Vay nóng Tima

Truyện:Lạc Chốn Phù Hoa - Chương 27

Lạc Chốn Phù Hoa
Trọn bộ 38 chương
Chương 27
Đoạt vị (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-38)

Siêu sale Lazada


Mấy tuần sau đó, Tô Mạt không gặp Vương Cư An. Nhóm dự án do lãnh đạo khác phụ trách, chỗ ngồi của anh ở cuộc họp thường kỳ trống không, phòng làm việc của tổng giám đốc đóng cửa, cứ như anh biến mất hoàn toàn khỏi công ty.

Lúc Tô Mạt đi qua, thư ký của Vương Cư An vừa thu dọn đồ vừa lau nước mắt. Nhìn thấy cô, cô thư ký kéo lại."Lần này xảy ra chuyện lớn rồi!"

"Chuyện gì vậy?"

"Con trai của Vương Tổng không còn nữa, bây giờ đến công ty sếp cũng chẳng thèm tới".

Tô Mạt không hiểu ý, hỏi lại: "Không còn gì cơ?"

Cô thư ký rút tờ giấy ăn, xì mũi."Tôi cũng vừa nghe nói. Cậu bé đó không cẩn thận, ngã xuống bể bơi ở nhà, bị chết đuối".

Tô Mạt như bị đánh một cái tát mạnh. Cô không tin, giả bộ nhẹ nhõm: "Chắc không phải đâu! Sao có thể chết đuối trong bể bơi ở nhà được? Thằng bé đã lớn như vậy..."

"Thì vậy đó, ai mà biết được! Thằng bé dễ thương biết bao, lớn tướng rồi..."

Tô Mạt thẫn thờ quay về phòng làm việc. Cô ngồi bất động ở đó cho đến khi Vương Á Nam gọi. Trong văn phòng chủ tịch, mấy vị phó tổng và trợ lý đều có mặt. Vương Á Nam ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt sưng húp. Bà hắng giọng, tuyên bố sắp xếp lại một số công việc. Bà không nói rõ lý do, chỉ cho biết gần đây nhà Vương Tổng có việc nên không thể lo việc công ty.

Mấy người có mặt đều biết rõ ngọn nguồn, cũng không dám hỏi nhiều.

Ban đầu Tô Mạt còn nghi ngờ nhưng đến lúc này, cô đột nhiên tin đó là sự thật, nước mắt trào ra. Cô cố kìm nén, trong lòng tự trách: tại sao mình lại nói với anh ấy cậu đó!

Tô Mạt đứng ngồi không yên, muốn hỏi rõ tình hình nhưng không dám. Thời gian cứ thế trôi đi, trong lòng cô tựa như bị một tảng đá lớn đè nặng trĩu.

Cuối cùng, Tô Mạt không kìm được, gọi điện cho lão Trương. Một lúc lâu sau ông mới bắt máy. Giọng điệu của lão Trương thê lương, ông chỉ nói một câu: "Tô tiểu thư" rồi im bặt.

Nhớ đến dáng vẻ của cậu bé, Tô Mạt bất giác nghẹn ngào: "Chú Trương, chú Trương..." Cô không thể thốt ra lời.

Lão Trương hiểu ý của Tô Mạt nhưng chỉ nói: "Thằng nhỏ không còn nữa, Tổng giám đốc cả ngày nhốt mình trong nhà. Nếu có chuyện gì, mong các đồng nghiệp hãy xử lý giúp cậu ấy. Cũng không biết đến lúc nào cậu ấy mới lấy lại tinh thần".

"Cậu bé xảy ra chuyện gì vậy chú?" Tô Mạt hỏi.

Lão Trương thở dài, không muốn nói nhiều."Lúc đó thằng bé bị ốm, không cẩn thận nên rơi xuống bể bơi".

Tô Mạt nghẹn ngào."Đều là lỗi của cháu, cháu không nên nói chuyện đó với anh ấy".

Lão Trương không hiểu, vội an ủi: "Không liên quan đến cô, đây là ý trời. Một khi ông trời đòi người, không ai có thể ngăn cản".

Ông lại cất giọng bi thương."Bây giờ tôi đi mua ít tiền vàng đốt cho thằng bé. Từ nhỏ nó sống sung sướng quen rồi, tôi sợ nó ở dưới đó không quen. Bố nó... chưa từng ra mộ lấy một lần".

Nghe câu này, Tô Mạt càng không thể kiềm chế, nước mắt chảy giàn giụa.

>>>>>Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Mùa thu trôi qua trong chớp mắt, Vương Cư An vẫn không xuất hiện. Công việc ở công ty vẫn đều đều, sắc mặt Vương Á Nam ngày càng tệ. Tô Mạt thấy áy náy nhưng không dò hỏi. Đối với công việc, cô dần mất "ý chí chiến đấu". Nhớ lại những chuyện xảy ra trong hai năm qua, thỉnh thoảng Tô Mạt nghĩ, hay là rời khỏi nơi này, từ nay về sau không bao giờ gặp những người ở đây nữa?

Tô Mạt sợ gặp Vương Cư An, vậy mà Vương Á Nam lại cử cô đi làm việc.

Cuộc họp cổ đông có mấy văn bản cần Vương Cư An ký tên, đồng thời có mấy quyết sách cần thông báo với anh. Tô Mạt lật giở đống văn bản, chẳng có thứ nào khiến anh thoải mái. Cô bất giác nhắc nhở: "Gần đây tâm trạng của Vương Tổng không tốt, có nên đợi một thời gian nữa không ạ?"

Vương Á Nam nhìn cô, hỏi lại: "Ý cô là xem những thứ này, tâm trạng của nó càng tệ hơn? Cô rất hiểu nó sao?"

Tô Mạt cúi đầu, không lên tiếng.

"Nhiều lúc tôi rất tán thưởng cô, cảm thấy cô cũng được coi là một nhân tài". Vẻ mặt Vương Á Nam rất bình tĩnh."Cô phải hiểu, công ty và công việc, thời gian, dự án, hiệu quả và lợi ích, những thứ này đều không đợi người..."

>>>>>Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Tô Mạt bất đắc dĩ gọi điện cho lão Trương.

