Vay nóng Homecredit

Truyện:Thất Tình Đụng Phải Tình Yêu - Chương 09

Thất Tình Đụng Phải Tình Yêu
Trọn bộ 13 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-13)

Siêu sale Lazada


Eidtor: Su Boice

"Anh muốn nói cái gì?" Trầm mặc một lát, Trương Nhân Tịnh lạnh lùng mở miệng hỏi.

Cô biết rõ lúc này mà đối phương nhắc tới cha mẹ cô, nhất định là có chuẩn bị rồi mới đến, điều làm cô cảm thấy khổ sở là người muốn đối phó cô lại là anh trai của chồng cô, anh chồng của cô.

Cô thật sự muốn biết tại sao anh ta lại đối xử với cô như vậy, cô và anh ta có thù oán gì sao?

"Cô không xứng với em trai tôi, cho nên tôi hi vọng cô có thể chủ động rời khỏi nó".

"Nếu như tôi nói không thể thì sao đây?"

"Vậy thì cô đừng trách tôi nói ra hết những chuyện không thể cho ai biết của nhà cô".

"Nhà tôi cũng không có chuyện gì không thể cho người khác biết".

"Bao gồm cả nguyên nhân cha mẹ cô qua đời sao?"

"Anh muốn nói chuyện mẹ tôi cầm dao đâm chết cha tôi rồi lại tự sát sao?" Trương Nhân Tịnh vẻ mặt không biểu lộ gì, hình như bên cạnh truyền đến hai tiếng hít vào."Chuyện năm đó có thể nói là mọi người đều biết, nếu mọi người đã biết hết rồi, còn cái gì mà không thể cho người khác biết đây?" Cô nói.

"Nói đến chuyện này mà mặt cô có thể không biến sắc, xem ra, cô quả nhiên không phải người phụ nữ đơn giản" Tiết Hạo Thiên nói.

Trương Nhân Tịnh không trả lời, nhưng Lâm Vũ Phi lại không thể kiềm nổi cơn giận.

"Tên khốn kiếp này, anh đừng tưởng rằng anh là anh trai của anh Tiết thì chúng tôi sẽ sợ anh, có bản lĩnh thì tới đây!" Với đai đen tam đẳng cô nhất định có thể đánh cho tên khốn kiếp này tan tác.

"Xát muối lên vết thương của người khác, anh thật có bản lãnh nha, anh Tiết". Lí Bội chê cười, ánh mắt lạnh lẽo đến mức có thể giết người.

Trái với sự tức giận của hai người, Ngụy Đổng Kỳ lại vừa vui vẻ vừa hả hê.

"Quả nhiên là thượng bất chính, hạ tắc loạn; chỉ có loại cha mẹ như vậy mới có thể sinh ra đứa con gái không biết xấu hổ đi cướp chồng chưa cưới của người khác". Cô tận dụng mọi thứ, mở miệng nói mát.

"Có tin tôi sẽ đánh bể đầu cô ra không?" Lâm Vũ Phi bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm.

"Cô lại dám uy hiếp tôi? Tôi có thể báo cảnh sát!" Ngụy Đổng Kỳ bất giác rụt cổ lại.

"Vậy phải để tôi đánh bể đầu cô trước rồi hãy báo cảnh sát, như vậy mới có chứng cứ chứng minh tôi phạm tội". Lâm Vũ Phi nói xong liền vung quả đấm lên.

"Vũ Phi" Trương Nhân Tịnh đột nhiên giữ chặt tay cô lại, kéo cô ngồi xuống ghế."Đừng làm loạn. Mình không sao" Cô nói.

Hốc mắt Lâm Vũ Phi nóng lên. Nhân Tịnh, cậu làm sao có thể không sao được chứ? Quá khứ đau lòng như vậy lại bị người ta lôi ra để công kích mình, ai sẽ không có chuyện gì đây?

Tiết Hạo Nhiên, tên đáng chết kia, nếu như trước đó anh ta chính thức giới thiệu Nhân Tịnh với người nhà anh ta, xác nhận quan hệ giữa hai người, thì bây giờ làm sao Nhân Tịnh lại gặp phải loại tổn thương và ô nhục như thế này chứ? Tên đáng chết!

