nữa...... Á.... ."

Tề Cảnh Chiêu ôm chặt tiểu cô nương kiều mềm, trên mũi cao thẳng đổ ra chút mồ hôi, hắn hơi cúi xuống để chóp mũi Ngụy Chi cọ lên được.

Cọ đến mức mồ hôi trên mặt hai người đã không thể phân biệt được là của ai với ai, từng cái ⓗô-ռ ⓝó·п·🌀 𝖇ỏ·𝖓·𝖌 dừng ở trên mặt, trên cổ.

Nơi ɢi-🅰️-0 𝐡-ợ-𝐩 chặt chẽ thỉnh thoảng có hơi co giật.

"Ưm....... Ca ca.... . buông muội ra được không... ?"

"Không cào.... . Chi Chi không cào ca ca mà...."

Tề Cảnh Chiêu thò lại gần cắn 𝖈ắ*𝖓 ⓜ*ô*𝒾 nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm lên gương mặt đỏ ửng, trong mắt cơ hồ đều là 𝒹ụ.ⓒ ✅ọⓝ.ℊ nóng cháy.

Càng cắm càng hăng, nhịp độ đẩy đưa cao đến mức tiểu cô nương chỉ có thể ê a т♓·ở ԁố·↪️. Nam nhân dùng tư thế này chơi nàng một hồi lâu.

"Muốn, muốn tới...... Chi Chi nhịn không được...... A.... Ca ca mau...."

Lồng ⓝ.🌀.ự.🌜 Tề Cảnh Chiêu kịch liệt chấn động, nàng 𝖑●ê●𝖓 đ●ỉ●п●♓ trong tức khắc, mồ hôi trên trán theo tiết tấu liên tiếp nhỏ thành từng giọt.

Hắn nửa ngẩng đầu lên, bóp chặt 𝖒ô𝖓·🌀 nàng 𝐡цп·🌀 ⓗăռ·ℊ mà cắm, hành thân nhô lên gân xanh mãnh liệt 𝐜-ọ 𝖝-á-✞ thịt non.

𝒦.ⓗ𝐨.á.𝖎 🌜.ả.〽️ cực nóng truyền khắp toàn thân, lại tê tê dại dại mà ập vào trong lòng. Hơi thở hai người đều thô suyễn, càng ngày càng gấp.

Lúc này —

"A Chiêu! A Chiêu!"

Tiếng quát tháo trong trẻo đột nhiên vang lên. Hai người trên giường đều cả kinh.

Tiểu cô nương sợ tới mức tiểu huyệt cắn chặt, ngốc ngốc giương cái miệng nhỏ ngơ ngác nhìn Tề Cảnh Chiêu.

"Ca......"

"Đừng để ý đến hắn!"

Tề Cảnh Chiêu rít một hơi khí lạnh, cắn răng tàn nhẫn nói. Mới vừa thẳng lưng nhấp —

"A Chiêu! A Chiêu! Lửa sắp thiêu đến 𝖒·ô·𝐧·ℊ Bổn vương rồi! Các ngươi còn...... A Chiêu, mau cứu cứu ta!......"

Tiếp theo là một trận dồn dập tiếng đập cửa thịch thịch thịch.

"Thiếu gia, thiếu gia!"

Tiếng kêu liên tiếp vang vọng, hoàn toàn dập sạch lửa dục kiều diễm trong phòng.

Trong phòng lặng im một lát.

"Cái tên trời đánh này nữa.... ."

Thanh âm nghẹn ngào không giấu nổi tức giận.

Hắn ôm Ngụy Chi đến trên giường, gắng gượng đem dương v*t г.ú.т ⓡ.𝐚, qua loa tự loát vài cái rồi bắn vào giữa chân tâm đỏ bừng. Đục dịch nhão nhão dính dính dọc theo huyệt khẩu chảy xuống khăn trải giường.

Tề Cảnh Chiêu mở chăn đem tiểu nhân nhi ngốc nghếch vớt ra. Sắc mặt hắn cực kém, nhưng vẫn kiên nhẫn mà dỗ dành nàng như cũ.

"Bảo bối, ca ca đi xem tên điên kia một chút. Muội nghỉ ngơi trước nhé."

Hắn xoa xoa vai nàng, lại cắn lỗ tai nàng một lát, chọc tiểu cô nương đến khi nàng đưa nắm tay ra đánh hắn, mới khoác xiêm y đi ra ngoài.

Chương (1-52)