Lão Trương nói: "Có lúc Tổng giám đốc cũng ra ngoài làm việc, nửa đêm về đến nhà là ngồi bên bể bơi. Một buổi sáng, tôi qua nhà, thấy Tổng giám đốc chẳng thay quần áo, nằm ngủ ngay trên nền đá cạnh bể bơi, xung quanh là một đống vỏ chai rượu. Đã gần một tháng trôi qua, tôi sợ cơ thể của cậu ấy không chịu nổi. Cô hãy cầm đến nhà, nhân tiện khuyên bảo cậu ấy!"

Tô Mạt nghĩ, chỉ sợ nhìn thấy mình, anh ấy càng đau khổ hơn. Cô hỏi: "Chú Trương, có lẽ anh ấy không muốn bị quấy rầy. Chú có thể giúp cháu đưa mấy giấy tờ cho anh ấy không?"

Lão Trương nói: "Hôm nay tôi ra tỉnh ngoài, giải quyết chút việc cho cậu ấy. Có lẽ ngày kia tôi mới về".

Tô Mạt hết cách, đành mang giấy tờ đến nhà Vương Cư An. Đến cổng ngôi biệt thự gần bờ biển, cô do dự hồi lâu. Ánh chiều tà đã gần tắt nhưng trong nhà vẫn không bật đèn sáng. Ngôi biệt thự nằm giữa rừng cây, càng tỏa ra không khí u ám.

Cửa ra vào khép hờ, Tô Mạt đi qua phòng khách, liền nhìn thấy bóng lưng của anh.

Vương Cư An một mình ngồi bên bể bơi, nước trong bể đã được rút cạn từ lâu. Cô đứng sau lưng một lúc, anh mới lên tiếng hỏi: "Ai đấy?"

Anh quay đầu nhìn cô.

Tô Mạt không còn đường nào để trốn tránh, vô thức nhìn anh. Tia sáng còn sót lại của một ngày chiếu xuống bờ vai, tóc và một bên mặt anh. Trông anh vẫn như ngày thường nhưng lại có một sự thay đổi khó diễn tả.

Vương Cư An giơ tay về phía cô."Đưa đây!"

Tô Mạt tiến lại gần, đưa cho anh tập tài liệu. Tim cô đột nhiên bị bóp nghẹt, cô cúi đầu quan sát kĩ. Hai bên tóc mai của anh đã điểm bạc. Tô Mạt chợt cảm thấy tức thở. Cô ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn ở đường chân trời. Cô vốn tưởng chỉ là do ánh sáng phản chiếu, bây giờ mới thấy rõ những sợi tóc bạc nằm lẫn trong mái tóc đen dày đó.

Tô Mạt đưa tay bịt miệng, nước mắt chảy dài xuống gò má. Cô không thể kiềm chế tiếng nấc nghẹn.

Vương Cư An ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên bật cười."Em khóc gì chứ?"

Tô Mạt miễn cưỡng lên tiếng: "Tôi xin lỗi... tôi xin lỗi... tôi rất xin lỗi..."

"Sao em phải xin lỗi?" Anh hỏi tiếp.

Cô ngoảnh mặt đi chỗ khác, giơ tay lau nước mắt, không dám để anh nhìn thấy nhưng vẫn không thể kìm nén tâm trạng bi thương. Một lúc sau, cô mới lên tiếng: "Tôi... tôi không nên nói với anh câu đó..." Trong lòng cô biết rõ, bây giờ có nói gì cũng đã muộn.

Vương Cư An không để ý, anh cầm chai rượu, vừa uống vừa xem tập giấy tờ. Sau đó anh đứng dậy, đặt tập giấy tờ lên cái bàn ở bên cạnh, im lặng cầm bút ký từng tờ một. Đến trang cuối cùng, anh hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"

Tô Mạt lau nước mắt, cố gắng cất giọng nhẹ nhàng: "Về vụ khu công nghiệp ô tô, các cổ đông đều cảm thấy không có triển vọng, cần tiếp tục bàn bạc".

Vương Cư An khẽ cười, nhanh chóng ký tên vào tờ cuối cùng."Lúc quay về, đừng quên báo cáo với bà chủ của cô, các người đừng mơ lật đổ tôi vào lúc này!" Anh giơ tập giấy tờ về phía cô, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn. "Đừng mơ! Rồi sẽ có một ngày, tôi tìm các người tính sổ!"

Tô Mạt không dám lên tiếng.

Vương Cư An ném mạnh tập giấy tờ, từng trang giấy bay tung tóe trong không trung, còn cái cặp tài liệu cứng đập vào trán Tô Mạt. Cô không đề phòng, vội vàng né tránh. Trong lúc lùi lại, cô đột nhiên bị trẹo chân, suýt rơi xuống bể bơi.

Vương Cư An quay người đi vào nhà, chỉ thốt ra một từ."Cút!"

Lên tầng trên, đi qua phòng của con trai, anh chợt nghe thấy bên trong có tiếng động. Anh đứng ngoài cửa một lúc lâu, hóa ra trời nổi gió khiến cánh cửa sổ không ngừng đập ra đập vào.

Vương Cư An đẩy cửa, vào phòng. Quần áo của Vương Tiễn vứt bừa bộn trên giường, ngăn kéo nửa đóng nửa mở, sạc pin laptop vẫn nhấp nháy. Poster ngôi sao bóng đá, áo cầu thủ có chữ ký treo trên tường. Tất cả mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, như thể con trai anh có thể trở về bất cứ lúc nào.

Vương Cư An cúi người dọn dẹp quần áo, sách vở. Trên tay anh cầm đầy thứ nhưng không biết cất vào đâu.

Anh từ từ ngồi xuống giường, cúi đầu nhìn đồ vật trong tay. Những thứ này bây giờ không còn ai sử dụng, đã mất đi ý nghĩa, giống quá khứ của anh. Anh nghiến răng, lại ném tung tóe quần áo và sách vở, định để mọi thứ như cũ.

Làm xong những việc này, anh mới nhớ phải đóng cửa sổ. Người phụ nữ ở dưới nhà thất thểu đi ra ngoài cổng, biến mất trong ánh chiều tà.

Vương Cư An đóng cửa sổ, buông rèm, sau đó khép cửa phòng.

Ngày hôm sau, Vương Cư An lại đến tìm Phùng Du. Đầu tiên, anh đi đến trung tâm cai nghiện, nhân viên ở đó nói Phùng Du đã được người nhà đón về.

Vương Cư An hỏi: "Sao các anh thả người nhanh như vậy? Dù cho con bé đó ra ngoài thì cũng phải giám sát chứ?"

