Truyện:Phong Tình Nguyệt Ý - Chương 43

Phong Tình Nguyệt Ý
Trọn bộ 52 chương
Chương 43
Ꮮà*Ⓜ️ 𝐭*ì*n*h từ đằng sau
0.00
(0 votes)


Chương (1-52)

Tề Cảnh Chiêu vùi mặt vào n🌀ự·ⓒ nàng, hít vào một hơi sâu hương sữa khiến người ta mê muội. Chóp mũi chống 👢.ê.𝖓 đỉ.ⓝ.ⓗ vú 𝖒●ề●ɱ 𝐦●ạ●ⓘ, hơi hơi chọc lên thịt vú.

Hắn ngẩng đầu, thấy tiểu cô nương đang 𝖈ắ·ⓝ 𝖒·ô·ℹ️ nhìn về phía khác, đôi mắt ẩn ẩn lộ ra một tia giảo hoạt, ngay cả khóe miệng cũng nhịn không được mà nâng lên một chút. 𝒩.gự.↪️ chỉ hơi hơi phập phồng, không giống phản ứng ngày thường.

Có lẽ hắn bị nàng lừa rồi đi?

Bàn tay hắn chậm rãi sờ vào quần lót tiểu cô nương, ѵuố.† 𝐯.e ⓜ·ô·n·g thịt, càng sờ càng đến gần nơi tư mật giữa đùi non.

Xoa bóp lúc mạnh lúc nhẹ, đôi khi đầu ngón tay hắn khẽ lướt qua nộn huyệt thật sự rất 🎋í𝐜●♓ 𝖙𝒽●íc●𝖍, làm tiểu cô nương không nhịn được mà ⓡu-𝖓 ⓡ-ẩ-y.

Nàng đỡ vai Tề Cảnh Chiêu rụt rụt 𝐦*ô*ⓝ*𝐠.

"Trốn cái gì?"

"Tiếp tục dỗ ta, giống như lúc nãy."

Tề Cảnh Chiêu thấp giọng thúc giục, bàn tay to đang sờ ở trên 𝐦.ô.𝐧.𝐠 nàng cũng như ám chỉ mà khẽ bóp một cái. 𝐌ô·ռ·🌀 thịt Ⓜ️ề-ɱ Ⓜ️ạ-ⓘ bị siết lấy, nàng hơi nâng lên né tránh một chút, lại bị lòng bàn tay của hắn áp bách ngồi trở lại. Ngụy Chi chơi lại trò cũ, ghé vào trên vai hắn, nhẹ nhàng cắn lỗ tai.

"Ai nói khi nãy muội dỗ huynh chứ?"

Tiểu cô nương khe khẽ cười, giấu không được đắc ý.

"Muội là đang câu dẫn ca ca đó, tướng công......"

Hắn cười khẽ một tiếng, ấn vòng eo tiểu nhân nhi, lại hướng lên trên mà đỉnh. Dương v*t cách tầng vải dệt, chống lên âm huy*t non mềm.

"Ưm, a......"

Chỗ bị đỉnh lộng vừa ướt lại vừa ngứa. †𝒽â*ռ 𝖙*♓*ể quá mức mẫn cảm, chỉ là cách vải đụng vào đã khiến cho Ngụy Chi mềm nhũn đến không nói nên lời.

Bị hắn âu yếm quá nhiều, chỗ đó tựa như không còn thuộc về chính mình nữa. Thiếu nữ dựa vào bả vai Tề Cảnh Chiêu, hốc mắt dần dần nóng lên. Tiểu khe thịt ở chân tâm đã bị phá khai một chút, dương v*t sưng to cường thế muốn tiến vào.

Ư_ớ_† á_ⓣ đến không tưởng.

Ngụy Chi k_ẹ_🅿️ 𝐜𝖍ặ_t hai chân. Dù sao cũng là làm ở bên ngoài, xung quanh vẫn còn có người khác.

Ngụy Chi hít hít cái mũi, ra sức đem tay hắn chặn lại. Sau đó cúi đầu dùng hai tay bao lấy tiểu hoa huy*t ở giữa hai chân mình. Tay nhỏ che lại, gắt gao không bỏ.

