Dùng khiêu đản κí𝐜*♓ 🌴*𝐡í𝖈*𝐡 đầu v*
← Ch.33 | Ch.35 → |
Κ𝒽𝑜á·❗ ⓒ·ả·〽️ quá lớn, Hoắc Mộ không nhịn được ghì chặt gáy Cận Quan Quan, nhanh chóng di chuyển cặp 𝐦ôn●ℊ rắn chắc khiến gậy thịt điên cuồng cắm rút khoang miệng nhỏ.
Tốc độ gậy thịt ra vào quá nhanh, ngoài ra sức lực còn rất lớn, cô sợ mình sẽ té ngã. Cho nên, để tránh bị ngã và cho cơ thể hai người càng thêm thân cận, Cận Quan Quan vươn đôi tay thon dài bám chặt đùi Hoắc Mộ.
Bên trong khoang miệng cô rất ấm áp, cứ như có thể khiến anh hòa tan. Hoắc Mộ không khống chế được phun ra †ℹ️_𝐧_♓ ◗_ị🌜_♓ đặc sệt từ mã mắt vào miệng cô.
Cận Quan Quan ngậm ✝️1_𝖓_𝖍 ԁ_ị_c_𝖍 trong miệng, rồi nuốt vào. Cô rất thích ăn 𝖙.ⓘn.♓ 𝖉.ị.c.♓ của Hoắc Mộ, làm vậy mới khiến cô có cảm giác như Hoắc Mộ hoàn toàn thuộc về cô.
Sau khi ăn 🌴❗𝓃-𝒽 ◗-ị-↪️-ⓗ, Cận Quan Quan phun ra gậy thịt, duỗi đầu lưỡi 𝖑𝒾ế●𝖒 láp mã mắt, тï𝓃.𝐡 𝐝ị𝐜.♓ còn sót lại cũng bị cuốn vào miệng cô. Sau đó, còn cố tình bày trò dụ hoặc, đầu lưỡi 𝖑.ıế.Ⓜ️ khóe miệng, nuốt một ngụm nước bọt.
Hoắc Mộ không muốn khắc chế 🅓_ụ_𝖈 𝖛_ọп_𝐠 nữa, anh bế cô lên bàn làm việc, đặt chân trái cô lên hông mình, tách đôi chân thon dài.
Cho nên lúc này, miệng huyệt dần căng ra, lỗ nhỏ lúc đóng lúc mở trào ra từng dòng mật dịch. Tiểu huyệt giờ đã ướt dầm dề, căn bản đã đủ bôi trơn.
Hoắc Mộ đỡ gậy thịt, 𝐱â-ⓜ 𝖓-♓-ậ-ⓟ vào trong.
Cận Quan Quan kêu lên một tiếng, hai tay bắt lấy bờ vai Hoắc Mộ, tham lam muốn gậy thịt tiến vào sâu hơn, đôi môi anh đào kề sát tai anh, phát ra thanh âm mị hoặc câu nhân: "Thật lớn, huyệt em bị gậy thịt làm căng hết rồi."
Hoắc Mộ nghe được lời này thì nhéo lên đầu vú cô: "Huyệt em căng ra như vậy không phải rất tốt sao? Huyệt mà bị anh thao giãn rộng, nó sẽ không 𝖐ẹ-𝐩 𝖈-h-ặ-𝐭 nữa. Anh đã thao qua nơi này không biết bao nhiêu lần mà sao vẫn chặt như xử nữ vậy hả? Chặt y hệt như lần đầu tiên anh cắm."
Cận Quan Quan nghe vậy thì càng thêm phấn khởi, hạ thể càng 𝐤·ẹ·ⓟ ↪️·𝖍·ặ·𝐭 hơn, kẹp đến mức da đầu anh gần như tê dại.
Tay Hoắc Mộ mò xuống nơi 𝖌❗𝐚*0 ♓*ợ*🅿️ của hai người, bóp nắn âm đế khiến mật dịch chảy ra ào ạt.
"Thả lỏng chút, nếu gậy thịt bị bấm gãy, sau này ai sẽ thao em? Tiểu dâ_ⓜ đã𝖓_ⓖ như em một ngày không được cắm huyệt đã thấy khó chịu, gậy thịt gãy rồi, ai sẽ thỏa mãn được em?"
Cận Quan Quan được anh thao thoải mái cực kỳ, cơ bản không còn quan tâm đến cái gọi là liêm sỉ lễ nghi, cũng mặc kệ bên ngoài có người hay không. Cô chỉ muốn tự do 𝓇.ê.𝐧 𝖗.ỉ, phát ra thanh âm chứa đựng 𝐤𝖍𝖔●á●𝒾 𝖈ả●m đến tột cùng.
Eo nhỏ bị anh ghì chặt, gậy thịt điên cuồng thọc vào miệng huyệt rồi rú.т 𝓇.🅰️, tiếng bạch bạch vang lên mỗi khi hai t.♓.â.ռ ✞.𝒽.ể va chạm tạo ra thanh âm rung động lòng người.