Nhân viên trung tâm giải thích: "Nơi anh nói đến là trung tâm cai nghiện, còn chỗ chúng tôi là trung tâm phục hồi sức khỏe. Tình trạng của cô bé không nghiêm trọng nên cảnh sát mới đưa đến đây. Ở trung tâm phục hồi sức khỏe, bệnh nhân và người nhà bệnh nhân có thể tùy ý ra vào. Phương châm của chỗ chúng tôi là tạo ra sự tự do cho bệnh nhân..."

Vương Cư An vội đi tới nơi ở của Phùng Du. Hàng xóm nói kể từ hôm bị bắt, cô ta không quay về nơi này.

Xe ô tô rời khỏi con ngõ, bên đường có cửa hàng bán hương nến, vàng mã, anh dừng lại. Đến khi đằng sau vang lên tiếng còi xe, anh mới đánh tay lái, đỗ sát bên cửa hàng. Vương Cư An xuống xe, đi vào cửa hàng. Bà chủ hỏi có phải đốt cho người già không? Anh không đáp, mua một bao lớn, lại hỏi: "Có máy tính xách tay không?"

Bà chủ lắc đầu.

Vương Cư An bỏ vào cốp sau, lái xe tới thăm mộ con trai. Nhưng đến chân núi, anh dừng xe hồi lâu, dù thế nào cũng không thể tiến lên một bước.

Anh cầm bình rượu trắng rời khỏi xe ô tô, đổ xuống bên đường. Còn lại một ít, anh vừa uống vừa lẩm bẩm: "Vương Tiễn, bố luôn có cảm giác con sẽ quay về, vì vậy bố không lên trên đó. Trước đây bố không cho con uống rượu nên con không vui, bây giờ bố cho con uống thoải mái. Bố vốn có ý định mua ô tô để dỗ con vui, xe đã mang về nhà nhưng không có người lái. Kiểu dáng và màu sắc của xe chỉ thích hợp với bọn trẻ các con... Hai tháng nữa là đến Tết, con hãy nói đi..." Anh nghẹn ngào."Rốt cuộc là bố bất lực hay con ích kỷ?"

Vương Cư An ngửa đầu uống hớp cuối cùng, ném chai rượu xuống đất."Là con quá ích kỷ!"

Vương Cư An ngồi vào xe, định quay xe về nhà, nhưng xe chưa kịp chuyển bánh, đằng sau có một chiếc taxi chạy tới. Dù chỉ liếc qua anh cũng phát hiện người ngồi ở ghế sau trông rất quen.

Anh ngẫm nghĩ, lái xe đuổi theo chiếc taxi, bấm còi inh ỏi. Tài xế taxi không hiểu chuyện gì nhưng sợ xảy ra sự cố nên từ từ đỗ vào lề đường. Nhìn thấy anh, Phùng Du biến sắc mặt.

Vương Cư An đi đến, kéo cô ta xuống xe, lại ném hai tờ tiền cho người tài xế."Anh có thể đi được rồi!"

Tài xế ngây ra, quan sát hai người. Anh ta cảm thấy không yên tâm nhưng cũng không biết lên tiếng thế nào.

Vương Cư An chau mày, "Nhớ kĩ biển số xe của tôi. Nếu xảy ra chuyện gì, anh hãy báo cảnh sát". Anh kéo Phùng Du vào lề đường, "Ma túy trong người Vương Tiễn là cô đưa cho nó?"

Phùng Du bị bóp tay đến đau buốt, cô ta cất cao giọng: "Ma túy gì chứ? Không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi..."

"Khoảng thời gian đó, nó ngày ngày ở cùng cô. Nó vì hít ma túy nên mới..."

Phùng Du bật khóc."Anh ấy chết, tôi cũng rất buồn. Tôi thật lòng thích anh ấy nên hôm nay mới đến thăm anh ấy. Nếu muốn hại anh ấy, tôi sẽ không tới nơi này".

"Câm miệng!" Vương Cư AN tức giận."Tôi hỏi cô, có phải cô đưa cho nó không?"

Phùng Du vô cùng sợ hãi."Chuyện này chú không thể trách tôi! Nếu trách thì trách..." Cô ta sụt sịt."Tôi cũng có bố mẹ. Chú rất đau lòng khi con chú qua đời, nếu tôi có bề gì, bố mẹ tôi cũng sẽ đau lòng".

Vương Cư An cố gắng trấn tĩnh."Rốt cuộc chuyện này liên quan đến ai?"

Phùng Du ấp úng: "Thượng... Thượng Thuần".

"Nói rõ xem nào!"

Phùng Du im lặng vài giây mới lên tiếng: "Ma túy là do Thượng Thuần đưa. Tôi định tìm anh ta đòi tiền nhưng anh ta sai người đưa cho tôi hút "bột trắng". Anh ta nói, một khi có tiền, tôi cũng đi mua thứ này. Tôi cầm túi bột về nhà, không biết làm thế nào. Vương Tiễn nhìn thấy, bắt tôi phải vứt hết xuống bồn cầu nhưng tôi không ngờ, sau đó anh ấy giữ lại".

"Tại sao cô tìm Thượng Thuần đòi tiền?"

Phùng Du ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời: "Tôi quen một chị là vợ bé của Thượng Thuần, còn sinh con cho anh ta. Thượng Thuần muốn đưa chị ấy đi xa. Tâm trạng của chị ấy không tốt, tôi cùng chị ấy tới quán bar giải khuây, tình cờ gặp Vương Tiễn. Chị bạn tôi nói Vương Tiễn là người thế nào, chỉ cần quyến rũ được anh ấy coi như tôi có bản lĩnh, chị ta sẽ bảo Thượng Thuần cho tôi tiền. Kiếm tiền quá dễ dàng, sao tôi có thể từ chối? Nhưng con trai chú rất oai phong. Lần trước anh ấy bị thương nên tôi mới có cơ hội. Tuy nhiên, tôi thật sự thích anh ấy. Chúng tôi sống cùng nhau, anh ấy chê nhà nhỏ quá, tôi muốn đi thuê nhà rộng hơn nên mới đi tìm bọn họ đòi tiền..." Cô ta lại khóc nức nở.

Lồng ngực Vương Cư An phập phồng, một lúc sau anh mới lên tiếng: "Thượng Thuần biết Vương Tiễn sử dụng ma túy, biết hai đứa sống chung nên cố ý đưa "bột trắng" cho cô?"

Phùng Du chỉ khóc, không trả lời.