Cảnh Chiêu duỗi tay ấn lên tay nàng, hơi hơi dùng sức, ngón tay tách kẽ tay nàng xoa ấn tiểu khe thịt. Một tay nhỏ lập tức 𝖗ú_✞ 𝓇_🅰️, thở phì phì mà đấm lên ռ-ɢự-c hắn.

Đầu hắn dán sát đến gần, sau đó đặt một nụ 𝐡ô-п lên môi nàng. Môi lưỡi 𝖒.ú.𝖙 mát đôi môi anh đào, đầu lưỡi khẽ trượt vào khoang miệng nhẹ nhàng mà ⅼı_ế_𝖒 láp.

Thanh âm khàn khàn chậm rãi đầy mê hoặc.

"Bỏ tay ra nào, Chi Chi."

Tiểu cô nương bị 𝖍ô●ռ đã sớm mềm nhũn toàn thân nhưng lý trí vẫn còn tính là thanh tỉnh.

"Ca ca trước tiên hứa sẽ không giận muội đã, rồi sau đó mới.... mới có thể làm."

"Hơn nữa chỗ này cũng không được."

Tề Cảnh Chiêu nhăn mi, hắn trầm mặc một hồi, bộ dáng tinh thần có chút hao tổn.

"Được thôi, chỗ này không được, thế thì làm chỗ kia vậy."

"A?"

Một cái tay khác vẫn còn sờ dưới chân tiểu cô nương dần dần tiến về phía sau, đầu ngón tay thăm dò vào kẽ 𝖒ôⓝ_🌀. Ngụy Chi mở to hai mắt, bộ dáng còn có chút 〽️.ê 𝖒🅰️.ռg, nhìn vẻ mặt thâm trầm của nam nhân trước mắt.

Thẳng đến khi cảm giác cái tay kia chạm một chút vào cúc hoa nhỏ của mình.

"Ca ca, huynh......"

Tiểu cô nương nhăn mi, dùng sức đánh mạnh lên tay hắn, gương mặt cũng đỏ lên.

Sao lại, sao lại đột nhiên muốn tiến vào nơi đó!

Đầu ngón tay mâm mê nếp gấp của huyệt khẩu, từng chút chen vào.

Thật chặt, vậy mà càng tiến vào lại càng thấy dễ dàng.

"Hư, a.... Ca ca, không được......"

Tề Cảnh Chiêu không để ý đến sự giãy giụa của nàng, nửa rũ đầu, chuyên chú mà cảm thụ tư vị ngón tay bị tiểu cúc huyệt chặt chẽ ⅼ*1ế*Ⓜ️ ɱú.✝️.

Nếu đổi thành dương v*t dưới thân 🌜·ắ·〽️ 𝐯·à·ο, phỏng chừng sẽ đem tiểu cô nương làm đau 𝖈*ⓗế*𝐭.

"A, 𝓇ú.𝐭 𝓇.🅰️ đi mà..."

Ngụy Chi nỗ lực lắc 𝐦·ô·п·ⓖ, hạ thân 🌜.ọ ×.á.т vào quần áo. Tề Cảnh Chiêu không dùng lực ép nàng, ngược lại, tiểu cô nương vô ý trượt xuống hạ thân, từng chút ngồi xuống.

Làm ngón tay hắn đột nhiên cắm đến càng sâu.

"A......."

Cơ hồ là nguyên ngón tay đều 𝖈ắ·Ⓜ️ 𝖛·à·⭕. Ngụy Chi nói không nên lời, thật cẩn thận mà đỡ bờ vai của hắn, đôi mắt ngập nước ngước nhìn Tề Cảnh Chiêu.

Không thể không cảm thấy thẹn.

Ngón tay hắn đã bắt đầu động đậy. Ngón giữa thon dài cắm trong tiểu cúc hoa chậm rãi lùi trước tiến sau, lại thêm chút lực tiến vào thật sâu. Động tác mềm nhẹ ⓒ*ắ*〽️ ✔️*à*𝑜 ⓡ_ú_🌴 г_𝖆. Qua một hồi lâu, Ngụy Chi ghé vào vai hắn chậm buông tiếng rên rì. Thanh âm 〽️-ề-ɱ 〽️-ạ-𝐢 lại ngọt ngào, tiểu cô nương đã không còn kháng cự như trước.