"Cô Trương, người nhà họ Tiết chúng tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận người phụ nữ có gen di truyền tội phạm, cho nên cô sớm dẹp bỏ ý niệm này đi, tránh sau này càng chịu nhiều tổn thương hơn. Nếu như bây giờ cô tự động rời khỏi em trai tôi, tôi còn có thể cho cô một ít tiền, nếu không...."

"Bao nhiêu tiền?"

Thanh âm này đột nhiên vang lên khiến năm người đồng thời quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiết Hạo Nhiên chẳng biết đã đứng đó từ lúc nào, đôi tay khoanh trước ngực đứng trên hành lang cách phòng ăn không xa, vẻ mặt không biểu lộ gì nhìn anh trai mình.

"Hạo...Hạo Nhiên?!" Chợt thấy anh xuất hiện, tay chân Tiết Hạo Thiên nhất thời có chút luống cuống.

"Anh tính sẽ cho cô ấy bao nhiêu tiền?" Tiết Hạo Nhiên chậm rãi đi lên trước, kéo chiếc ghế trống duy nhất ra ngồi xuống, chậm rãi nhìn mỗi người một cái, nhất là người vì chột dạ mà ánh mắt mơ hồ, không dám nhìn thẳng vào anh - anh trai của anh.

"Sao lại không trả lời?" Anh hỏi "Trước khi anh trả lời em cũng muốn nói trước, vừa dịp gần đây em có gặp kế toán, anh ta nói giá trị con người em bây giờ đã hơn năm tỷ rồi. Cho nên, nếu như anh muốn trả tiền cho Nhân Tịnh mua hôn nhân và tự do của em, ít nhất cũng phải trả cho cô ấy năm tỷ trở lên, tránh em bị mất giá".

Nghe số tiền y hệt giá trên trời này, Tiết Hạo Thiên mặt hơi biến sắc, bởi vì anh hiểu rõ mình đã chọc giận em trai mình, nếu không Hạo Nhiên chắc sẽ không nói chuyện như vậy. Nhưng ngay cả như vậy, bây giờ anh cũng không thể lùi bước, hơn nữa còn nghe nói giá trị công ty bọn họ lại sắp tăng gấp đôi.

"Cô ta không xứng với em, Hạo Nhiên, cha mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý để em cưới cô ta, anh cũng là vì em, đau dài chi bằng đau ngắn thôi" Anh nhấn mạnh từng chữ.

"Cô ấy không xứng với em? Vậy em hỏi ngược lại anh một chút, ai mới xứng với em, chẳng lẽ là cô gái ngu ngốc, giả tạo này sao?" Tiết Hạo Nhiên chê cười nói.

Lời anh vừa nói ra, Trương Nhân Tịnh và ba người còn lại đều không tin được mà mở lớn hai mắt, ngu ngốc, giả tạo?!

"Cái gì? Vừa rồi cô ta còn giả mạo, nói năng phách lối nữa, rốt cuộc không biết ai mới là người không biết xấu hổ? Đúng là bà điên mà!" Lâm Vũ Phi không nhịn được nói.

"Tôi không giả mạo, bác trai và bác gái đều rất yêu thích tôi, nhiều lần nói muốn tôi làm vợ anh ấy". Hốc mắt Ngụy Đổng Kỳ ửng đỏ.

"Hạo Nhiên, một năm nay Đổng Kỳ thường tới nhà chúng ta chơi, tất cả mọi người đều yêu thích con bé, cha mẹ cũng đã chấp nhận em ấy là con dâu, em không nên nói những lời như thế". Tiết Hạo Thiên nhẹ giọng nói với em trai.

"Mọi người yêu mến thì mọi người cưới đi, không cần kéo em vào. Em và cô ta không có quan hệ gì hết". Tiết Hạo Nhiên nhìn thẳng vợ mình, câu cuối cùng là đặc biệt nói cho cô nghe.

Trương Nhân Tịnh nghe xong, khẽ mỉm cười với anh.

"Đổng Kỳ có chỗ nào thua kém cô gái này chứ?" Thấy bọn họ liếc mắt đưa tình, Tiết Hạo Thiên không nhịn được tức giận hỏi.

"Cô ta chẳng có cái gì vượt trội cả!" Tiết Hạo Nhiên lạnh giọng nói.