Vương Cư An đẩy người cô ta, rút một điếu thuốc rồi châm lửa hút.

Phùng Du ngồi xổm xuống, khóc một lúc lâu."Tôi nghe chị bạn của tôi nói, Thượng Thuần cũng bị người khác nắm điểm yếu. Anh ta chơi tôi, người khác sẽ chơi lại anh ta".

"Điểm yếu gì?"

"Một cô vợ bé của anh ta nhảy lầu, trước khi chết gọi điện cho anh ta, nói có chứng cứ gì đó. Lúc anh ta nhận điện thoại, đúng lúc chị bạn tôi ở bên cạnh. CHị ta bảo, mặt Thượng Thuần bệch ngay tức thì. Khoảng thời gian sau đó, Thượng Thuần luôn nơm nớp bất an, suốt ngày chạy đến nơi người phụ nữ kia nhảy lầu. Không biết anh đã tìm thấy chứng cứ chưa..."

Vương Cư An nghĩ, đi nhiều lần như vậy, chắc chắn vẫn chưa tìm thấy.

Phùng Du nói tiếp: "Cũng có khả năng cô vợ bé đó chỉ dọa anh ta".

Vương Cư An nghĩ ra một việc, nghiêm giọng nói với Phùng Du."Mau cuốn xéo, không được lên thăm nó!"

Anh đứng bên đường nhìn khu rừng ở đằng sau, mặt biển ở phía xa lấp lánh. Sau đó, anh đột nhiên giơ tay đấm mạnh vào thân cây ở bên cạnh, cho đến khi tay đau buốt tới tận tâm can, anh mới thấy đỡ hơn một chút.

>>>>>Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Tô Mạt về nhà xoa dầu vào chân. Tùng Dung gõ cửa đi vào, hỏi: "Cô bị cướp đấy à?"

"Không sao, tôi sắp khỏi rồi". Tô Mạt nhẹ nhàng bóp chân."Mấy ngày trước bị trẹo chân ở trên đường".

"Cô có tâm sự à? Sao không cẩn thận như vậy?" Tùng Dung hỏi.

Tô Mạt không trả lời.

Tùng Dung thở dài."Sếp tổng của chúng ta cũng thảm thật đấy! Tôi gặp anh ta ở công ty, bộ dạng vẫn trẻ trung nhưng tóc mai đã điểm bạc khiến người khác cảm thấy xót xa. Cô thử nói xem, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Một đứa trẻ lớn tướng trượt chân rơi xuống bể bơi? Hay là nó có điều gì nghĩ không thông?"

Tô Mạt khịt mũi, không muốn nhắc đến chuyện này.

Tùng Dung nói tiếp: "Trước đây hai người... Cô đã đi thăm sếp chưa?"

Viền mắt Tô Mạt đỏ hoe, cô lắc đầu, thầm nghĩ, tôi có mặt mũi nào mà gặp anh ấy.

Tùng Dung im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: "Tôi sợ nhất là cuộc sống kiểu này, có tiền cũng chưa chắc đã vui vẻ. Tôi còn nghe nói một nhà, cũng là dân làm ăn, nhà có ba đứa con, hai trai một gái, lấy chồng lấy vợ xong chẳng thể sinh con. Một con trai ly hôn, hai người còn lại thụ tinh nhân tạo mấy năm mới có thai... Vì vậy, những người bình thường như chúng ta nên biết tự thỏa mãn, bình an mới là điều quan trọng nhất".

Tô Mạt nuốt lệ, gật đầu."Đúng thế!"

Tùng Dung nói."Tôi nghe nói sếp tổng còn có công ty riêng. Con trai không còn nữa, vậy mà anh ta vẫn cả ngày bận rộn ở bên ngoài. Nếu chuyện này xảy ra với người bình thường, chắc đã suy sụp từ lâu. Vì vậy mới nói, người ta nhiều tiền cũng phải thôi, chỉ tính riêng điều này, người bình thường không thể sánh được".

Tô Mạt ngẩn người."Anh ấy lâu lắm rồi không tới tổng công ty".

"Trốn tránh ấy mà! Thời gian qua, sếp thường tới công ty điện tử An Thịnh".

"Trốn tránh gì chứ?"

"Có người đang điều tra sổ sách của mấy công ty con". Tùng Dung đẩy nhẹ Tô Mạt."Cô là cánh tay phải của lãnh đạo, sao không biết vụ này?".

Tô Mạt im lặng.

Bắt gặp bộ dạng của cô, Tùng Dung thăm dò: "Nếu cô cứ vương vấn trong lòng thì mau đi thăm sếp. Chẳng phải trước đây hai người đã bộc bạch rồi hay sao?"

Tô Mạt không hiểu: "Bộc bạch gì cơ?"

"Sếp đã thừa nhận có ý với cô rồi đúng không?" Tùng Dung nhắc nhở, "Buổi tối hôm ở dưới nhà".

Tô Mạt nhìn chị ta, ánh mắt kinh ngạc."Lão Triệu nói cho chị biết?"

Tùng Dung không khẳng định, cũng chẳng phủ nhận.

Tô Mạt nói nhỏ: "Sau này không có khả năng nữa".

Tùng Dung thở dài: "Thật ra lão Triệu bảo tôi gặp cô là muốn cô đi khuyên sếp tổng. Những lúc như thế này, cần một người ở bên cạnh sếp. Cô thích sếp cũng được, không thích cũng chẳng sao, chuyện này quá nghiêm trọng, cô nên tạm thời gác bỏ ân oán trước đây, chịu cúi đầu trước sếp đi!"

"Không đơn giản như chị nói đâu! So với vụ này, tất cả những chuyện khác chẳng là gì cả!" Tô Mạt rơi lệ, một lúc sau mới nói: "Anh ấy hận tôi".

2.

Tùng Dung trầm mặc nhìn cô.

Tô Mạt đặt lọ dầu, vào nhà tắm rửa mặt. Bây giờ là giữa mùa đông, nhiệt độ xuống dưới mười độ. Ngoài cửa sổ, gió thổi bay những chiếc lá xác xơ. Nước lạnh lọt vào mắt, cô mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Có người bấm chuông cửa.

Tô Mạt đi ra ngoài. Tùng Dung hỏi: "Muộn như vậy rồi còn ai đến thế?"

Tô Mạt nói: "Chắc là con trai chị. Tỉnh dậy không thấy chị đâu nên đi tìm".