"Thích sao?"

Tề Cảnh Chiêu nghiêng đầu chăm chú ngắm nhìn đôi mắt hơi phiếm hồng, thanh âm càng thêm rót mật.

Tay hắn vẫn còn hướng vào bên trong đỉnh động, nhẹ chọc thịt non trong chỗ sâu. Cắm đến mức tiểu cô nương co rúm, lại 🎋ẹ_🅿️ c_♓_ặ_t hơn chút nữa.

"Biến thái...... Ca ca là cái đồ biến thái!"

Ngụy Chi đỏ mặt nằm trong lòng 𝓃·ℊự·ⓒ hắn, thấp giọng mắng hắn một câu.

Giữa trưa, vũng nước nhỏ ở thềm đá đã bốc hơi bay đi hết. Ánh nắng nóng rực thẳng tắp chiếu xuống, phơi khô cánh hoa rơi trên mặt đất đến mức khiến nó cong lại.

Quân cờ trên bàn bị một cái gạt tay đẩy xuống đất. Tiểu cô nương bị bế lên, đặt trên bàn đá.

Ngụy Chi thấy hắn cúi đầu ung dung thong thả mà cởi ra đai lưng, trong lòng căng thẳng không thôi. Nghĩ tới tình cảnh ngày ấy nhìn thấy sau núi giả, nàng lén lút quay người, định bò về bên kia chạy trốn.

"Á!...."

Hai cổ chân bị tay nam nhân kéo lại phát một, kẽ m●ô𝓃●g trực tiếp đụng phải vật cứng giữa hai chân Tề Cảnh Chiêu.

"Con chuột nhỏ này bỏ chạy cũng nhanh đó."

Tề Cảnh Chiêu giơ tay xoa lên cái m_ô_ⓝ_ɢ tròn tròn chu lên, hắn đứng bên cạnh thấp giọng trêu chọc nàng.

Tiểu cô nương ôm chân, quỳ ghé vào bàn cờ, vùi đầu thật sâu vào giữa hai đầu gối.

Trên mặt càng ngày càng nóng.

Góc váy rũ xuống bị nhấc lên, tầng tầng giắt ở trên eo ⓜô𝐧*ⓖ. Hắn lột quần lót nàng xuống, lộ ra mô-n-𝐠 trắng như tuyết. Bàn tay to ấm áp phủ lên, tiểu cô nương co rúm lại, đem ⓜôп*🌀 kẹp đến gắt gao.

"Tư thế này cũng không tồi."

Tề Cảnh Chiêu thấp giọng cười rộ lên, hắn duỗi tay vén vạt áo, đỡ dương v*t sớm đã thô trướng 𝐧ó𝖓*ⓖ b*ỏn*🌀 rồi cúi người dán sát xuống lưng nàng.

Huyệt thịt phấn nộn 𝖗ц●n 𝐫●ẩ●🍸 mà phun ra d*m thủy ướ.✞ á.t. Quy đầu mượt mà thực thuận lợi mà đẩy ra cánh môi.

Lần đầu tiên làm ở bên ngoài, cảm giác bị nam nhân căng ra quá mãnh liệt. Bên tai còn có hô hấp thô suyễn quanh quẩn.

Ánh sáng đặc biệt tốt. Rừng đào trước mắt hơi đong đưa. Ngụy Chi cắn ngón tay mình, không dám kêu rên quá lớn tiếng. Nàng nước mắt lưng tròng mà quay đầu nhìn về phía Tề Cảnh Chiêu.

Lại không biết một màn này, đập vào trong mắt người phía sau là κí𝖈_𝐡 ✞_𝐡_í_𝐜_ⓗ đến cỡ nào.

Thật chặt.

Hành thân thô trướng ngăm đen chỉ lộ một nửa ra bên ngoài, phần lớn đều nhét vào nộn huyệt phấn nộn mấp máy của thiếu nữ.

Đường đi thực chặt, vừa ướ_✝️ á_t lại có co dãn. Gắt gao mà ⓜú*𝖙 lấy hắn. Tề Cảnh Chiêu cúi xuống bò tới trên lưng tiểu cô nương, thanh âm trầm thấp, còn mang theo ý cười.

"Chi Chi, muội kẹp thật chặt."

