Li*m em đến cao trào
← Ch.08 | Ch.10 → |
Edit by Mon
Hoắc Mộ vẫn không muốn chạm vào cô, bởi vì thời gian hai người họ kết giao quá ngắn.
Nhưng Cận Quan Quan không nghĩ thế, cô rất muốn bị anh sờ, tay anh lúc này rất lạnh, hơn nữa cô cũng rất thích bàn tay anh. Nếu anh sờ п·𝐠·ự·ⓒ cô, loại cảm giác đó chắc hẳn sẽ sung 𝐬_ư_ớ_𝖓_🌀 đến khó tả.
Cho nên, Cận Quan Quan chủ động châm ngòi, tự mình duỗi tay vào áo đẩy nội y lên, sau đó cầm tay anh đặt lên đầu vú.
Tuy cô không thích đọc sách, nhưng lại rất thích xem sách cấm. Cô thấy những nữ chính trong sách bị nam chính xoa nắn vú đến cao trào, cô cũng thèm muốn nếm trải qua cảm giác đó, bây giờ cô đã có bạn trai, nên không thể bỏ qua được.
Hoắc Mộ là người bình tĩnh, nhưng khi lâm vào tình huống này anh không có cách nào giữ được bình tĩnh.
Lúc này ngón tay anh đang 𝐯.ц.ố.✞ ✅.ⓔ nụ hồng nhô lên, đầu 𝓃·ɢự·↪️ vì chịu ⓚíc_ⓗ t_𝒽í_🌜_♓ cho nên nhanh chóng dựng thẳng, 𝓃ℊ-ự-🌜 cô khá lớn. Nếu so với người cùng tuổi, cũng có thể lấy làm niềm tự hào.
Tuy Hoắc Mộ không thể nhìn thấy được пgự·𝖈 cô cách một lớp quần áo, nhưng cảm xúc 𝐦ề·Ⓜ️ mạ·𝐢 truyền đến tay khiến anh không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Mỗi lần hai người họ ♓●ô●ռ ɱô●ⓘ, anh đều có ý muốn đặt tay lên ⓝ🌀ự*𝐜 cô mà xoa nắn, nhưng anh vẫn cố khắc chế bản thân.
Hiện tại, anh đã được sờ, chạm phải bầu ⓝgự-🌜 trơn mềm cùng nụ hồng anh nhô lên làm cổ hỏa nhiệt trong anh bỗng dâng lên mãnh liệt. Anh theo bản năng ☑️·uố·† 𝖛·ⓔ 𝐧ɢự_↪️ cô, bàn tay to rộng bao lấy toàn bộ một bên ⓝℊự●𝒸.
Lý trí còn sót lại nhanh chóng bị cắt đứt, anh giống như bị trầm mê, chỉ muốn tiếp tục nhào nặn.
Cận Quan Quan bị anh sờ cảm thấy cực kỳ thoải mái, cảm giác này hoàn toàn khác biệt với việc cô tự mình sờ. Mỗi lúc anh nhéo đầu 𝐧●ℊ●ự●c, một cổ ⓒả·ɱ 🌀·1á·🌜 †·ê ◗ạ·❗ lan khắp sống lưng, trực tiếp truyền đến đại não. Hoắc Mộ nhìn cô 💰.ư.ớ.ⓝ.🌀 đến đỏ mặt, ngón trỏ và ngón giữa cùng nhau bóp lấy nụ hồng anh, anh không có bất kỳ kinh nghiệm †·ì𝐧·𝒽 á·𝐢 gì, hành động đó chỉ là dựa theo trực giác.
"A ~" Nhũ hoa bị anh kẹp lấy, cô phát ra tiếng ⓡ●ê●n 𝓇●ỉ đầy thỏa mãn.
Hoắc Mộ nhào nặn bộ n●🌀●ự●𝖈 của cô thành nhiều hình dạng, bàn tay không ngừng hưởng thụ xúc cảm 〽️ề-𝐦 𝐦ạ-i. Cận Quan Quan cảm nhận được tiểu huyệt cô bây giờ rất ngứa và cũng chảy ra không ít ◗â_𝖒 thủy. Cô không chịu nỗi nhưng lại không tìm được cách giải quyết, chỉ có thể 𝖐ẹ.p ⓒ.hặ.t hai chân giảm bớt cảm giác ngứa ngáy. Tuy nhiên, bầu 𝖓𝐠●ự●𝖈 càng bị anh xoa nắn thì phía dưới của cô càng ngứa ngáy khó chịu.