Tùng Dùng vội đi mở cửa. Khi nhìn rõ người ở bên ngoài, chị ta bất giác ngây ra, vội mở rộng cửa.

Vương Cư An đi vào nhà, toàn thân đầy mùi rượu.

Tùng Dung vội chào hỏi. Chị ta ngoảnh đầu liếc nhìn Tô Mạt rồi nhẹ nhàng ra khỏi nhà, tiện tay đóng cửa.

Tô Mạt đứng yên, không lên tiếng.

Vương Cư An ngồi xuống sofa. Gương mặt anh đỏ bừng chứng tỏ đã uống không ít. Anh nhướng mắt nhìn Tô Mạt, ánh mắt dừng lại ở trán cô.

Tô Mạt giơ tay ấn miếng băng dán lên trán: "Tôi không sao!"

Vương Cư An tựa người vào thành ghế, nhắm nghiền hai mắt. Tô Mạt đi vào phòng bếp, rót một cốc nước đường, lại bỏ thêm ít muối. Lúc ra ngoài, cô thấy Vương Cư An nằm cuộn người trên sofa như đã ngủ say.

Cô lay người anh."Nằm co quắp chân tay không tốt đâu. Để tôi hạ ghế xuống thành giường rồi hãy ngủ!"

Vương Cư An đột nhiên mở mắt."Thứ đó ở đâu?"

"Thứ gì?" Tô Mạt không hiểu.

Anh hàm hồ trả lời, quay lưng lại phía cô, dùng cánh tay che mắt rồi chìm vào giấc ngủ.

Tô Mạt thở dài, giúp anh cởi giày và áo khoác, đắp một tấm chăn mỏng lên người anh. Cô không dám cách xa, cũng không dám tiến lại gần, đành ngủ ở thư phòng bên cạnh nhưng không dám ngủ say.

Nửa đêm anh húng hắng ho. Cô dậy rót cho anh cốc nước nhưng bị anh đuổi đi chỗ khác.

Tô Mạt về giường nằm. Cô mơ hồ nghe thấy động cơ ô tô ở ngoài đường và tiếng mưa rơi trên nóc nhà. Hơi thở đều đều của anh khiến tất cả trở nên yên tĩnh. Nỗi bi thương bị kìm nén quá lâu, nhức nhói trong lồng ngực.

Tô Mạt nằm mơ thấy bố mẹ và con gái ở quê nhà. Sự tồn tại của họ làm chứng cho sự vô lo, tình cảm thời niên thiếu, cùng những điều vụn vặt trong cuộc sống và nỗi bi thương trong quá khứ của cô. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, tất cả những điều đó đều trân trọng cô, bảo vệ cô, dịu dàng với cô nên cô mới không rơi vào nỗi đau như bây giờ.

Khi những thứ đó dần trôi xa, Tô Mạt giật mình tỉnh giấc, trời đã tờ mờ sáng.

Phòng khách vẫn vô cùng yên tĩnh. Tô Mạt đi ra ngoài. Vương Cư An nằm ngủ trên sofa. Tô Mạt vào bếp nấu một nổi cháo rồi xuống nhà mua đồ ăn sáng. Cô rửa mặt, thay bộ đồ công sở, do dự không biết nên đánh thức anh không. Sau đó cô lại nghĩ, có lẽ bây giờ là thời khắc anh nghỉ ngơi. Cô không dám đối mặt anh, cũng không biết phải lên tiếng thế nào. Cuối cùng, Tô Mạt đặt chìa khóa nhà dự phòng trên chiếc bàn trà.

Khi tiến lại gần, Tô Mạt phát hiện gương mặt anh đỏ bừng, hơi thở nặng nề hơn tối qua. Cô ngập ngừng, giơ tay sờ trán Vương Cư An, trán nóng rực. Tô Mạt vội đặt túi xách, thay một tấm chăn mỏng, dùng khăn mặt nhúng nước lạnh lau mặt cho anh, sau đó giúp anh cởi cúc ở cổ áo.

Vương Cư An tỉnh giấc, hơi giãy giụa.

Tô Mạt nói khẽ: "Anh bị sốt rồi."

Vương Cư An im lặng nhắm mắt, lông mày nhíu lại. Máy di động của anh rất "kính nghiệp", từ sáng sớm đến giờ không ngừng rung trong túi áo khoác. Tô Mạt lấy ra xem, trên màn hình hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ, cuộc gọi gần nhất là của lão Trương. Vương Cư An vẫn mặc kệ, cô đành để điện thoại ở chỗ anh giơ tay là có thể với tới.

Tô Mạt ngẫm nghĩ, quay vào phòng gọi tới công ty xin nghỉ ốm. Cô lại gọi cho lão Trương thông báo: "Chú Trương, Vương Tổng đang ở chỗ cháu. Anh ấy bị ốm, ho và bị sốt".

"Làm tôi sốt ruột chết đi được!" Lão Trương thở phào nhẹ nhõm."Ở chỗ cô là được rồi. Sáng nay Tổng giám đốc phải ra ngoài làm việc, bảo cô đến đón. Khi tôi tới nơi, nhà khóa cửa, chẳng có ai, gọi điện thoại, cậu ấy không nghe máy. Tôi sợ xảy ra chuyện gì".

"Bình thường anh ấy uống loại thuốc hạ sốt nào ạ? Có bị dị ứng thuốc không chú? Cháu muốn đưa anh ấy đi bệnh viện nhưng anh ấy chẳng thèm để ý đến cháu". Tô Mạt nói.

"Bình thường cậu ấy uống thuốc nào hả? Tôi chẳng thấy cậu ấy uống thuốc gì. Một lần cậu ấy bị sốt cao, tới ba mươi chín độ. Trời mưa, cậu ấy ra ngoài chạy bộ, về nhà tập đấm bốc, toàn thân toát mồ hôi, thế là hạ sốt". lão Trương thở dài."Có lẽ thời gian này chịu nhiều mệt mỏi, cứ để cậu ấy nghỉ ngơi trước, lát nữa tôi sẽ đến thăm. Cô Tô hôm nay có đi làm không?"

"Cháu xin nghỉ rồi". Tô Mạt đáp.

"Được!" Không đợi cô nói xong, đối phương đã cúp máy.

Tô Mạt giúp Vương Cư An thay chiếc khăn mặt khác. Anh bực bội đẩy tay cô, cất giọng khản đặc."Lạnh".