"Em biết xuất thân của cô ta sao? Cha cô ta hút thuốc phiện, mẹ có tiền án trộm cặp, vợ chồng bọn họ thường xuyên gây gổ, thậm chí có xu hướng bạo lực, cuối cùng mẹ cô ta cầm dao chém chết cha cô ta rồi tự sát. Lớn lên trong một gia đình như thế có thể là một cô gái bình thường được sao? Em hãy tỉnh táo lại đi, Tiết Hạo Nhiên!"

Trương Nhân Tịnh mặt không còn chút máu, lảo đảo như muốn ngã. Nếu như vừa rồi là rắc muối lên vết thương, thì lần này là cắt da cắt thịt, bởi vì cô cũng biết chuyện cha mình hút thuốc phiện khi ông còn sống, mẹ cô có tiền án trộm cắp.

Cho nên họ hàng thân thích của cô mới có thể chỉ sợ tránh chị em cô không kịp. Cho dù cha mẹ cô chết họ cũng không muốn nuôi dưỡng hai chị em cô, chỉ vì thượng bất chính, hạ tắc loạn? Thì ra đây chính là xuất thân của cô.

Tiết Hạo Nhiên cũng chưa từng nghe thấy mấy chuyện này, cho nên nhất thời sững sờ, đến khi anh đột nhiên liếc thấy mặt Trương Nhân Tịnh tái nhợt thì anh mới giật mình tỉnh lại, đồng thời cảm thấy vô cùng giận dữ.

Anh không kiềm nổi cơn giận liền níu lấy cổ áo anh trai, kéo anh ta khỏi ghế ngồi, cắn răng nói: "Anh thử nói thêm nửa câu nữa xem, Tiết Hạo Thiên!"

Động tác kịch liệt giữa bọn họ đã gây chú ý đến những người khác, phục vụ vội vàng chạy tới phòng quản lý.

"Hai vị bình tĩnh một chút, có gì từ từ nói. Hai người làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến những vị khách khác đang dùng cơm" Quản lý tỉnh táo khuyên nhủ nhưng hai người này căn bản lại không để ý tới sự hiện hữu của ông ta.

"Lời anh nói đều là sự thật, cô ta chưa từng nói cho em nghe chứ gì? Cô ta chính là người xảo trá như thế, không thành thật, chỉ một lòng muốn lên làm Phượng Hoàng, cô ta là kẻ dối trá...."

"Em nói anh câm miệng!" Tiết Hạo Nhiên không nhịn nổi nữa, vung quả đấm, nặng nề đánh Tiết Hạo Thiên phải lui về sau, té ngã, đồng thời gây ra một loạt tiếng đổ vỡ, tiếng kinh hô và tiếng thét chói tai.

Nhìn cảnh hỗn loạn trước mặt, quản lý quả quyết hạ lệnh: "Báo cảnh sát!"

Đánh nhau gây chuyện trong phòng ăn lại là anh em ruột, hơn nữa, ai cũng không chịu nói rõ nguyên nhân, ai cũng không chịu giải hòa, cuối cùng chỉ có thể thông báo cho người nhà của họ đến sở cảnh sát, đồng thời đưa hai người về nhà.

"Hai anh em con làm sao vậy? Mặt mũi cũng bị các con vứt hết rồi!" Vừa ra khỏi sở cảnh sát, cha Tiết lập tức mắng người.

Tiết Hạo Nhiên hoàn toàn không có ý định để ý tới người nhà, vừa rồi anh muốn Lí Bội đưa Nhân Tịnh về nhà trước. Anh không biết bây giờ cô ở nơi đó, có phải đang rất đau lòng, rất khổ sở hay không? Anh chỉ muốn nhanh một chút chạy tới bên cô, ở cùng cô.

"Đứng lại! Con còn đi đâu?" Cha Tiết thấy anh đi lướt qua mình liền gọi anh lại.

"Con có việc." Anh đáp, vẫn bước về trước không ngừng lại.

"Cha bảo con đứng lại." Cha Tiết tức giận quát.

Cuối cùng anh cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía cha mẹ và anh trai mình. Bọn họ đều là người thân nhất của anh, nhưng sao lại khẩn trương như vậy?

Anh tin tưởng chuyện anh trai anh dẫn Ngụy Đổng Kỳ đi gặp Trương Nhân Tịnh nói chuyện cha mẹ anh lại không biết, mà ngược lại, anh thậm chí còn hoài nghi tất cả chuyện này đều là do cha mẹ anh chỉ điểm.