Hoắc Mộ nhận thấy người quản lý đã trở lại, nên anh buông tay, kéo nội y cô xuống, thanh âm phát ra mang theo sự ẩn nhẫn: "Vậy được rồi, người khác nhìn thấy được thì không tốt."
Cận Quan Quan nhìn bộ dáng đang cực lực khắc chế của anh, cô duỗi tay đến hạ thể anh 💰*ờ 𝐬🔴*ạ*п*𝖌 một chút, phát hiện gậy thịt mềm nhũn giờ đã cứng rắn.
Nụ cười trên gương mặt cô càng rạng rỡ.
Thứ này chỉ cần vuốt lên một chút sẽ rất lớn, không nhỏ như tăm xỉa răng, vậy tương lai sau này của cô chắc sẽ rất hạnh phúc.
Hoắc Mộ nắm lấy tay cô, Cận Quan Quan dán sát vào người anh, đầu dựa vào bả vai anh, hỏi: "Thứ bên dưới có phải đã cứng rồi không?Hóa ra khi nam sinh sờ 𝐧🌀.ự.ⓒ nữ sinh cũng có thể cứng."
Hoắc Mộ:...
Không cần phải sờ 𝐧●ɢ●ự●🌜 cô, chỉ nghĩ đến cô thôi phía dưới của anh cũng đã cứng rắn.
Cận Quan Quan ghé sát tai Hoắc Mộ, răng 🌜.ắ.𝐧 ⓝ.𝐡.ẹ lên vành tai anh, miệng nói ra lời đầy ái muội: "Vừa rồi em bị anh sờ đến chảy rất nhiều nước, quần lót cũng đã ẩm ướt, em thấy rất không thoải mái. Hôm nay em mặc váy nên chỉ cần kéo quần lót xuống là được, anh cũng rất muốn sờ tiểu bức của em đúng không?"
Hoắc Mộ không chịu nỗi lời cô câu dẫn của cô, anh đặt quyển sách giáo khoa vào bàn tay cô, nói: "Chúng ta còn nhỏ, em nghiêm túc đọc sách cho anh, nếu em còn có ý nghĩ này, anh sẽ không để ý đến em nữa."
...
Trong không gian lãng mạn của nhà hàng Tây, hai người trầm mặc, không nói gì với nhau. Cận Quan Quan chịu không nổi bầu không khí yên tĩnh như vậy. Bên cạnh đó, Hoắc Mộ vẫn luôn chăm chú nhìn cô, nhìn đến mức cô phải dựng tóc gáy.
Cô hỏi: "Anh về nước khi nào?Tôi nghe nói anh mở công ty vào hai năm trước, nên chắc anh vẫn chưa tốt nghiệp đại học. Có phải anh định về trước rồi quay lại hoàn thành chương trình đại học luôn không?"
Hoắc Mộ nhìn cô, không nói gì.
Cận Quan Quan lại hỏi: "Anh và vị 𝐡ô.𝐧 thê quen biết nhau như thế nào? Cô ấy là bạn học của anh à?"
Hoắc Mộ vẫn im lặng, chỉ cầm lấy ly nước trước mặt uống một ngụm.
Cô nhìn bộ dáng anh, tức khắc biết rõ anh không muốn cùng cô trò chuyện, ok, không muốn thì thôi.
5 năm trước cô đã cho không đủ rồi, hiện tại cô không muốn tái diễn nữa.
Cận Quan Quan tức giận tập trung ăn hết thức ăn trên bàn. Trong suốt bữa cơm, Hoắc Mộ không hề nói một lời, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn cô.
Ăn cơm xong, hai người cùng ra khỏi nhà hàng, Hoắc Mộ vừa định lái xe, chuông báo cuộc gọi video call đột nhiên vang lên.
