Truyện:Phong Tình Nguyệt Ý - Chương 34

Phong Tình Nguyệt Ý
Trọn bộ 52 chương
Chương 34
Hoa đào
0.00
(0 votes)


Chương (1-52)

Tiết trời dần trở nên ấm áp, xuân phong thuận hòa, kinh thành phảng phất như sau một đêm đã biến thành một rừng hoa.

Hoa đào đến mùa nở rộ trên chùa Hương Sơn, cũng bởi vậy nên vốn dĩ quốc yến được quyết định sẽ tổ chức ở kinh thành Tề quốc, nay thuận thế sửa lại thành tổ chức ở chùa Hương Sơn. Người đưa ra ý này là Thái tử, sau khi được Tề vương ban thưởng, y tuân chỉ mang theo một số lượng lớn cung nhân lên đến chùa. Mặt khác, các con cháu vương thất cũng lục tục tới chùa để chuẩn bị trước.

Cách đó không lâu, trong kinh thành truyền đến một trận ồn ào huyên náo, nói là Tề gia nhị công tử ăn chơi bất cần, lêu lổng cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng tử tế. Hơn nữa khi ăn chơi trác táng ở Di Hồng Lâu còn múa môi khoác lác, nói quan làm dưới trướng thánh thượng toàn là một đám phế vật, bọn họ xem không hiểu văn chương của hắn, vậy mà còn dám đưa ra lời bình linh tinh vớ vẩn.

Đủ mọi loại lời nói, kiêu ngạo đến cực điểm.

Sau đó vài ngày, những lời nói cùng việc làm của hắn liền bị người có tâm truyền tới bên tai của hoàng đế. Tề vương biết tin ngay lập tức hạ lệnh đem Tề Cảnh Vân giáng xuống hàng đồng sinh, ở trên triều cũng nổi trận lôi đình, trực tiếp phạt Dụ Vương lãnh năm mươi đại bản.

Hành động này không chỉ chặt đứt tiền đồ của Tề Cảnh Vân mà còn tạo cơ hội cho các triều thần trước đây không thể đối phó với Dụ Vương thừa dịp trong tối ngoài sáng mà liên hợp chèn ép hắn.

Vốn dĩ Tứ cô nương Tề phủ làm ra hành động ⓓ●â●𝐦 đã●ռ●ⓖ đã đủ làm người Tề gia đã chịu đủ chỉ trỏ của bá tánh, hiện tại thì hay rồi, chuyện xấu của Tề Cảnh Vân lại tiếp tục bị truyền ra, các quan to hiển quý vốn có giao hảo tốt với Dụ Vương phủ nay cũng dần dần xa lánh, tránh còn không kịp.

....... .

Dãy núi mênh 〽️ô●ռ●🌀 xanh thẳm uốn lượn quấn quanh.

Xe ngựa một đường chậm rì rì mà tiến về phía trước, xuyên qua đường núi có chút xóc nảy.

Trong thùng xe, Ngụy Chi cuộn tròn nằm trên cái đệm m●ề●ɱ ⓜ●ạ●❗ đang ngủ ngon lành, gương mặt tròn tròn đỏ ửng, hai tay nhỏ nắm lại đặt lên trước ⓝ-ℊ-ự-ⓒ. Trên bàn nhỏ trong thùng xe có bày một chồng sách, Tề Cảnh Chiêu nhíu mày, lật giở từng trang chăm chú xem xem.

Tiểu cô nương ngủ đến nồng say, thấp thấp thở đều.

Tình cảnh yên bình như vậy diễn ra được một lúc, bất chợt một bàn tay to thon dài phủ lên, nhẹ nhàng bao lấy tay nhỏ đang nắm chặt. Ⓢ*ờ ş*oạ*ռ*ℊ nàng một hồi, hắn lại thu tay trở về.

Tề Cảnh Chiêu vẫn không chớp mắt mà nhìn đống sổ sách, chỉ là thi thoảng hắn lại 🦵iế.m 𝖑●ℹ️●ế●ⓜ môi. Không bao lâu, cái tay kia lại lò dò tiến lại, nhéo nhéo cái mũi tiểu cô nương say ngủ.

"Ưm..."

Nghe được Ngụy Chi hừ hừ hai tiếng, ngón tay hắn nhích xuống từ từ, đẩy tay nhỏ đang kề sát trước ռ-🌀ự-𝐜 ra một chút, cuối cùng cũng sờ đến được hai luồng nhũ ɱ*ề*𝐦 𝖒*ạ*i kia.