Hơn một năm nay, cô gái tên Ngụy Đổng Kỳ kia có thể tới nhà họ Tiết tự nhiên như thế, chẳng qua là do được cha mẹ anh dung túng!

Tuy anh trai anh có dã tâm lớn, muốn lợi dụng phương thức kết thân này để phát triển công ty, nhưng nếu cha mẹ anh ngăn cản hành động của anh trai anh, không thuận nước đẩy thuyền thì có lẽ bây giờ anh cũng không thất vọng như vậy, cũng không đau lòng như thế này.

Bọn họ đều là người nhà của anh, là người thân nhất của anh, anh tuyệt không muốn phải trở mặt với bọn họ.

"Không nói rõ chuyện ngày hôm nay, hai con ai cũng không được đi". Cha Tiết lạnh lùng nói: "Hạo Thiên, con nói đi".

"Hạo Nhiên gần đây bị một cô gái mê hoặc, con bí mật cho người đi điều tra, phát hiện cô gái đó tuyệt không thích hợp với Hạo Nhiên, cho nên hôm nay con mới tìm Đổng Kỳ đi cùng con đến gặp cô gái kia, hi vọng cô gái đó sau khi biết được sự tồn tại của Đổng Kỳ thì biết khó mà lui. Không ngờ cô gái đó lại nói với Hạo Nhiên, khiến hai anh em con xích mính, cuối cùng phải vào sở cảnh sát.

"Cô gái ghê tởm." Mẹ Tiết cau mày.

"Điều tra được chuyện gì?" Cha Tiết hỏi.

"Cha cô ta hút thuốc phiện, mẹ thì trộm cắp, cô ta lớn lên trong một gia đình bạo lực, cha cô ta chết dưới dao của mẹ cô ta, sau đó mẹ cô ta cũng tự sát ~~"

"Sao lại đáng sợ như vậy? Mẹ Tiết mở lớn hai mắt.

"Sau khi cha mẹ cô ta chết, chị em cô ta được ông nội nuôi dưỡng, nhưng chưa được nửa năm thì ông nội cô ta lại bị tai nạn giao thông rồi qua đời, cho nên tất cả mọi người đều nói cô ta có mệnh sát, cho nên mới khắc chết tất cả người thân."

"Quá kinh khủng!"

"Trừ chuyện đó ra, chuyện tình cảm của cô ta cũng rất loạn, có quan hệ mờ ám, dây dưa gần mười năm với một người đàn ông luôn không ngừng đổi bạn gái, mãi cho đến gần đây vì ở chung với Hạo Nhiên mới giữ khoảng cách với người đàn ông này. Con đoán, trước đây cô ta được người đàn ông đó bao nuôi, hiện giờ có lẽ vì tìm được người có nhiều tiền hơn, cũng chính là Hạo Nhiên nên mới chia tay với người đàn ông đó."

"Loại phụ nữ này quá đáng sợ! Hạo Nhiên, mẹ tuyệt đối không cho phép con và cô gái này qua lại, con có nghe không?" Mẹ Tiết đột nhiên nhìn về phía anh, lời lẽ nghiêm khắc và tàn khốc.

"Còn cha? Cha cũng nên có lời muốn nói với con chứ?" Tiết Hạo Nhiên mặt không biểu lộ gì nhìn cha mình, lạnh lùng mở miệng hỏi.

"Loại phụ nữ như cô ta vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện bước vào cửa chính của nhà họ Tiết". Cha Tiết trầm giọng nói.

"Được" Tiết Hạo Nhiên trầm mặt một lát, bỗng nhiên gật đầu: "Con biết rồi, con sẽ đi."

"Con nói cái gì?" Cha Tiết ngạc nhiên hỏi lại, mẹ Tiết mặt lộ rõ khiếp sợ.

"Hạo Nhiên, con vừa nói cái gì? Đi? Con muốn đi đâu?" Mẹ Tiết kinh hoảng lại mờ mịt nhìn anh chằm chằm hỏi.

"Đi khỏi nhà" Tiết Hạo Nhiên không chút do dự nói: "Con muốn đi đâu, không cần mọi người lo lắng".

"Hạo Nhiên, sao em có thể nói những lời này với cha mẹ? Em có biết mình vừa nói cái gì không?" Tiết Hạo Thiên lập tức lớn tiếng nói.