Anh nhìn màn hình điện thoại rồi bắt máy, không gian trong xe vốn rất nhỏ và yên tĩnh, cho nên giọng nói từ bên kia truyền đến khá rõ ràng: "Hoắc Mộ, ảnh cưới của chúng ta thế nào rồi?Em muốn xem chúng."
Hoắc Mộ sợ cô nghe thấy, nên cố tình bật ⓒ♓_ế đ_ộ bluetooth để một mình anh có thể nghe được, anh nhanh chóng trả lời một câu rồi đặt điện thoại bên cạnh.
Cận Quan Quan thấy bộ dáng có tật giật mình của anh liền không khỏi cười nhạo một phen.
Ngày hôm qua cô không làm gì được anh, hôm nay cô không có khả năng sẽ buông tha cho anh, Cận Quan Quan bỗng nghĩ tới cái gì. Cô hơi đứng lên, men theo lối nhỏ đi đến ghế lái, sau đó ngồi lên đùi anh.
Hành động bất ngờ của cô làm anh hoảng sợ. May mắn vừa rồi anh không đặt camera trước mặt mình, cho nên cô ấy không nhìn ra được cái gì.
Nhưng Cận Quan Quan lại cho rằng hai người bọn họ đang phát video call, nên việc cô đang ngồi lên đùi anh đã bị vị ⓗ*ô*𝐧 thê thấy được.
Cô tà ác kéo khóa quần anh xuống, muốn lấy gậy thịt ra, tuy nhiên Hoắc Mộ vẫn duy trì một tia lí trí, vội vàng ngăn cô lại: "Cận Quan Quan, mẹ nó em điên rồi sao?Dừng lại ngay cho tôi!"
Cận Quan Quan đang muốn chỉnh anh, đương nhiên không đem lời anh nói bỏ vào tai, sau khi kéo khóa quần anh xuống, cô chậm rãi cởi bỏ nút áo sơ mi của anh, ngón tay trắng nõn 𝐯*⛎ố*ⓣ ✔️*𝐞 ⓝgự●ⓒ anh.
Hoắc Mộ thấy thế, lập tức giơ tay tắt video.
Biểu hiện tức hộc ɱ*á*𝖚 của anh hoàn toàn rơi vào tầm mắt của Cận Quan Quan khiến cô càng cho rằng anh đã bị vị 𝐡ô.𝐧 thê phát hiện, ngước nhìn màn hình tối đen, cô muốn từ trên đùi anh đứng lên.
Hoắc Mộ thấy Cận Quan Quan như vậy liền kéo tay cô lại, đặt lưng cô dựa lên tay lái, vươn tay cởi bỏ khóa kéo quần jean của cô: "Cận Quan Quan, lần này là do em chủ động trêu chọc tôi, em tưởng có thể dễ dàng bỏ đi à?Nằm mơ!Tôi đã cứng rồi, nên em phải phụ trách làm nó mềm xuống."
Cận Quan Quan giãy dụa: "Vậy thì anh tìm vợ anh mà phát tiết, về nhà cắm vợ của anh đi."
Hoắc Mộ kéo quần jean xuống: "Tôi chỉ muốn cắm huyệt của em, em sợ tôi làm gì em nên mới mặc quần jean đúng không?Em cho rằng một người đàn ông sẽ làm gì khi họ muốn thao phụ nữ?Quần jean có thể là chướng ngại của họ à?"
Cận Quan Quan nghe xong lời này liền cảm thấy hạ thân bỗng truyền đến một trận lạnh lẽo. Anh thật sự kéo quần jean và quần lót của cô xuống, hai tay còn bao lấy cặp 𝖒ôп_🌀 trần trụi của cô.
Sắc mặt cô vô cùng khó coi, lúc này hai đùi cô đang trong trạng thái bị anh tách ra, dẫn đến hoa huyệt cũng hoàn toàn bại lộ trước mắt anh.
Tuy góc độ khai mở không lớn, nhưng cũng đủ cho anh thấy rõ âm môi phấn nộn, â-ɱ đạ-ⓞ đỏ thẫm, vì cô đang ngồi trên ghế lái, âm đế cũng bị 🎋í.𝖈.♓ 🌴𝐡í.ⓒ.♓ mà nhô lên.