Cô lại đi vò khăn bằng nước ấm."Vì nhiệt độ cơ thể anh cao quá".

Tô Mạt đo nhiệt độ cho anh, Vương Cư An vẫn không phối hợp? Cô đành lau vành tai, lau cổ, lòng bàn tay, cuối cùng là cánh tay anh.

Lúc này anh mới mở mắt nhìn cô. Tô Mạt thăm dò: "Anh dậy uống nước và thuốc hạ sốt đi!"

Vương Cư An không lên tiếng, anh nằm một lúc rồi miễn cưỡng ngồi dậy.

Tô Mạt lấy thuốc hạ sốt vị hoa quả của Thanh Tuyền để lại đưa cho anh uống. Anh chau mày: "Thứ gì vậy?" Hỏi xong, anh lại nằm xuống. Cô hỏi anh có ăn cháo không, anh chẳng trả lời.

Lão Trương đến rất nhanh. Tô Mạt cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi ông: "Hình như cháu chưa nói cho chú biết địa chỉ nhà cháu?"

Lão Trương uống nước, không trả lời. Một lúc sau vào bếp cất cốc, ông mới nói: "Lần trước Tổng giám đốc nói cô sống ở đây, bảo tôi mang thuốc cho cô, nhưng ngay sau đó, cậu ấy kêu không cần nữa".

Tô Mạt cúi đầu múc cháo, cô hỏi lão Trương đã ăn sáng chưa.

Lão Trương nhìn nồi cháo trắng nóng hổi và mấy đĩa thức ăn ngon miệng trên bàn, ông lắc đầu."Cô không nhắc đến tôi cũng chẳng để ý, giờ mới thấy đói bụng. Tổng giám đốc đã ăn chưa?"

Tô Mạt đưa cho ông một bát cháo."Cháu hỏi anh ấy có ăn không, anh ấy chẳng buồn trả lời".

Lão Trương nói: "Ít nhiều cũng phải bắt cậu ấy ăn một chút... Cậu ấy cao lớn như vậy, ngủ ở sofa không dễ chịu. Cậu ấy còn hay bị nhức mỏi ở cổ và vai".

Tô Mạt lên tiếng: "Cháu bảo anh ấy rồi mà anh ấy không nghe. Chú Trương, hay là chú thử khuyên anh ấy đi!"

Ăn xong, lão Trương quả nhiên tới khuyên. Nói mãi, Vương Cư An mới chịu đứng dậy. Tô Mạt đã dọn dẹp sạch thư phòng để anh vào trong đó nghỉ ngơi.

Lão Trương cầm bát cháo."Tổng giám đốc đừng ngủ nữa, ăn một chút cháo đi đã!"

Vương Cư An vẫn nhắm mắt nhưng nghe theo lời ông.

Lão Trương đặt bát cháo vào tay Tô Mạt."Tôi là đàn ông, không rành những việc này, cô Tô bón cho cậu ấy đi, phụ nữ cẩn thận, tỉ mỉ hơn".

Tô Mạt đành ngồi xuống, bón từng thìa cho Vương Cư An. Bón nhanh sợ anh bị bỏng, bón chậm lại thấy anh không muốn đợi. Ăn được nửa già bát cháo, anh đẩy tay."Không ăn nữa!" Nói xong, anh nằm xuống ngủ.

Tô Mạt không ép nữa.

"Lát nữa sẽ toát mồ hôi, phải thay quần áo cho cậu ấy". lão Trương nói.

Tô Mạt nói: "Chỗ cháu không có quần áo".

Lão Trương im lặng, đi ra ngoài phòng khách ngó nghiêng. Một lúc sau, ông mới lên tiếng: "Nhà cô sạch sẽ thật đấy, nhưng hơi nhỏ một chút, chiếc giường ở trong kìa nhỏ quá". Ông chỉ tay lên gác."Phòng ngủ chính ở trên à?"

Tô Mạt gật đầu."Nhưng ở dưới ăn cơm và đi vệ sinh tiện hơn".

Lão Trương nói: "Tôi đi lấy mấy bộ quần áo cho cậu ấy, không có đồ thay thì không ổn".

Gần đến buổi trưa, Vương Cư An toát mồ hôi, nhiệt độ giảm xuống, gương mặt anh không còn đỏ như trước, cằm lún phún râu. Anh vẫn chỉ uống nước, không muốn ăn. Thỉnh thoảng, Tô Mạt lau mồ hôi cho anh, bị anh cằn nhằn là quấy nhiễu giấc ngủ của anh.

Lão Trương quả nhiên quay lại, trong tay là một chiếc va li cỡ vừa.

Tô Mạt hơi ngẩn người.

Lão Trương có vẻ ngượng ngùng, cười cười."Tô tiểu thư, thật làm phiền cô quá! Tôi nói một câu từ đáy lòng, Tổng giám đốc ở chỗ cô, tôi cảm thấy yên tâm hơn bất cứ nơi nào. Ở trong ngôi nhà đó, tâm trạng của cậu ấy càng xấu". Ông thở dài, quan sát phòng khách."Bên cạnh sofa còn khoảng trống, tôi sẽ bảo người mang một chiếc tủ quần áo nhỏ tới đây. Cô hãy yên tâm, tôi sẽ chọn cái có màu sắc và kiểu dáng hài hòa với đồ đạc trong nhà cô, không ảnh hưởng đến phong cách hiện tại".

Tô Mạt đành nói: "Chú Trương, chú không cần mua nữa, tủ quần áo ở tầng trên vẫn đủ dùng".

Lão Trương cười."Vậy thì tốt!", rồi ông cất giọng nghiêm túc: "Cô không cần gọi bác sĩ, tốn tiền vô ích. Cứ để cậu ấy nghỉ ngơi vài ngày là được".

Vương Cư An lúc sốt lúc không, nằm trên giường ba ngày liền. Tô Mạt không thể xin nghỉ quá lâu. Ban ngày, lão Trương đến trông nom, còn cô chăm sóc anh từ tối đến sáng.

Ở công ty, Tô Mạt nhớ tới lời nói của Tùng Dung hôm trước nên trong lòng sinh nghi. Để ý mới phát hiện, mấy vị cổ đông lớn thường xuyên xuất hiện ở văn phòng của Vương Á Nam, tâm trạng của bà cũng ngày một tệ hơn. Người của bộ phận chứng khoáng trả lời phỏng vấn báo chí, phát biểu mấy câu kiểu công thức như đề nghị giới ngân hàng, các cổ đông và doanh nghiệp đối tác hãy có lòng tin với An Thịnh...