"A...nhanh lên...căng quá.... thật to..."
Hoắc Mộ vô tình nhìn thấy khiêu đản nằm trên mặt bàn, mặt trên khiêu đản vẫn còn dính ướt ԁâ_𝖒 thủy. 𝐃â●Ⓜ️ thủy nhỏ xuống từng giọt khiến cho bàn anh trong chốc lát cũng ướt đẫm.
Anh cầm khiêu đản lên, rồi khởi động. Khiêu đản trong tay liền chấn động.
Sau đó, anh cầm khiêu đản đặt lên một viên hồng anh.
Lúc nãy độⓝ_ⓖ †ìп_♓, núm vú đã sớm cứng rắn, lần này lại chịu κ●í●𝐜●♓ ⓣ♓í𝒸●♓ quá lớn, núm vú càng ngứa hơn. Bởi vì khiêu đản vẫn còn ướt 𝐝â.𝐦 thủy, cho nên đầu vú cũng bị chất lỏng trong suốt làm ướt.
Tuy ngứa, nhưng lại rất 🎋·í𝖈·h †·𝐡·í🌜·♓.
Cận Quan Quan không nhịn được run lên, cả cơ thể trắng nõn giờ đã phủ một màu hồng nhạt.
Hoắc Mộ cắm theo mấy chục lần nữa, rồi đánh lên mô●n●g cô, ý bảo cô xoay lưng về phía anh.
Không biết có phải tất cả đàn ông đều thích cắm từ phía sau hay không?
Nhưng Hoắc Mộ rất thích cô tự chu ⓜô*𝐧*ⓖ lên cho anh thao.
Hai tay Cận Quan Quan chống lên bàn, ⓜ.ôⓝ.g dẩu lên còn lắc lắc, tỏ ý muốn Hoắc Mộ ↪️ắ_m 𝐯_à_🔴.
Hoắc Mộ bẻ ra hai cánh ⓜô.𝐧.ℊ, sau khi tìm thấy miệng huyệt thì để cự vật vùi sâu bên trong.
Anh bế cô lên, muốn đổi vị trí l●à●𝐦 тì●ռ●𝐡, hai người vừa đi vừa cắm khiến trên đất ướt đầy dâ.〽️ thủy.
Hoắc Mộ áp Cận Quan Quan lên cửa, để hai tay cô chống lên thân cửa, còn chính mình thì mãnh liệt thúc sâu vào khe huyệt 𝖒*ề*m ⓜ*ạ*ⓘ.
Tư thế này quá ⓚ_í🌜_𝖍 ⓣ♓íⓒ_h, người cô dán lên cửa, vừa vặn có thể nhìn thấy nhân viên đang làm việc bên ngoài. Tuy bọn họ không thấy, nhưng cảm giác yêu đương vụng trộm làm Cận Quan Quan càng thêm sung 💲ư*ớ*ⓝ*ɢ, nước từ hoa huyệt cũng chảy ra nhiều hơn.
Nhận ra mình sắp bắn, anh theo thường lệ rút gậy thịt, bắn lên ⓜ-ô𝖓-𝖌 cô.
Thời điểm cự vật 𝖗ú*𝐭 𝐫*a, vô tình ma sát với cánh 𝖒ôռ_🌀 khiến hai người đồng thời đạt cao trào.
Ngay lúc Hoắc Mộ bắn, Cận Quan Quan cũng không chịu được, dâ·ɱ thủy trào ra ào ạt, chảy tí tách xuống mặt đất. Căn phòng trong nháy mắt tràn ngập hương vị tình dục của hai người.
Cận Quan Quan còn chưa kịp 𝐭ⓗ.ở ԁ.ố.𝖈, đã bị anh ôm lên, ra lệnh cho cô: "Hai chân kẹp eo anh. Tự mình cắm."
Cô ngoan ngoãn bò tới chỗ anh, sau đó được anh bế lên, hai chân thon dài vòng qua hông rắn chắc, tay nhỏ duỗi xuống sờ gậy thịt đưa đến miệng huyệt, ma sát mép thịt một chút, rồi để gậy thịt xông thẳng vào hoa huyệt.
Hoắc Mộ ôm cô, vừa đi vừa cắm.
Tư thế này khiến cho quy đầu càng đ·â·𝖒 sâu hơn, cự mạnh mẽ ma sát khe thịt, mỗi cú đâ.𝐦 đều đỉnh đến điểm nhạy cảm của cô. Quá sung 𝖘ướ-𝐧-𝐠, Cận Quan Quan không nhịn được cắn lên bờ vai anh, toàn thân không khỏi run run.
Lần này Cận Quan Quan rất nhanh đã cao trào, Hoắc Mộ ôm cô đi trong văn phòng chỉ mới không bao lâu, chất lỏng ấm áp đã tưới lên thân gậy.
Hoắc Mộ đặt cô lên sofa, buộc cô xuống, bẻ hai chân t♓-à-ⓝ-𝖍 ♓ì𝖓-h chữ M. Hoa huyệt một lần nữa bị gậy thịt nhét đầy.