Hắn nhắm mắt lại, hầu kết khẽ nhúc nhích.

Nhẹ bóp một hồi lâu, Tề Cảnh Chiêu lại nghe được tiếng rên hừ hừ nho nhỏ. Hắn hít một hơi thật sâu, chột dạ chậm rãi rút tay về.

Một trang sách này không biết hắn đã nhìn bao lâu.

Lúc tới chùa đã là chính ngọ.

Phòng nghỉ nhỏ hẹp đơn sơ, bên trong chỉ bày một cái bàn gỗ, ngay cả cái giường cũng không có. Nơi đây yên tĩnh vô cùng, ngay cả nói chuyện bình thường cũng có thể nghe được tiếng vang vọng lại. Trên mặt đất lót hai cái đệm giường thật dày. Tề Cảnh Chiêu đứng ở cửa nhìn lướt qua, nắm quải trượng bực bội mà chọc chọc mặt đất.

"Sớm biết như vậy thì đã chọn đi khách điếm cho rồi."

Hắn đi đến trước bàn, mới vừa cầm lấy ấm trà đã liếc thấy bóng người nho nhỏ từ phía sau vụt đến.

Tiểu cô nương hưng phấn chạy vào trong phòng, cong lưng dùng sức đem hai đệm giường trên mặt đất kéo lại, sau đó vòng lên phía trước, đem hai cái gối đầu cũng xếp sát vào cạnh nhau. Nàng xếp xong gối đầu rồi lại vỗ vỗ chăn, sau đó đứng dậy, vẻ mặt chờ mong mà nhìn sang huynh trưởng.

"Khụ."

Câu "Đi khách điếm" kia bị chặn ở yết hầu. Tề Cảnh Chiêu xoay người đóng cửa lại, sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh "giường mới" của hai người.

"Thích nơi này hả?"

Hắn ôm eo tiểu cô nương, khẽ cười hỏi.

"Vâng."

Ngụy Chi gật gật đầu, úp mặt vào nℊ_ự_↪️ hắn, có chút xấu hổ.

"Lần đầu của chúng ta, cũng là trên mặt đất như vậy......"

Nói xong, tiểu nhân nhi trong lòng ռ🌀ự●𝒸 cũng không lên tiếng nữa. Nàng cũng không hề ngẩng đầu, cho nên đương nhiên cũng không thể thấy trên mặt Tề Cảnh Chiêu hiện rõ màu hồng nhạt. Ngụy Chi chỉ cảm thấy tay hắn ôm trên eo hình như có hơi 𝖘❗.ế.𝖙 ↪️.𝐡ặ.т một chút.

Như vậy một lúc lâu, Tề Cảnh Chiêu cúi đầu, chống 𝖑.ê.𝖓 đ.ỉ𝓃.𝐡 đầu tiểu cô nương khẽ thở dài, thanh âm còn có chút thẹn thùng.

"Hôm đó ta....... . sốt ruột quá."

..........

Người ở Vương phủ đã nhiều ngày không ra khỏi cửa.

Đường mòn thanh u thưa thớt cánh hoa hồng nhạt, khúc khuỷu quanh co dẫn đến một nơi vô cùng yên tĩnh.

Dưới cây đào, Tam cô nương Tề gia nhón chân, vươn người muốn hái nhánh hoa đào xinh đẹp.

"Tiểu thư, người uống một ngụm trà rồi nghỉ ngơi một chút. Mấy việc như này cứ để nô tỳ làm là được."

Tề Minh Huyên sửa sửa ống tay áo rồi mới tiếp lấy cốc trà.

"Ngươi đi tìm hiểu một chút, cỗ kiệu kia nhìn rất lạ mắt, xem xem hôm nay là ai tới đây."

"Kia... Đúng rồi tiểu thư, phu nhân nói muốn buổi chiều người qua đó một chuyến. Ngài ấy đã mời tú nương từ Minh Nguyệt phường tới làm hỉ phục cho tiểu thư đó ạ...... A!"

Lời còn chưa dứt, nước trà пóп·🌀 𝒷ỏ𝐧·🌀 đã lập tức bị hất lên trên người. Trên đất rơi đầy mảnh sành vỡ vụn.

"Hỉ phục? Sao, ngay cả ngươi cũng dám chê cười ta?"

Tề Minh Huyên cười lạnh một tiếng, ánh mắt u ám mà nhìn chằm chằm vào tỳ nữ đang quỳ gối trước mặt.

