← Ch.42 | Ch.44 → |
Â_𝖒 𝖍_ộ sắp lộ ra đến nơi, vải dệt đột nhiên lại bị kéo xuống, che phủ kín mít. Cô gái quấn tóc lại, tươi cười զ⛎-𝐲ế-ռ г-ũ: "Tập trung lái xe đi."
Gương mặt người đàn ông trầm xuống, rõ ràng đang ⓝ-ɢ♓-ïế-n 𝐫-ăⓝ-𝖌 rất mạnh, ռ*gự*ⓒ phập phồng mấy lần, khàn giọng nói: "Vén lên, cho tôi xem."
Khương Đường lại để lộ ra cặp đùi trắng đến gần như phát sáng, móng tay màu đỏ nhẹ nhàng lượn vòng trên làn da mình: "Không phải cậu không cần sao."
Khóe môi Tiêu Tắc cố gắng đè xuống, chỉ muốn làm cô cuối cùng cũng không cười nổi nữa. Thế nhưng còn phải lái xe, anh vươn một bàn tay, ngón tay nghiền ép xoa nắn môi cô, son môi còn sót lại không bao nhiêu cùng với nước bọt bị anh quệt lên gương mặt, dáng vẻ giống như vừa mới bị dương v*t ⓒ●ắ●𝐦 và●🅾️ miệng, Tiêu Tắc nhìn thấy trong lòng ngứa ngáy khó mà kiềm chế được.
Cô cắn chặt răng, nhất định không chịu để anh tiến vào, Tiêu Tắc không thể không thúc giục: "Chị, ⓛ.𝐢.ế.𝐦 ngón tay tôi đi, giống như 🦵-i-ế-Ⓜ️ dương v*t ấy."
Lúc này môi đỏ mới tách ra, ngón tay thô dài xông vào trước, quấy loạn đầu lưỡi dính nhớp trơn trượt.
Khương Đường cố tình 𝖕-𝒽-á-𝖙 r-🔼 â-〽️ 🌴ⓗa-ⓝ-♓ mú*t vào thật vang dội, Ⓜ️ú*т từng ngón từng ngón tay của anh. Miệng m*ú*т mạnh, tay lại kéo ngón tay anh ra ngoài, đến tận khi 𝐩●𝖍●á●† 𝓇●🔼 â●ⓜ т●𝖍●ⓐ𝐧●𝐡 "Phụt" lại đổi thành một ngón tay khác mú_t tiếp. Cảm giác chặt chẽ từ đầu ngón tay lan tràn đến giữa háng, dương v*t khát vọng giật lên, quần lót ⓒ-ọ x-á-т đến mức quy đầu hơi đau.
Đến tận khi cả năm ngón tay đều dính nước bọt của mình, Khương Đường đổi thành động tác 𝖑●iế●ⓜ nhẹ, hai chân xoay về hướng ghế điều khiển, chậm rãi tách ra.
Tiêu Tắc còn ngại cô làm quá chậm, cắm thẳng hai ngón tay vào, bắt chước tần suất ⓛ●à●Ⓜ️ 𝖙●ì●𝐧●ⓗ của dương v*t để chọc vào rú-𝐭 𝐫-🔼.
Khương Đường 𝖙♓*ở ℊấ*𝖕 hai hơi, dùng ánh mắt thể hiện sự không hài lòng.
Tiêu Tắc nhẹ nhàng hơn, lòng bàn tay quét qua tưa lưỡi của cô, đợi cô bắt đầu 𝐭●h●ở 𝐝●ố●𝐜 lần nữa, lại tiếp tục ◗●ụ 𝒹●ỗ: "Vén váy lên, cho tôi xem huyệt nhỏ ◗â_𝖒 đ_ãn_🌀 của chị."
Khương Đường cười khẽ, đôi mắt càng 🍳ц●ÿế●𝐧 ⓡ●ũ hơn. Cô vén váy lên, lộ ra â-m 𝐡-ộ không che đậy chút nào. Do vấn đề về góc độ, Tiêu Tắc chỉ có thể thấy một chút khe thịt, miệng huyệt bị che khuất trong bóng tối, âm đế cũng bị hai cánh hoa che đi như ẩn như hiện. Đôi mắt anh 𝖒_ê đắ_〽️, tham lam hít sâu, ngửi được hương vị chỗ đó đang tản ra, trong ngọt có tanh, զ⛎_ⓨ_ế_ռ r_ũ khiến thần kinh anh kêu gào... Làm cô, làm cô.
Đằng trước là khúc rẽ liên tục, Tiêu Tắc không dám bừa bãi quá, mắt nhìn phía trước ra lệnh: "Đ●ú●ⓣ cho tôi."
Đầu lưỡi Khương Đường quấn lấy ngón tay anh hỏi: "Cái gì?"
"Đ_ú_𝐭 ◗.â.ɱ dịch của chị cho tôi ăn."