Ai ngờ mấy ngày sau, trên mạng xuất hiện tin đồn: "An Thịnh rơi vào tình trạng cổ đông phải đứng ra bảo đảm", "Chủ tịch tập đoàn An Thịnh Vương Á Nam gặp sức ép nặng nề về vốn", "Doanh nghiệp Vương thị vi phạm quy định về bảo đảm khoản vay, để lộ một góc của tảng băng chìm"...

Trong công ty cũng lan truyền cô số tin đồn. Mọi người đều lo lắng những tin đồn này sẽ trở thành tin tức trên báo chí.

Tan sở Tô Mạt về nhà. Trước khi vào cửa, lần nào cô cũng phải chuẩn bị tâm lý. Bây giờ cô càng cẩn thận, bởi có người đang phải đối diện với hoàn cảnh khó khăn. Cô cảm thấy bất an khi che giấu tình hình, cũng sợ lỡ miệng nói ra những điều không nên nói. Vương Cư An dần bình phục. Anh thường xuyên xuống giường làm những việc như rửa mặt mũi, ăn cơm, cạo râu, tắm rửa... Thậm chí lão Trương còn mang cả laptop đến cho anh. Anh không đi ra ngoài nhưng điện thoại di động kêu từ sáng đến tối không ngừng nghỉ.

Ban đêm, anh ra ban công gọi điện thoại. Giọng nói của anh rất nhỏ. Gọi điện thoại xong, anh tựa người vào lan can hút thuốc, uống rượu. Trước đây, Vương Cư An hạn chế uống rượu, bây giờ, anh thậm chí cầm cả chai rượu trắng tu ừng ực.

Tô Mạt đi phơi quần áo, cô không kìm được, lên tiếng khuyên can: "Anh uống ít rượu thôi!"

Vương Cư An không trả lời. Một lúc sau, anh đột nhiên cất giọng lãnh đạm: "Có những chuyện chính là báo ứng".

Tô Mạt quay người nhìn anh.

Anh nói tiếp: "Vương Tiễn không biết mẹ nó đã qua đời. Tôi không nói với nó là muốn nó có một chút nhớ nhung".

Dường như anh đã say. Anh cầm chai rượu, ngồi tựa vào tường. Tô Mạt ngồi xuống cạnh anh."Anh đừng nghĩ ngợi nhiều!"

Vương Cư An uống một hớp rượu."Còn Tống Thiên Bảo nữa, ngày xưa bố tôi rất thích cậu ta. Nhiều lúc tôi còn cảm thấy bố tôi có lòng kiên nhẫn với cậu ta hơn với tôi. Bố tôi suốt ngày chỉ trách mắng tôi. Tống Thiên Bảo lúc nhỏ rất thông minh. Cậu ta thích đọc sách, năm lớp hai đã bắt đầu viết văn. Chúng tôi học cùng một lớp, bài văn của cậu ta luôn được cô giáo lấy làm bài văn mẫu. Một lần cậu ta viết: "Đã sinh Bảo, sao còn sinh An"..." Vương Cư An cười."Đã sinh Du, sao còn sinh Lượng(*), ý của cậu ta là: "Đã sinh Tống Thiên Bảo, tại sao còn xuất hiện Vương Cư An"..."

(*)Chu Du và Gia Cát Lượng là hai nhân vật trong Tam quốc diễn nghĩa. Chu Du là quân sư của Tôn Quyền nước Ngô, Gia Cát Lượng là quân sư của Lưu Bị nước Thục.

Vương Cư An nhếch miệng, vuốt sợi tóc lòa xòa trước trán. Một lúc lâu sau, anh mới nói tiếp: "Tống Thiên Bảo luôn được tuyên dương, còn tôi suốt ngày bị phê bình. Câu cửa miệng của bố tôi là: "Mày xem Tống Thiên Bảo nhà người ta..." Một lần, hai chúng tôi chơi đùa, giằng nhau một thứ, tôi đã quên mất là thứ gì, lúc bấy giờ cả hai chúng tôi đều muốn đoạt lấy, không ai chịu nhường ai. Tôi nghĩ."Cho mày ngã chết, xem còn dám giành với tao không?" Tôi đột nhiên buông tay, thế là cậu ta bị ngã. Tôi quên mất đó là sân thượng ở tầng hai. Tống Thiên Bảo rơi xuống dưới, người không sao nhưng não bị tổn thương".

Vương Cư An lại cười."Em thử nói xem, đây có phải là báo ứng hay không?"

Tô Mạt thầm thở dài. Cô không trả lời, chỉ dõi mắt nhìn ra ngoài.

Anh tiếp tục: "Em cũng nghĩ là như vậy đúng không?"

Tô Mạt nói: "Đúng là đúng, sai là sai, tôi không tin mấy trò này".

Vương Cư An cất giọng lạnh lùng: "Em không tin? Không tin thì tại sao em còn nói cho tôi biết?"

Tô Mạt cúi đầu, im lặng.

"Thôi không nói nữa!" Giọng điệu của anh đột nhiên trở nên ôn hòa."Em từng tận mắt chứng kiến cảnh người chết, chắc có thể hiểu tâm trạng của tôi. Hơn nữa, lúc ra đi, Vương Tiễn chẳng để lại cho tôi một lời. Đây mới là điều đáng tiếc nhất. Còn em thì sao? Trước khi nhảy lầu, bạn em có nói gì với em không?"

3.

Anh bình tĩnh nhìn cô nhưng đáy mắt lộ vẻ khẩn thiết.

Tô Mạt không đành lòng, thương lượng: "Chúng ta có thể đừng nói đến chuyện này được không?"

Vương Cư An dường như không nghe thấy."Nhất định cô ta có nói với em điều gì đó, như di ngôn chẳng hạn".

Tô Mạt thở dài, một lúc sau mới lên tiếng: "Cô ấy nói rất nhiều điều. Con người chung quy lại cũng là động vật có tình cảm, mãi mãi không thể thoát khỏi chữ "tình". Sau này hồi tưởng, mỗi câu nói của cô ấy đều ám chỉ điều gì đó, giống di ngôn, chỉ là lúc bấy giờ tôi sơ ý nên đã bỏ qua..."

Vương Cư An ngửa đầu vào tường, im lặng hồi lâu. Sau đó, anh đột nhiên đứng dậy, đi qua Tô Mạt, về thư phòng, đóng chặt cửa.