Hoắc Mộ tháo cà vạt, rồi dùng nó trói tay cô lại, không cho cô lộn xộn.
Quần cũng bị anh ném sang ghế phụ.
Anh đặt hai chân cô lên vai mình, tiểu huyệt nhanh chóng rơi vào tầm mắt anh hết sức rõ ràng.
Hoắc Mộ gạt âm mao cô ra một chút, hai ngón tay thon dài tách mở môi â●𝖒 𝒽●ộ phì nộn, nhìn âm đế hơi sưng đỏ nhô lên, anh ấn xuống.
Ngửi được hương vị của 𝖉-â-ɱ thủy, hầu kết anh trượt lên xuống, miệng đắng lưỡi khô. Nhớ đến mỗi lần hai người họ 𝖑.à.Ⓜ️ тìn.h, anh thường dùng đầu lưỡi 🦵_iế_ⓜ hoa huyệt cô cho đến lúc cô lên cao trào, những lúc đó tiểu huyệt cô thường phun ra một lượng lớn 𝖉-â-𝐦 thủy. Anh cảm thấy cổ họng mình có chút khát, nhịn không được mà cúi đầu, vươn đầu lưỡi 𝐥ℹ️●ế●〽️ nơi đã ẩm ướt.
"A---" Nơi riêng tư đã lâu chưa được đàn ông chạm qua, nay lại bị anh dùng đầu lưỡi ⓛℹ️·ế·m từ mép ngoài â-Ⓜ️ ♓-ộ và nhấn lên âm đế.
Cận Quan Quan cảm thấy rất thoải mái, giống như một tảng băng bị chảy, toàn thân cô lúc này mềm nhũn vô lực, ngón chân hơi cong lên. Cô vốn dĩ muốn chống cự nhưng trong giờ khắc này lại thấy sung 𝐬ướ𝖓·𝖌 như bị đoạt mệnh, hai tay luồng vào tóc anh, nhịn không được thét chói tai.
"Hoắc Mộ... tránh ra... đừng 🦵𝐢ế*〽️.. a...."
Đầu lưỡi anh l-𝐢ế-ⓜ một vòng quanh hoa môi, sau đó ngậm âm đế vào miệng, điên cuồng 👢*𝖎ế*ⓜ Ⓜ️ú-𝖙. Cận Quan Quan thấy cô cứ như bị c·h·ế·✝️ qua một lần, cô theo bản năng lắc ⓜ●ôⓝ●𝐠 làm cả người dịch về phía trước, đưa hạ thể mình kề sát miệng anh.
Hoắc Mộ tách hai chân cô rộng hơn nữa, ⓣh_â_ⓝ 🌴♓_ể cô đã lâu không trải qua kíc●𝒽 ✝️●hí●𝒸●𝖍, nên đặt biệt mẫn cảm, đầu lưỡi vừa tiến vào, 𝐝â·𝖒 thủy đã trào ra không ngừng. Hoắc Mộ cũng vì thế mà nuốt không ít 𝐝·â·〽️ thủy.
Cận Quan Quan cho rằng anh chỉ định 𝐥ï●ế●〽️ bên ngoài hoa huyệt, nhưng mà sau khi 𝐥ï·ế·ⓜ thỏa mãn, đầu lưỡi lại tìm ra nhục động, rồi 𝒸_ắ_〽️ ☑️à_0
Cô thấy mình sắp phát điên rồi, Hoắc Mộ lại đem đầu lưỡi tách ra tầng thịt non chui vào bên trong miệng huyệt, còn bắt chước động tác pít-tông nhanh chóng ra vào.
Cận Quan Quan thấy trước mặt mình chỉ còn lại một mảnh mơ hồ, hai tay gắt gao nắm lấy tóc anh, hai chân khép lại buộc anh v●ù●1 ✔️●à●🅾️ hạ thân càng sâu.
ԁ.â.𝖒 thủy từ hoa huyệt chảy ra làm ướt cả sàn.
Dòng mật dịch càng lúc càng nhiều, nhưng đều bị Hoắc Mộ nuốt sạch.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |