Vay nóng Tima

Truyện:Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách - Chương 48

Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách
Trọn bộ 59 chương
Chương 48
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)

Siêu sale Lazada


Diệp Vũ dường như không nhớ nổi sự tình xảy ra như thế nào.

"Chị dâu, uống chút sữa nóng."

Diệp Vũ thẫn thờ nhận lấy ly sữa nóng, mắt dần chú ý đến gương mặt lo lắng của tiểu Trương, kéo nụ cười hơi cứng nhắc, nói."Tôi không sao." Cô sờ sờ lên cái bụng tròn vo của mình, tiểu tử bên trong dường như cũng cảm thấy cô đang lo âu, giật tay chân nhẹ giống như đang an ủi cô vậy.

Hít một hơi thật sâu, Diệp Vũ nhắm mắt để tâm trạng lắng xuống một chút, mở mắt lần nữa, tinh thần trong mắt đã khôi phục. Cô không thể sợ hãi, không thể rối loạn, cô nhất định phải gánh vác trách nhiệm này.

"Vẫn đang còn phẫu thuật sao?"

Tiểu Trương gật đầu một cái, dõi mắt sang cái đèn đỏ ở phòng cấp cứu.

Ban đầu vốn là cô chỉ tới bệnh viện làm một số kiểm tra đơn giản trước khi sinh, kết quả là gặp phải bộ đội đưa người bị trọng thương tới. Mà chị Diệp cứ cố nhìn thì tinh mắt nhận ra lãnh đạo của anh Tiêu trong đám người đó, sau đó xác nhận một trong những người bị thương là anh Tiêu thì chị Diệp đông cứng cả người, nhanh hù chết anh rồi.

Cũng may, chị Diệp khôi phục lại rất nhanh.

"Đồng chí Diệp Vũ."

"Đại đội trưởng, tôi không sao."

"Không muốn nói cho cô, bây giờ tình hình của cô..." Thật sự không thể chịu kích thích quá lớn, có ai ngờ một phần ngàn cũng có thể gặp được như vậy.

Diệp Vũ nắm chặt ly sữa trong tay, tái mặt cười cười, "Không sao, tôi trẻ tuổi có thể chịu được, không cần phải báo cho các trưởng bối, còn chưa hết tháng Giêng, đừng để cho họ lo lắng."

"Được rồi, " Đại đội trưởng lo lắng nhìn cô, "Nếu không, tìm một chiếc giường cho cô nghỉ ngơi trước?"

"Không cần, tôi không dễ mệt như vậy." Đứa bé trong bụng cô cũng kiên cường như cô vậy, mẹ con bọn họ đã cùng nhau đối mặt với tên côn đồ có vũ trang, cùng trải qua cơn điên cuồng của tiểu bạch hoa. Cho đến nay bọn nó vẫn lớn lên khỏe mạnh hoạt bát trong bụng cô, bọn nó nhất định cũng sẽ chờ Tiêu Triệt đi ra từ phòng phẫu thuật với cô.

"Tiểu Trương, đi gọi quân y tiểu Ngô tới đây."

"Ách."

Quân y tiểu Ngô tới rất nhanh. Mặc dù không biết chị dâu gọi anh tới làm gì, nhưng bây giờ chỉ cần có thể giúp một tay anh đều làm.

Quân tẩu, vốn khổ cực hơn người bình thường, quân nhân có nhiệm vụ thực chiến, quân tẩu càng đáng được tôn kính.

"Chị dâu."

"Mượn một cái cớ nào đó, nói cho Tiếu gia gia là bây giờ đã muộn nên tôi phải ở lại bệnh viện, đừng để Tiếu gia gia lo lắng."

"Đã nói là động thai khí, sợ sinh non nên phải ở lại bệnh viện quan sát rồi."

"Được."

"Để em bảo thầy hướng dẫn đến chẩn mạch cho chị." Tiểu Ngô hơi lo lắng, tình hình bào thai bốn khá phức tạp, mặc dù hiện tại chị dâu trông không căng thẳng nhưng cũng không thể khinh thường.

Diệp Vũ không ngăn quân y tiểu Ngô, chỉ có thể lắc đầu cười.

lão chuyên gia tới rất nhanh, cẩn thận bắt mạch cho Diệp Vũ, vui mừng gật đầu nói, "Cô làm rất khá, cô là người mẹ vĩ đại." Lúc mang thai kiến thức của cô rất vững, dưới tình huống như vậy cũng có thể ổn định tinh thần kịp thời, quan tâm đến đứa bé trong bụng trước. Mạch tuy hơi yếu và rối loạn, nhưng bây giờ gần như đã ổn định lại, vượt qua khỏi tình thế sinh non nguy hiểm.

Dù sao thì sinh non không tốt cho thai nhi, có thể tránh khỏi thì vẫn nên tránh khỏi.

"Tôi kê đơn thuốc cho cô uống trước, bảo đảm một chút." Lão chuyên gia suy nghĩ đến vấn đề an toàn nên đề nghị như vậy. Tình hình bây giờ, ngộ nhỡ trong phòng phẫu thuật có gì xảy ra, tình hình mang thai của vị quân tẩu này cũng khó mà nói được.

Cho dù có kiên cường hơn nữa cô cũng chỉ là một người phụ nữ, mà còn là một phụ nữ mang thai bốn.

"Được, làm phiền ông." Bây giờ Diệp Vũ chắc chắn sẽ không khách sáo. Dù sao cũng không ai biết được kết quả cuối cùng là gì, trái tim kiên cường của cô cũng không biết có thể trụ được đến bao giờ.

Không, cô nhất định có thể chịu được. Vì cục cưng trong bụng, cô nhất định phải chịu đựng, cho dù kết quả là như thế nào đi chăng nữa!

Hít vào, thở ra, cố gắng giữ nhịp tim của mình ổn định.

Diệp Vũ bình tĩnh trở lại, một hơi uống cạn ly sữa nóng trên tay, run run đưa cái ly không cho tiểu Trương, "Mua thêm mấy ly nữa, tôi còn muốn uống."

"Em đi mua ngay đây." Tiểu Trương nhanh chân đi mua.

So với Diệp Vũ đang bình tĩnh, các chiến hữu của Tiêu Triệt đang đứng trước phòng phẫu thuật có vẻ nóng nảy hơn, thỉnh thoảng còn bứt tai bứt tóc khổ sở.

Nhìn đồng phục tác chiến trên người bọn họ, Diệp Vũ hơi nheo mắt, là làm nhiệm vụ rồi, sợ rằng đúng là nhiệm vụ cơ mật cấp độ cao.

"Phịch." Một quân nhân khỏe mạnh nào đó đấm lên tường một cái, vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm vào ánh đèn trước phòng phẫu thuật.

Đại đội trưởng nhíu mày, đá anh một cái, "Bình tĩnh một chút." Mắt nhìn Diệp Vũ một cái.

Quân nhân nào đó lập tức hiểu ý, cố gắng kìm nén lo lắng trong lòng, bây giờ không thể gia tăng gánh nặng trong lòng cho gia đình quân nhân.

Tiểu Trương đi mua sữa nóng đã về, còn mua thêm một vài cái bánh bao thơm mềm.

Phẫu thuật được tiến hành trong mấy tiếng đồng hồ. Lúc đèn phòng phẫu thuật tắt đi, Diệp Vũ uống thuốc dưỡng thai tiểu Ngô đưa tới, cả người mệt mỏi rã rời, đang ngồi trên ghế ở hành lang cố gắng giữ cho tinh thần tỉnh táo.

"Bác sĩ..."

"Phẫu thuật rất thành công, chỉ cần bệnh nhân tỉnh lại trước 0 giờ thì sẽ không còn nguy hiểm nữa."

"Cám ơn, cám ơn."

Diệp Vũ ngáp một cái, bắt lấy cánh tay tiểu Trương đang đỡ mình, "Tôi không chịu nổi nữa, đỡ tôi."

Tiểu Trương thận trọng đỡ người nào đó đã ngủ mê man, trợn mắt nhìn tiểu Ngô một cái.

Quân y tiểu Ngô vừa giúp anh đỡ người vừa nói: "Cậu không thể trách tôi. Chị dâu của chúng ta rõ ràng có tinh thần chống đỡ quá mạnh. Thầy tôi nói chị ấy uống xong nhất định sẽ ngủ một giấc an toàn, nhưng chị ấy lại có thể chống đỡ đến mấy tiếng đồng hồ." Điều này chứng tỏ tinh thần người này đúng là rất mạnh.

Đại đội trưởng lườm người được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, nói với cấp dưới: "Tìm một cái giường rồi đẩy qua đó luôn."

"Trực tiếp ôm qua đi." Có người đề nghị.

"Cậu chú ý khi nào Tiêu tiểu tử tỉnh lại sẽ liều mạng với cậu."

"Chờ anh ấy tới đấy." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng chân đã chạy rất nhanh, nhanh chóng đẩy cái giường tới.

Tiểu Trương và tiểu Ngô cẩn thận từng li từng tí nâng Diệp Vũ đã ngủ mê man đến, xong xuôi mới đẩy tới phòng bệnh Tiêu Triệt.

Khi Tiêu Triệt tỉnh lại, Diệp Vũ vẫn đang còn ngủ say sưa.

Nhìn thấy vẻ mặt ngủ say của vợ, đồng chí Trung tá bị trọng thương mới tỉnh dậy cười hạnh phúc, cô cũng không sao, thật tốt!

Diệp Vũ tỉnh vì đói, lúc mở mắt ra có chút mơ màng, sau đó vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy người trên giường đang nằm yên tĩnh, từng giọt nước dịch đang được chuyền vào trong người anh.

"Chị dâu." Đè nén giọng thật thấp, tiểu Trương ngồi dậy từ trên ghế salon.

"Tôi đói rồi." Lão chuyên gia kê thuốc gì đó khiến cô buồn ngủ muốn chết, chưa hề ăn qua một chút gì cả liền ngủ thẳng đến giờ. Bây giờ cô là người có thể để bụng đói sao? Nhưng mấy tiểu tử trong bụng cô không thể.

"Em đi mua."

Người chăm sóc bên giường bệnh cũng tỉnh lại, tiện tay mở đèn phòng bệnh lên, sau đó tắt hết đèn trên tường lại.

"Chị dâu."

"Cậu ngủ đi, không sao."

"Chị dâu có đói bụng không, em đi mua."

Tiểu Trương khoát tay, "Không cần đâu thủ trưởng, em đi là được rồi, em biết chị Diệp thích ăn gì."

Thượng úy nào đó cũng không còn tiếp tục tranh với tiểu Trương.

"Chị dâu, uống nước."

"Cám ơn."

"Chị dâu không cần lo lắng đâu, đội trưởng của chúng ta không sao."

"Ừ, anh ấy đã tỉnh chưa?"

"Tỉnh rồi."

"Tôi biết ngay là anh ấy chắc chắn sẽ sống mà. Tôi và cục cưng đều cần anh ấy, anh ấy dám bỏ lại chúng tôi như vậy, tôi sẽ để cho mấy đứa làm ba ba của người khác đi trả thù anh ấy."

"..." Chị dâu, đội trưởng của chúng ta còn đang bị thương đấy, chúng ta không nên kích động người khác thế này có được hay không?

Diệp Vũ ngồi bên cạnh giường bệnh Tiêu Triệt, đưa tay cầm cánh tay không chuyền nước của anh, "Chớp mắt một cái đã mấy tháng không gặp anh ấy, vất vả khổ cực như vậy thật sự là tổn hại đến hình tượng tốt đẹp của anh trong lòng các cục cưng đấy." Nửa câu đầu là cô nói với Thượng úy, nửa câu sau đối tượng đã biến thành đồng chí Trung tá đang ngủ mê man.

Tiêu Triệt giật giật tay, từ từ mở mắt ra, thấy bà xã mình nên mở miệng gọi theo bản năng, "Bà xã..."

"Vừa mới tỉnh lại, em nói cho anh biết, tháng Giêng còn gây ra chuyện như vậy, có phải là anh muốn gia đình ầm ĩ hay không? Không biết là phụ nữ có thai không thể bị dọa sợ, em còn phải vất vả ôm mấy đứa nhãi này, anh không thể thông cảm cho một phụ nữ vất vả cực khổ mang bào thai bốn hay không?"

Tiêu Triệt chỉ nhìn cô cười, vợ anh chỉ cần trừng trừng mắt cũng đẹp như thế.

Diệp Vũ dịu dàng sờ mặt anh, dịu dàng nói với anh, "Em đoán rằng anh bị thương sẽ phải chăm sóc một thời gian, nhân cơ hội lần này anh hãy đọc luật kinh tế cho cục cưng nghe đi, tránh để về sau ba biết chúng ta xem nhẹ gia đình cách mạng làm kinh tế gia đình."

Đồng chí Trung tá nào đó giật giật khóe miệng, há miệng, không nói được tiếng nào, anh cũng không thích kinh tế học có được hay không.

"Em cho anh biết, quyết định là của chúng ta, nhiệm vụ này chỉ có anh."

Mua bán ép buộc!

"Chị Diệp, em mua bát cháo Bát Bảo, hãy ăn nhân lúc còn nóng, còn có hai cái bánh nhân thịt nữa." Tiểu Trương bưng bát cháo qua, lại đưa một chiếc túi tiện lợi cho người khác, "Thủ trưởng, tới đây ăn cái gì đi, anh nhất định cũng rất đói bụng."