Bàn tay to xoa trên bờ 𝖒ô𝓃-ℊ nộn chậm rãi dùng sức, tách mở hai đùi càng ngày càng rộng ra. Giày bó màu đen đạp lên trên phiến đá làm điểm tựa, nam nhân đem nguyên cây côn th*t 🌜ắ●Ⓜ️ ⓥà●𝐨.

Dương v*t nhét vào đến khít khao, sau đó liền chậm rãi đỉnh động.

Gió thổi qua đình, một đoàn thân mình hồng phấn rúc ở trên bàn đá, bị nam nhân đ*â*ⓜ cho trước sau lay động.

Tóc hơi nâu sau đầu rối tung bung mở, chưa kịp rũ xuống đã bị hắn đè lên. Tiếng 𝖙●h●ở 𝒹●ố●𝖈 của hắn càng phóng đại bên tai nàng, khiến mặt tiểu cô nương càng ngày càng đỏ. Hai tay nhỏ bất lực chống lên bàn, lại bị bàn tay to của hắn phủ lên chặt chẽ siết mạnh.

Đầu gối quỳ trên bàn cờ bị ma sát sinh đau.

Nhưng vẫn là không bì được với ↪️●ọ xá●𝖙 đến từ hắn.

Cả người nàng như món đồ chơi trong lòng bàn tay. Bị hắn tùy ý chơi đùa.

Từ đầu đến chân đều không phải chính mình, nàng là người của ca ca.

Chút đau đớn của da thịt sớm được lấp đầy bởi thỏa mãn khác thường. Phiến Ⓜ️_ô𝓃_g bị hắn dùng sức bẻ, đ.â.𝖒 rút thanh âm, từng tiếng phụt phụt truyền tới bên tai thiếu nữ.

Tề Cảnh Chiêu đè lên tiểu cô nương dùng sức thao lộng, từng tấc từng tấc như muốn xỏ xuyên qua cơ thể người dưới thân.

Hạ thể 🌀●❗𝐚●🅾️ 𝖍●ợ●🅿️ hồi lâu, nàng giương cái miệng nhỏ, trong mắt lệ quang lay động, thừa nhận ❎-â-𝖒 𝓃-𝖍ậ-p càng tà ác hơn từ phía sau.

Xương hông nam nhân từng cái va chạm lên Ⓜ️ôⓝ*𝐠 thịt tuyết trắng, nộn huyệt dưới kẽ 𝖒.ô.𝐧.🌀 bị cắm tràn ra càng nhiều thủy dịch, từng sợi như keo, nhỏ giọt trên ủng hắn.

Nhục bích г𝐮-𝓃 𝓇ẩ-𝖞 hàm nuốt côn th*t thô dài dữ tợn, tiếp nhận cự vật xuyên vào 🌜_ọ ⓧ_á_𝐭 đến sinh đau, ⓚ*𝐡🅾️*á*i 🌜ả*〽️ ẩn ẩn theo đó dâng trào, lửa nóng lan tràn toàn ⓣ𝖍â.п t♓.ể.

"Hư.... ca ca... ca ca... á..."

Ngụy Chi thất thố mà gọi hắn, ngón tay trắng nõn khẩn thiết nắm chặt mép bàn cờ.

"A, ca ca......"

"Ừm, ta ở đây......"

Tề Cảnh Chiêu ôm sát vai Ngụy Chi, tiếng 𝖙●𝐡●ở ◗ố●ⓒ dồn dập, trầm thấp dỗ dành nàng. Lần nào cũng vậy, khi sắp tới cao trào, tiểu cô nương nhất định sẽ gọi hắn. Thanh âm run run nhu nhược, giống như một con non yếu ớt, ở dưới thân hắn cầu xin được yêu thương.

Rõ ràng hắn đã đem nàng yêu đến tận xương tủy.

Vậy mà vẫn thấy còn chưa đủ.

"A, a, ca ca, ta muốn......"

"Bảo bối kẹp ta thật thoải mái."

"Ư, hức......"

Tiểu cô nương bưng kín gương mặt đỏ bừng.

".... Sâu quá, ca ca.... A!"

Tinh d*ch trắng đục bắn tận những mấy luồng. Thời điểm 𝖗●ú●т 𝓇●🅰️, bạch trọc đặc sệt đã đổ đầy huyệt khẩu. Môռ-ɢ nhỏ hơi hơi lay động, huyệt thịt sưng đỏ co rúm, không ngừng mấp máy phun ra tinh d*ch hắn vừa mới bắn vào. Một ít bạch trọc kéo thành sợi dài, vô cùng ư·ớ·т á·†.

Tề Cảnh Chiêu duỗi tay nhẹ 💰_ờ 𝖘𝑜ạ𝐧_ⓖ một phen, lại đè lên trên lưng tiểu cô nương hít ngửi.

Ngón tay hắn dính đầy tinh d*ch tanh nồng, Tề Cảnh Chiêu vươn tay đưa tới bên môi nàng.

"Chi Chi, há miệng ra."

Thanh âm khàn khàn d-ụ ԁ-ỗ, tiểu cô nương còn đắm chìm trong dư vị tình dục, đôi mắt κ_ⓗ_é_𝓅 ♓_ờ. Nghe được thanh âm khàn khàn của hắn, Ngụy Chi ngoan ngoãn thò đến lại gần, miệng nhỏ ♓·é ⓜ·ở ngậm lấy đầu ngón tay.

Nàng bắt lấy cánh tay của Tề Cảnh Chiêu, 𝖒.ú.✝️ cắn đến cực kỳ nghiêm túc. Ngón tay dính nhiễm đục dịch bị 𝖒ú*ⓣ đến thật sạch.

Nhả ra ngón tay ướt đẫm thủy dịch, tiểu cô nương nhìn nhìn, lại lần nữa đưa đầu lưỡi phấn nộn 𝐥ïế.Ⓜ️ lên đốt ngón tay của ca ca.

Từng đợt ấm áp ngứa ngáy dâng lên. Tề Cảnh Chiêu chống lên thái dương ướt đẫm của nàng, thoải mái mà hưởng thụ. Hơi thở thô suyễn, lồng 𝐧·🌀ự·🌜 phập phồng dính sát vào lưng Ngụy Chi.

Thị vệ canh giữ cùng hạ nhân bên ngoài đều lặng lẽ cách xa từ ban nãy.

Ngoài đình hóng gió không có một tiếng động.

Trên đường mòn uốn lượn, cánh hoa bị phơi khô tản ra hương thơm nhàn nhạt ngây ngô.

Một cây quải trượng nằm trên đường mòn, vừa lúc đè chặn lên cánh hoa.

Qua hồi lâu, ánh nắng nhu hòa hơn rất nhiều, chiếu vào một góc trong đình.

Mùi của tình sự đều tan đi. Tề Cảnh Chiêu ngồi bên bàn đá, một tay nâng đầu, một tay v⛎_ố_✞ ☑️_ⓔ mỹ nhân nhi trong n●🌀●ự●c. Ngắm nhìn tiểu cô nương dần chìm vào giấc ngủ say, ánh mắt nam nhân thập phần ôn nhu bình tĩnh.

Vạt áo màu xanh lá bị cánh tay nhỏ kéo ra. Cái đầu nhỏ xù xù vui 𝐬ướ_𝐧_ℊ mà hướng vào bên trong chui rúc. Ngụy Chi thực mê luyến hơi thở của hắn, đặc biệt là khi ngủ, cả người đều hận không thể chen vào trong quần áo Tề Cảnh Chiêu, cùng hắn hòa làm một, biến thành một phần của ca ca nàng.

"Chi Chi... Qua vài ngày nữa, chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành."

"Không bao giờ quay lại."

Thanh âm nam nhân ở bên tai nhẹ đến mức không thể nghe thấy. Nhưng cái đầu nhỏ đang dùng sức chui vào xiêm y hắn trong tức khắc bất động, sau đó nàng chậm rãi ngẩng đầu.

Tiểu cô nương ngơ ngác hỏi:

"Không trở lại nữa sao?"

"Ừm."

Ngụy Chi không đáp, nàng lẳng lặng ghé vào trong lòng п_🌀_ự_𝐜 hắn. Không biết nghĩ cái gì.

Một lúc lâu sau, Tề Cảnh Chiêu quay đầu đi. Hắn hơi nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi.

Ha, chân hắn lại đau nữa.

Chương (1-52)