Trắng trợn như vậy, cho dù khi Khương Đường còn hơi rượu cũng không kiềm chế được trong đầu nổ vang, đồng thời còn có cảm giác ngứa ngáy trong lòng không nói rõ được,
"Nhét tay của tôi vào huyệt của chị đi."
Cô do dự một lát, kéo bàn tay to ướt sũng của người đàn ông đi vào giữa hai chân mình, sờ đến chỗ ɱề*m ɱạ*𝐢 𝖓ó●ⓝ●𝐠 🅱️ỏ𝐧●𝖌 kia, ngón tay tự cử động, lòng bàn tay ↪️-ọ ❎-á-† môi â_ⓜ 𝒽_ộ ướt đẫm, gần sát miệng huyệt lại quét mạnh một cái, kéo 𝖉â-〽️ dịch đư-🅰️ ☑️à-𝐨 trong miệng mình ɱú·🌴 sạch.
Trên tay anh vốn đã có nước bọt của cô, hơi rượu còn sót lại cùng 𝒹.â.ɱ dịch trộn lẫn tạo ra hương vị kỳ diệu, là thuốc κí*↪️*h тh*í*𝖈*𝐡 khiến người mất hồn nhất trên đời.
Người đàn ông mang theo vẻ tàn nhẫn nuốt xuống, sau khi cảm nhận hương vị xong, trầm giọng đánh giá: "Lẳng lơ."
Nói xong tay lại định duỗi sang phía cô, bị Khương Đường hất tay ra.
Anh không để bụng 👢_ℹ️ế_𝖒 môi, kéo khóa thả dương v*t ra ngoài. Vật cứng thô dài đứng thẳng, trong nháy mắt trong khoang xe tràn ngập mùi vị mãnh liệt của giống đực.
Khương Đường cho rằng anh muốn mình l*ıế*Ⓜ️ cho anh, không ngờ người đàn ông lại kéo tay cô đến v⛎·ố·𝐭 v·e.
"Hôm nay lăn lộn bên ngoài một ngày, đợi tắm rửa xong sẽ cho chị ăn, trước tiên chị dùng tay giúp tôi s·ướ𝐧·ɢ một lát đi."
Vài cái lướt qua, không cần đến chỉ dẫn của anh, lòng bàn tay non mịn của cô đã nhanh chóng hành động. Tiêu Tắc buông tay ra, lại đi kéo 𝖉â●〽️ dịch của cô đú-𝖙 vào miệng.
Mùi vị đàn ông càng ngày càng nồng đậm, hun đến mức cổ họng Khương Đường ngứa ngáy. Ngày thường anh thích sạch sẽ, đa số thời gian trên người anh chỉ có hương vị sữa tắm hoặc xà phòng. Cô hít hít mũi, chú ý đến vẻ mặt cứng đờ của người đàn ông, hai mày nhẹ nhàng nhướn lên, cúi đầu 𝖑ℹ️ế·m quy đầu.
Tiêu Tắc muốn ngăn cản nhưng đã chậm, ⓒ.ả.Ⓜ️ ⓖ1.á.↪️ 🌴.ê ◗.ạ.ⓘ như điện giật nhanh chóng quét qua toàn thân.
Thật ra hương vị cũng không tính là quá tanh, chẳng qua thiếu đi cảm giác thoải mái sạch sẽ sau khi tắm rửa. Nhưng cô đối mặt với ánh mắt chằm chằm của anh, đầu lưỡi lướt qua một vòng đánh giá: "Rất nóng, còn rất mặn."
Con ngươi người đàn ông co rút lại, trong đáy mắt lại tràn lên vẻ điên cuồng khiến người ta kinh hãi. côn th*t trong tay cô 𝐫⛎.ռ 𝓇ẩ.ÿ, mã nhãn chảy ra chất lỏng mờ ám.
Tầm mắt Khương Đường lướt qua, cô nhếch đôi môi q-цÿ-ế-𝓃 𝓇-ũ lên: "Có muốn tôi 𝖑ïế.𝐦 tiếp không?"
Tiêu Tắc mím môi, cô chậm rãi ѵ·⛎ố·✝️ v·𝖊 quy đầu. Cuối cùng, dường như anh đã thỏa hiệp thở ra một hơi nóng rực, giọng nói khàn khàn không chịu nổi: "Muốn."
"Ngoan lắm." Khương Đường ♓_ô_п lên vị trí mã nhãn, há miệng ngậm lấy toàn bộ quy đầu, đầu lưỡi 🦵●❗ế●m một vòng, bắt đầu ɱú-✝️ vào.
Trong khoang miệng tràn đầy hương vị của anh, gần như tương tự với т❗ռ.♓ ◗ị.c.♓.
Nghe âm thanh cô gái ăn đến mức chụt chụt vang dội, trong mắt Tiêu Tắc ửng hồng, trong đầu anh tràn đầy suy nghĩ muốn đè đầu cô xuống ⓒắ.m ✌️.à.🅾️ không quan tâm đến chuyện gì nữa. Khi cô nằm sấp xuống, ⓜ-ô-n-ⓖ cô lại cách anh quá xa, thậm chí anh không còn cách nào đùa giỡn huyệt nhỏ của cô để giảm bớt, chỉ có thể đè nén chịu đựng, mạch 〽️á·𝖚 sắp n-ổ т-ц-ռ-🌀 đến nơi.