Ngay từ đầu tính toán vốn phải là Ngụy Chi gả vào nhà Lưu Thái úy làm thiếp, cuối cùng lại bị Tề phu nhân lấy lý do "Ngụy Chi thân phận đê tiện, chỉ sợ sẽ làm bẩn cạnh cửa của quý phủ" sau đó chuyển chủ đề, Lưu Thái úy nghe xong cũng không còn tâm tư cưới nàng vào cửa nữa.

Thế rồi gần đây Nhị thiếu gia Tề phủ bị biếm làm đồng sinh, Tứ cô nương bị đạo tặc vấy bẩn trong sạch, còn ⓣ*♓*ủ d*â*ⓜ bên đường gây gièm pha dè bỉu, hơn nữa đến nay Khổng Nhị lang vẫn chưa được tìm về, Tề phủ liên tiếp phải đứng mũi chịu sào, thể diện của phu thê Dụ Vương cũng từ đó mất sạch, càng không phải nói đến Tam cô nương đã từng là hoàng hoa khuê nữ.

Sau tất cả những chuyện đó, Lưu Thái uý bị sắc dục huân tâm liền đem chủ ý nạp thiếp này đánh lên trên người Tề Minh Huyên. Chẳng qua cũng chỉ là một thứ nữ, có tài danh thì thế nào?

Nghĩ đến đây, Tề Minh Huyên hận đến cắn chặt răng.

Mấy năm nay nàng khổ tâm hun đúc tiếng tăm thanh danh tài nữ, chính là vì để một ngày có thể leo lên nơi quyền quý gả cao. Lại không ngờ, bây giờ chính mình thế nhưng rơi xuống kết cục ngay cả một ngoại thất nữ cũng không bằng.

"Phụ thân sẽ không thật sự cho rằng ta cùng Ngụy Chi ngu xuẩn kia giống nhau, sẽ để mặc cho bọn họ bài bố như thế chứ?"

Tề Minh Huyên dẫm lên lưng hạ nhân bẻ xuống cành đào. Nàng vỗ về cành hoa, nhìn cỗ kiệu đẹp đẽ quý giá cách đó không xa, chậm rãi nở một nụ cười âm hiểm.

.......

Sân viện phía bắc được bao phủ bởi màu hồng phấn của anh đào, cành đào thon dài bị áp cong, duỗi thân tản ra bốn phía. Gió nổi từng cơn làm cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống.

Gần trưa, ánh nắng chiếu vào nhà, ấm áp mà rơi trên "cái giường" được ghép nên từ hai miếng đệm.

Trong phòng, tiếng t𝐡*ở 🅓ố*🌜 càng ngày càng trầm thấp. Hương hoa đào từ cửa sổ thấm vào, giao hòa với mùi ngọt tanh của tình dục.

Ngón tay trắng nõn như ngó sen hết nắm chặt rồi lại mở ra. Hai bàn tay đan vào nhau, chặt chẽ đến không có khe hở.

Tiếng 𝐫.ê.ռ ⓡ.ỉ phát ra cùng với lớp mồ hôi tinh mịn. Nụ ♓ô.𝖓 nóng cháy từ cổ chậm rãi trượt xuống, thẳng đến khi ngậm lấy đỉnh đầu v* phấn nộn yêu kiều.

"Ưm......"

Tề Cảnh Chiêu ấn chặt bàn tay hơi giãy giụa của nàng, dưới hông mãnh liệt dùng sức mà đưa đẩy. Cự hành thô cứng một tấc lại một tấc 𝖝·â·〽️ п·𝖍·ậ·🅿️ vào hoa huy*t.

Cắm đầy đến khít khao.

"Ca ca, ca ca.... ."

Ngụy Chi 𝖐-ẹ-🅿️ c-𝐡-ặ-✝️ eo hắn, ngón chân trắng nõn cong lên trong vô thức. Cảm giác bị nam nhân hoàn toàn chiếm hữu làm tiểu cô nương có chút vô thố khó nhịn.

"A......"

Là thanh âm hắn kêu rên.

Tiểu nhục huyệt thật mềm gắt gao mú-† lấy thân dương cụ, huyệt thịt ⓜề●m 𝖒●ạ●𝒾 co rụt không biết bao nhiêu lần, mời gọi hắn, bao dung sự xâm lấn của hắn.

Chỉ dùng một chút lực là có thể nhét đầy hoa kính nho nhỏ này. Chỉ có như vậy mới có thể thỏa mãn được ♓𝖆-ɱ 𝖒-⛎ố-𝓃 chiếm hữu nàng của hắn.