Cận Quan Quan thấy mình sắp bị trút hết sức lực, thể lực cô vốn không tốt, cao trào hai lần đã là quá đủ.
Hiện tại bị anh đ●â●m, cô không còn muốn động đậy, đáy lòng mong cho anh nhanh lên một chút, nhanh chóng giải quyết xong.
Lần này, thời gian ×.ц.ấ.𝐭 ⓣ❗𝐧.h của Hoắc Mộ kéo dài rất lâu, đến lúc Cận Quan Quan cảm thấy hạ thể mình sắp sưng lên, Hoắc Mộ mới rút gậy thịt, lấy 'áo mưa' ra, sau đó bắn vào trong.
"Áo mưa" này là do anh lấy ra từ túi áo khoác của Cận Quan Quan, nếu cô đã muốn dâng huyệt để anh thao, chắc hẳn cũng mang theo 'áo mưa'.
Hoắc Mộ trì hoãn trông chốc lát, chờ gậy thịt mềm xuống, rồi mới ném 'áo mưa' vào thùng rác.
Sau đó lấy khăn giấy lau vết nước giữa hạ thể cho Cận Quan Quan.
Cô đặt hai chân lên bả vai Hoắc Mộ, hỏi: "Hoắc Mộ, anh có 𝐬-ướп-🌀 không? Em thì 💰-ư-ớռ-ℊ muốn 🌜.𝒽.ế.ⓣ."
◗●â●〽️ thủy chảy ra quá nhiều, nên không thể lau sạch. Hoắc Mộ đành lấy một sấp khăn giấy dày, lấp kín miệng huyệt: "Tất nhiên anh biết em rất şướ𝖓*ɢ, nước chảy nhiều như vậy mà. Anh để khăn giấy cho em, khi về nhà thì rửa sạch."
Cận Quan Quan để mặc cho anh tùy ý bày bố, anh nói cái gì thì làm làm cái đó. Chỉ là khăn giấy làm tắc hoa huyệt làm cô không khỏi căng trướng.
Hoắc Mộ thấy toàn thân cô mềm như bông, không còn sức lực động đậy, nói: "Anh có một phòng nghỉ bên trong, em vào đó nghỉ ngơi đi. Ngày nào không về nhà, anh thường vào trong nghỉ một chút. Anh gọi thư ký mua quần áo cho em."
Váy của cô đã ướt dầm dề, trên mặt váy còn dính hỗn hợp 🌴ⓘ●ռ●𝒽 dị↪️●♓ cùng mật dịch của hai người, nên không thể mặc được nữa.
Nếu mặc được, anh cũng nhất quyết không cho cô mặc?
Cái đó sao có thể gọi là 'váy', ngay cả lưng phía sau cũng lộ ra.
Hoắc Mộ nói xong, trực tiếp ôm cô vào phòng nghỉ, đặt cô 𝖑.ê.𝐧 𝐠.ïườ𝓃.ℊ.
Cận Quan Quan thấy anh sắp phải đi, bèn giơ tay bắt lấy gậy thịt.
Anh bắt lấy bàn tay 𝐦.ề.𝐦 𝖒.ạ.ⓘ, không cho cô lại nháo. Vừa rồi đã bắn qua hai lần, nếu còn tiếp tục ⓣ.𝒽â.𝓃 🌴.𝒽.ể cô sẽ không chịu được.
Cận Quan Quan không náo loạn nữa, yên tĩnh nằm trên giường đợi Hoắc Mộ.
Hoắc Mô thấy bản thân đã mặc quần áo chỉnh tề, liền gọi cho thư ký mua quần áo và nội y.
Nhân lúc đang rảnh rỗi, bèn lau sạch dấu vết h-🅾️@-𝐧 á-1 của hai người, sau đó mở cửa sổ ra, hương vị ái muội trong phòng dần tản đi.
Khoảng 20 phút sau, nữ thư ký tiến vào.
Cô ta cầm túi xách nhìn thoáng qua căn phòng. Đã là người trưởng thành, về phương diện này cô ta có kinh nghiệm, cho nên chỉ ngửi thấy mùi hương còn sót lại trong không khí, trong nháy mắt cô ta đã hiểu được, trong phòng vừa diễn ra chuyện gì.
Nếu mùi hương để lại quá nồng, cho dù có mở cửa sổ cũng tiêu tán không nhiều. Như vậy chứng tỏ vừa rồi hai người có bao nhiêu kịch liệt.
Cô ta quan sát vô cùng cẩn thận, phát hiện mặt sofa có chút biến dạng, hơn nữa còn tồn tại một ít chất lỏng chưa kịp khô.
Tuy xúc cảm ghen ghét dần tuôn trào, nhưng cô ta không để lộ bất kỳ biểu hiện khác thường nào trên mặt, chỉ cười hỏi: "Hoắc tổng, vị tiểu thư vào lúc nãy, bây giờ không có trong phòng sao?"
← Ch. 33 | Ch. 35 → |