Kh●𝑜á●ℹ️ ↪️ả●ɱ và đau đớn cùng mãnh liệt xông lên, tinh hoàn co rút lại chặt chẽ, cửa lớn gara đột nhiên xuất hiện trước mặt. Tiêu Tắc tùy tiện dừng xe lại, kéo đầu cô đang ở giữa háng mình lên 𝖍.ô.ⓝ lưỡi kịch liệt, ngón tay moi móc vào huyệt nhỏ, sau đó mang theo cả 𝒹â-𝖒 dịch ⓒ_ắ_〽️ ✅_à_ⓞ giữa môi lưỡi hai người đang ⓠ⛎.ấ.𝖓 𝐪.⛎ý.t.
Rượu, nước bọt, 🅓_â_ⓜ dịch còn có một chút 𝐭i*ⓝ*𝒽 𝒹ịc*h, tất cả đều trộn lẫn vào nhau, cuối cùng không cách nào phân biệt được.
Khương Đường ướt sũng không chịu nổi, trên ghế dựa bằng da thật tràn đầy nước của cô, 𝐦ô.п.ⓖ không kiềm chế được trơn trượt.
Cuối cùng, hai người vì thiếu oxy, không thể không tách ra. Tiêu Tắc nhéo chặt hai đầu v* của cô hai cái, quyết tâm kéo cửa xe xuống: "Xuống xe."
Nếu còn không xuống xe, tối hôm nay sẽ phải ngủ trên xe luôn mất.
Khương Đường sửa sang lại quần áo, người đàn ông đi sang mở cửa cho cô, chú ý đến trên ghế phó lái có một vũng nước đọng lại, suýt nữa không kiềm chế được lại đẩy mạnh cô xuống.
Anh không quên ghế sau còn có chiếc quần lót, lấy lên lau khô dấu vết trên ghế phó lái. Khương Đường cho rằng sở thích sạch sẽ của anh lại bộc phát, không ngờ giây tiếp theo người đàn ông cầm quần lót dính đầy 🅓*â*ⓜ dịch dí sát mũi mình hít ngửi.
Ai có thể ngờ được ngôi sao nam dịu dàng thờ ơ trước mặt người khác, sau lưng lại có dáng vẻ như vậy.
Toàn thân Khương Đường пóⓝ*ɢ ⓑỏ𝖓*🌀, 𝐝â.ɱ dịch vẫn luôn chảy dọc từ đùi xuống đầu gối, huyệt nhỏ nhanh chóng co rút lại, là cảm giác sắp đạt đến cao trào.
Người đàn ông nhét quần lót ướt sũng vào túi quần, kéo cô đi vào cửa lớn.
Anh lấy dép lê ra đưa cho cô.
"Còn mới, ngoại trừ chị ra chưa ai xỏ vào đâu." Nói xong anh lại vào nhà bếp rót nước.
Khương Đường nghi ngờ, đôi mắt lướt xuống giữa háng người đàn ông, nhìn thấy nơi đó sưng to, lại càng nghi ngờ hơn nữa.
Cô cảm thấy hôm nay người đàn ông này không giống ngày thường cho lắm, nếu là ngày thường chắc chắn đã ấn cô lên cửa cắm thẳng vào bên trong rồi.
Cảnh vật biệt thự rất đẹp, trang hoàng theo phong cách hiện đại đơn giản. Trên sô pha có tạp chí đang mở ra cho thấy ngày thường anh thật sự ở nơi này, không giống căn nhà chung cư lần trước quay chụp có lẽ chỉ là nơi thỉnh thoảng dừng chân lại thôi.
Có điều khiến người ta chú ý nhất vẫn là chiếc dương cầm tam giác nằm giữa phòng khách.
Tình dục bị hứng thú tạm thời thay thế, Khương Đường rất có hứng thú quan sát.
Cô phát hiện giá đĩa CD bên cạnh dàn âm thanh đựng đầy đĩa CD nhạc cổ điển, còn có cúp to nhỏ đủ loại và ảnh chụp. Cô nhận ra tên gọi của một giải thưởng lớn trong một bức ảnh chụp, đó chính là giải thưởng lớn đứng số một số hai trên thế giới, mà chàng trai đứng giữa ôm cúp và hoa lại chính là Tiêu Tắc.
Trong ảnh chụp nhìn qua anh trẻ hơn bây giờ một chút, trên mặt vẫn còn chút vẻ trẻ con. Biểu cảm cũng không khác biệt lắm với bây giờ, đương nhiên trước đây cũng đã là kiểu người thế này rồi. Mỉm cười dịu dàng mà không mất cảm giác xa cách, vui şướ●п●g thực sự kiềm chế, nhưng thật ra lại rất phù hợp với thân phận nghệ sĩ piano.
← Ch. 42 | Ch. 44 → |