Nhẹ nhàng chậm chạp va chạm, dưới thân dính nhớp cắm không ngừng. Đệm giường mới vừa trải xong xuôi liền bị lộng đến lung tung rối loạn, một cái gối đầu méo mó bị Tề Cảnh Chiêu ném sang một góc. Một cái còn lại được hắn lót ngay ngắn dưới thắt lưng Ngụy Chi, vừa tiện cho nàng nâng 𝐦ô*𝖓*🌀 lên, để cho hắn thao càng thoải mái.

"Bảo bối, gọi ta......"

"A, ưm...... Ca ca......"

Nam nhân lạnh lùng giãn mày cúi đầu, buông xuống đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi hai người tương dán 𝖌-1-a-ο h-ợ-🅿️. Hắn ⅼⓘế·Ⓜ️ lℹ️_ế_ɱ môi dưới, nắm một cổ chân nàng đặt lên trên vai, cả thân mình áp xuống, hắn đem hai chân tiểu cô nương tách mở ra càng rộng.

Côn th*t thẳng tắp nhắm vào khe thịt giữa hai chân, đỉnh hông một phát liền 🌜●ắ●𝖒 ⓥ●à●𝑜 tận gốc rễ. Từng cú va chạm đều ⓢ.ư.ớ.п.ɢ đến tê dại.

Thịch thịch ——

"Thiếu gia, thiếu gia!"

Trong phòng an tĩnh trong chớp mắt, sau đó lại vang lên tiếng va chạm càng ngày càng mãnh liệt.

"A a, ca ca, không được......"

"A... nhanh quá......"

Dịu dàng ban đầu của nam nhân không còn sót lại chút gì. Đó không còn là yêu thương mà huynh trưởng dành cho muội muội.

Hắn muốn thao nàng.

Ánh nắng nghiêng nghiêng, chiếu ra hai bóng dáng phập phập phồng phồng, đong đưa kịch liệt.

Ⓚ.♓0.á.i 𝖈ả.𝖒 nhanh chóng dâng lên. Hai chân tách rộng bị đ.â.ɱ đến mức 𝓇_ц_ⓝ г_ẩ_🍸 không thể khép lại. Một khắc bị chơi đến 𝖑ê.𝖓 đỉn.𝐡 rồi, Ngụy Chi không chịu nổi nữa, cắn một ngụm lên cổ hắn.

Thanh âm kịch liệt 🌀·𝒾ⓐ·🅾️ ⓗ·ợ·🅿️ bỗng nhiên im bặt. Tề Cảnh Chiêu đè lên tiểu nhân nhi dưới thân mà phóng thích nùng tinh. Dương v*t nam nhân cắm sâu vô cùng, 𝖙_ïn_♓ 𝒹ị𝐜_♓ ấm áp từng luồng rót vào tử cung nhỏ hẹp.

Đục dịch bắn nhiều đến mức tràn ra ngoài, bụng nhỏ của cô nương căng phồng làm Ngụy Chi ✝️ⓗ·ở ♓·ổ·𝐧 ♓·ể·n. Qua một hồi lâu, tiếng †𝐡.ở 🅓ố.𝒸 mới dần dần ổn định lại.

Cánh tay đang gắt gao câu lấy Tề Cảnh Chiêu cũng dần dần buông ra. Hắn hơi hơi ngồi dậy, nhìn Ngụy Chi nín cười đến độ bầu п.🌀.ự.🌜 phập phồng khẽ 𝖗-𝖚-ⓝ 𝐫-ẩ-🍸.

"Cười cái gì?"

Tiểu cô nương lập tức quay đầu đi, nàng nâng tay che đi gương mặt của chính mình.

Cuối cùng vẫn bị hắn tóm được.

"Vui vẻ lắm hửm?"

Tề Cảnh Chiêu ♓·ô·𝓃 hôn khóe môi đang cong lên của nàng, lại thấp giọng nói, thanh âm lười biếng mang theo ý cười.

Hai mắt chạm nhau, Tề Cảnh Chiêu nhìn thẳng vào đôi mắt của muội muội.

"Vâng."

Hai má tiểu cô nương đỏ ửng. Nàng rụt rụt vai, cuộn thành một đoàn sau đó ôm vòng lấy eo hắn.

"Thế làm sao......"

Thịch thịch thịch ——

"Thiếu gia, thiếu gia!"

"Phu nhân thỉnh ngài cùng tiểu thư qua dùng bữa."

Chương (1-52)