"Đương nhiên là em biết." Anh mặt không biến sắc trả lời: "Nếu Nhân Tịnh không được vào cửa, muốn ở cùng cô ấy dĩ nhiên em phải dọn đi, chẳng lẽ anh muốn hai vợ chồng em vĩnh viễn ở riêng sao?"

"Cha không cho phép con và cô gái đó kết hôn, con có nghe không?" Cha Tiết tức giận nói.

"Con đã lớn, con muốn kết hôn với người nào cũng không cần cha mẹ phải đồng ý mới có thể kết hôn." Anh nói.

"Con...con, con nói lại lần nữa!" Cha Tiết tức đến phát run.

"Hạo Nhiên, sao con có thể nói như vậy với cha mẹ? Sao con có thể?" Mẹ Tiết đau lòng muốn chết.

"Cha mẹ nhìn đi, sau khi Hạo Nhiên quen biết cô gái kia mới biến thành thế này! Trước đây, nó căn bản không thể nói ra được những lời bất hiếu như vậy!" Tiết Hạo Thiên đỡ mẹ Tiết đang siêu vẹo chực ngã, không biết là vô ý hay cố ý nói.

Tiết Hạo Nhiên lạnh nhạt nhìn anh trai, một giây trước trong lòng anh vẫn còn có chút do dự, vào thời khắc này lại biến mất không còn dấu vết, không thể tiếp tục gây ảnh hưởng tới anh nữa!

"Em sẽ dọn ra ngoài ở, đồng thờ, em cũng sẽ rời khỏi công ty, nhường công ty và quyền quyết định lại cho anh." Anh thình lình tuyên bố.

"Em nói cái gì?" Tiết Hạo Nhiên mở lớn hai mắt.

"Đây không phải là điều anh vẫn luôn muốn hay sao? Anh?" Anh hỏi.

"Anh chỉ hi vọng em có thể chuyên tâm nghiên cứu, còn chuyện quyết sách thì giao cho anh, anh cũng không muốn em rời khỏi công ty".

Dĩ nhiên, em chính là gốc cây lớn nhất công ty, sao anh có thể hi vọng em rời khỏi công ty đây? Tiết Hạo Nhiên trong lòng giễu cợt, cũng không nói lời này ra ngoài miệng.

"Chính là Đạo bất đồng, tương bất vi mưu[*], mặc dù chúng ta là anh em ruột, nhưng cá tính và cách xử lý lại hoàn toàn khác nhau, mấy năm nay hợp tác với anh khiến em cảm thấy rất mệt mỏi, cho nên em quyết định sẽ bán lại toàn bộ cổ phần của em. Em sẽ cho anh một tháng để lo liệu, một tháng sau, mặc kệ anh có thể mua lại bao nhiêu cổ phần của em, còn lại em sẽ bán cho các công ty khác có hứng thú."

[*]: Không cùng chí hướng, quan điểm thì không thể hợp tác, bàn bạc.

"Hạo Nhiên, con không thể đối xử như vậy với anh trai con, sao con có thể bán lại cổ phần ở công ty cho người ngoài được? Chẳng lẽ con không biết mấy năm nay anh con đã dồn bao nhiêu tâm huyết vào công ty sao?" Mẹ anh tức giận, bất bình thay anh trai anh.

"Công ty là do một tay con tạo dựng lên, chẳng lẽ những gì con bỏ ra lại ít hơn anh ấy sao?" Tiết Hạo Nhiên cố gắng đè nén sự uất ức và phẫn nộ xuống đáy lòng, nhưng vẫn không nhịn được mà thốt lên.

Anh nắm chặt quả đấm, ánh mắt dừng trên mặt cha mẹ mình, trầm giọng nói: "Cha mẹ thiên vị anh ấy con có thể hiểu, bởi vì từ nhỏ con đã là một đứa trẻ ít nói, không ưu tú, không làm người khác yêu thích giống như anh ấy. Cho nên mặc dù cha mẹ coi thường con, quên mất sự tồn tại của con, con cũng đều im lặng mà chịu đựng."

"Thế nhưng sau khi con khổ cực gây dựng sự nghiệp thành công, còn nghe lời cha mẹ để anh ấy vào công ty giúp con một tay, thế nhưng cha mẹ cũng chỉ nhìn thấy sự khổ cực của anh ấy, còn con vẫn là người vô hình".