Đồng chí Thượng úy cũng không khách khí, lấy bánh bao trong túi há mồm lên gặm.

Diệp Vũ bị chén thuốc kia làm cho đói cồn cào, từ lúc mang thai đến giờ cô chưa bị ngược đãi như vậy bao giờ, cho nên cô cũng không chần chờ giải quyết hết cháo và bánh bao thịt.

Tiểu Trương nhìn thấy trợn mắt há mồm, "Chị Diệp, có phải là em mua ít không?"

"Không phải, là do tôi quá đói." Diệp Vũ vừa lau miệng vừa suy nghĩ, "Thuốc kia vừa để an thai vừa tiêu thức ăn, tôi không nghĩ lại ngủ nhiều như vậy, còn cảm thấy vô cùng đói bụng nữa."

"Chị Diệp, chị còn nói nữa, lão chuyên gia còn tăng liều thuốc ngủ vào trong thuốc của chị, kết quả là chị lại cố gắng chống đỡ đến lúc anh Tiêu ra khỏi phòng phẫu thuật, thực sự đã khiến cho bọn em vô cùng kinh sợ."

"Nói gì vậy, tôi cũng không chụp ảnh kinh dị, cũng không phải là chỉ ngủ thôi sao, sao có thể khiến cho đám lính các cậu kinh sợ như vậy? Cái gì mà là tố chất tâm lý? Còn không bằng dân chúng bình thường tôi đây."

"Tất nhiên. Người bình thường thật sự không thể nào so sánh được với chị, chị còn trâu bò hơn cả lính đặc chủng bọn em." Thượng úy cũng suy nghĩ như vậy. Trước kia anh nghe nói chị dâu là một nhân vật truyền kỳ, bây giờ được tiếp xúc với khoảng cách gần như vậy, đâu phải chỉ là truyền kỳ, quả thật là truyền thuyết!

Có lời nào để nói?

Đúng, đừng say đắm chị, chị chính là một truyền thuyết!

Tiểu Trương rất nghiêm túc nói: "Tiểu Ngô nói rồi, cậu ấy muốn về nghiên cứu vấn đề đối kháng của thuốc đối với tinh thần con người, về sau có lẽ phải tăng lượng thuốc lên gấp đôi đối với ngài, nếu không sẽ bị người ta nói là lang băm."

"Cậu ta chính là một Trung y nửa nạc, nói cậu ta là lang băm cũng không oan ức cậu ta chút nào."

"Chị dâu, lúc này có thể bắt được quả tang rồi, y thuật của em rất tốt có biết không." Tiểu Ngô đẩy cửa đi vào, vừa đi vào trong không nhịn được oán giận, trong tay còn cầm một bình nước.

"Chị dâu uống thuốc đi, thầy em nói rồi, vì lý do an toàn, vẫn nên uống ba thang thuốc dưỡng thai trước. Đây là thang thứ hai."

Diệp Vũ lập tức phòng bị nhìn anh, "Cậu tăng thêm lượng thuốc sao?"

Tiểu Ngô vội vàng lắc đầu, "Không, em sợ chị đánh em." Anh không muốn đến khoa chỉnh hình báo danh một chút nào. Tiểu bạch hoa Lý gia vẫn đang được trị liệu ở chỗ đó, đó là một bài học sống sờ sờ trước mặt.

Không phải còn mang tính giáo dục rất cao hay sao!

Diệp Vũ cau mày nhìn nước thuốc đen như mực, nghiêng đầu trợn mắt nhìn đồng chí Trung tá một cái, dùng nét mặt như tráng sĩ nói: "Để tỏ lòng sùng kính đối với truyền thống Trung y của đất nước chúng ta, tôi sẽ cố gắng nghiến răng nghiến cố uống hai thang, tôi tuyệt đối không thể phối hợp nhiều hơn. Thai tôi ổn lắm, không cần phải lo lắng chút nào đâu."

Bây giờ bọn họ nhìn thấy thật sự cũng không cần phải lo lắng quá.

Một Trung tá nào đó nhìn nét mặt khổ sở của bà xã khi uống thuốc, có chút đau lòng. Anh một lòng tin tưởng rằng, nếu như có thể vợ anh thà đi đối mặt với côn đồ có vũ khí còn hơn phải uống thuốc bắc!

Đồng chí Trung tá đoán đúng, đời này Diệp Vũ sợ nhất là uống thuốc bắc, bởi vì khi còn bé cô đã bị dì Hai mình gây tổn thương quá nhiều, cũng biến thành bóng đen rồi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-59)