"Thật ra những chuyện này con đều có thể chịu được, nhưng điều khiến con không thể chịu nổi là anh ấy lại có dã tâm muốn chiếm công ty, còn cha mẹ lại mù quáng phụ họa, hùa theo anh ấy."

"Cách đây không lâu, công ty phải bỏ ra bao nhiêu tiền vì quyết sách sai lầm của anh ấy, cha mẹ có biết không? Cha mẹ có biết ngần ấy tiền phải bao lâu nữa mới kiếm lại được không? Nếu như lúc đầu cha mẹ chịu nghe con nói...."

Anh đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó lắc đầu một cái.

"Thôi, con không muốn nói nữa. Chuyện bán cổ phần công ty con sẽ ủy thác cho luật sư Lý, có vấn đề gì thì cha mẹ và anh đi hỏi anh ta." Nói xong, anh xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.

Lần này không còn ai lên tiếng ngăn cản anh nữa.

Nghe tiếng gõ cửa, Lý Bội chạy đi mở cửa, chỉ thấy Tiết Hạo Nhiên mệt mỏi đứng ngoài cửa.

"Anh đã đến rồi." Lý Bội mở miệng nói, nghiêng người cho anh vào trong nhà.

Đây là nhà Lý Bội, bởi vì không biết Tiết Hạo Nhiên sẽ bị cảnh sát giữ lại bao lâu, lại không muốn Trương Nhân Tịnh về nhà một mình rồi lại suy nghĩ lung tung, cô và Lâm Vũ Phi mới cứng rắn kéo Nhân Tịnh đến đây. Vừa rồi Lâm Vũ Phi biết Tiết Hạo Nhiên đang trên đường tới nên mới về nhà nghỉ ngơi.

"Thật xin lỗi, làm phiền cô." Tiết Hạo Nhiên áy náy nói, quay đầu tìm người."Nhân Tịnh đâu?"

"Cô ấy vừa mới ngủ". Lý Bội đáp, im lặng một lát cô mới hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Không tốt lắm". Tiết Hạo Nhiên thành thật trả lời.

Lý Bội xoay người đi rót một chén nước cho anh, sau đó ngồi xuống ghế salon đối diện anh, dứt khoát hỏi: "Chỉ có anh trai anh phản đối Nhân Tịnh, hay người nhà anh cũng đều phản đối?"

"Cả nhà." Anh không muốn gạt cô.

"Vậy giờ anh tính làm thế nào?"

"Không chuyện gì có thể thay đổi được chuyện này".

"Vẻ mệt mỏi trên mặt anh không nói như thế." Lý Bội mặt nghiêm túc nhìn anh.

Anh nhẹ lắc đầu."Đây là vì một chuyện khác, không phải vì chuyện này."

"Thật sao?" Cô có chút không tin.

"Hôm nay cô cũng gặp anh trai tôi rồi, cô cảm thấy anh ấy là người như thế nào?" Tiết Hạo Nhiên hỏi.

"Tự cho là đúng, làm người ta ghét." Lý Bội không chút do dự nói.

"Trong mắt cha mẹ tôi, anh ấy là đứa con khiến họ cảm thấy kiêu ngạo, không giống tôi, chỉ làm họ thấy hổ thẹn".

"Cái gì?" Lý Bội ngạc nhiên kêu lên, lập tức trợn mắt há mồm."Anh đang kể chuyện cười đó à?" Thành tựu của anh như thế mà còn làm cha mẹ anh cảm thấy xấu hổ, vậy chín mươi chín phần trăm những người làm con trên thế giới này đều không thể làm tròn bổn phận rồi".

"Không phải." Anh đáp."Ở trong nhà, tôi không có địa vị, tựa như tôi không hề tồn tại vậy, cho nên việc bọn họ phản đối, đối với tôi mà nói cũng không quan trọng mấy, bởi vì bọn họ có bao nhiêu thật lòng, tôi và họ đều hiểu rất rõ". Anh nói xong, nhẹ nhàng cười tự giễu một cái.

Lý Bội không nhịn được nhíu mày, an ủi anh: "Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ phải hối hận về những gì đã làm với anh". Dừng lại, cô không nhịn được lại nói thêm một câu, "Thật uổng phí ưu ái của ông Trời".


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-13)