Tô Mạt đứng bất động hồi lâu. Khi cô tắt đèn ở phòng khách, đằng sau cánh cửa đó không một chút ánh sáng.

Tô Mạt lên phòng ngủ ở trên gác. Ngẫm nghĩ một lúc, cô mở tủ quần áo, bên trong có một ngăn kéo khóa chặt. Tô Mạt mở ngăn kéo, lấy phong thư của Mạc Úy Thanh, quan sát từ trong ra ngoài, không phát hiện điều gì bất thường. Cuối cùng, cô lại bỏ phong thư vào chỗ cũ.

Tô Mạt trầm tư một lúc, gọi điện cho Chung Thanh.

Chung Thanh tỏ ra kinh ngạc, hỏi: "Chị, muộn như vậy rồi còn có chuyện gì?"

Tô Mạt đóng cửa phòng ngủ mới lên tiếng: "Em ngủ rồi à?"

"Chưa, em vừa từ thư viện về". Chung Thanh trả lời.

Tô Mạt hít một hơi thật sâu."Em có biết không, Vương Tiễn đã..."

"Em có nghe nói cậu ta đã qua đời." Chung Thanh nói.

Tô Mạt thăm dò."Sự việc quá đột ngột, không ai có thể ngờ tới".

Chung Thanh "ờ" một tiếng, sau đó trầm mặc.

Tô Mạt không kìm được, gọi em gái."Thanh Thanh?"

"Không đáng một chút nào!" Chung Thanh lên tiếng."Những điều tệ hại em gặp phải không ít hơn cậu ta, nhưng em tuyệt đối không sa ngã như cậu ta. Cậu ta quá yếu đuối".

"Con người chẳng ai hoàn hỏa..." Tô Mạt cắt ngang."Người nặng tình càng dễ bị tình cảm chi phối. Dù sao cậu bé cũng không còn nữa, em đừng đánh giá người ta như vậy!"

"Chị, chị muốn nghe em chuyện điều gì? Người chết đã chết, người sống vẫn phải tiếp tục sống".

"Thôi, em nghỉ ngơi sớm đi!" Tô Mạt cúp máy.

Cô ngồi tựa vào đầu giường một lúc. Tầng dưới không có động tĩnh, cô nằm mãi mà vẫn không thể chợp mắt.

Thời gian này có không ít đồng nghiệp nhảy sang công ty khác. Cách vài ngày lại có người lặng lẽ chào tạm biệt. Theo thông lệ của An Thịnh, mọi người góp tiền mua bánh ngọt và đồ ăn nhẹ, chuẩn bị quà tặng, cùng nhau đi uống trà...

Đám nhân viên lâu năm tụ tập, bàn tán tin đồn tiền thưởng cuối năm phải đến năm sau mới phát. Có người suy đoán khoản tiền thưởng của năm nay không bằng mọi năm...

Phó Lệ Lợi cầm cốc cà phê, hạ giọng chế giễu: "Trước đây, người rời khỏi công ty toàn là sinh viên thực tập hoặc công nhân viên về hưu, hiếm có dịp náo nhiệt trong mấy tháng, mọi người cười nói vui vẻ, ăn uống no say... Bây giờ ai nấy tê liệt. Gần đây tình hình công ty không tốt, nhân viên cũng không dám làm quá. Rõ ràng tìm được nơi tốt hơn để đi nhưng lại bày ra bộ dạng nhăn nhó như bị đuổi việc".

Tô Mạt mỉm cười.

Phó Lệ Lợi quay sang nhìn cô."Trợ lý Tô, cô vẫn điềm nhiên như không ấy!"

Tô Mạt hỏi: "Chị Phó, tôi làm sao cơ?"

Phó Lệ Lợi nói: "Cô đã suy nghĩ chuyện đó chưa? Hỏi cô mấy lần, cô đều không trả lời. Người ta đang đợi câu trả lời của cô. Chọn ngày chi bằng lấy đại một ngày, hay là lát nữa tan sở đi gặp người ta?"

Tô Mạt từ chối khéo."Công ty ra nông nỗi này, tôi làm gì có tâm trạng mà suy nghĩ đến chuyện cá nhân?"

"Ái chà!" Phó Lệ Lợi huých khuỷu tay vào người cô."Cô còn lo chuyện nước chuyện dân, nói cứ như lãnh đạo cấp nhà nước ấy!"

Tô Mạt cười."Ngộ nhỡ tôi bị thất nghiệp, đối phương trách móc, chị cũng khó giải thích".

"Chưa gì đã lo nghĩ linh tinh!" Phó Lệ Lợi mỉm cười."Kỹ sư Vương coi trọng cô như vậy, dù đám chúng tôi không có nơi nào để đi thì bà ấy vẫn sẽ kéo cô ở bên cạnh. Hơn nữa, An Thịnh là doanh nghiệp lớn, bên dưới có mấy công ty con, trong thời gian ngắn khó mà lung lay được".

Tô Mạt im lặng.

Phó Lệ Lợi hạ giọng: "Cứ quyết định hôm nay đi! Lát nữa tôi gọi điện cho đối phương hẹn đi ăn".

Thấy chị ta quá nhiệt tình, Tô Mạt không tiện từ chối.

Hai người cùng tan sở, bên ngoài lại nổi cơn mưa gió. Tô Mạt đi lấy xe, từ từ lái ra cổng. Một người bước xuống từ chiếc ô tô đỗ bên đường, vẫy tay với cô. Tô Mạt nhận ra anh ta, lập tức phanh xe. Người đó tiến lại gần."Tô tiểu thư, mời cô qua bên này!"

Tô Mạt nghi hoặc: "Sao thế?"

Người đó chỉ tay về phía bên cạnh."Cậu ấy ở đây đợi cả buổi chiều, không chịu về nhà".

Tống Thiên Bảo ngồi xổm bên cạnh bồn hoa. Anh ta co người, tay cầm chiếc ô mở một nửa, người ướt sũng.

Vệ sĩ nói: "Mong cô hãy đi khuyên cậu ấy. Chủ tịch đi công tác, hai tối nay không về nhà. Cậu ấy mè nheo đòi đến công ty tìm mẹ như một đứa trẻ. Chúng tôi cũng hết cách".

Vừa rồi Tô Mạt mới gọi điện cho Vương Á Nam nhưng không nghe bà nhắc đến chuyện đi công tác. Mấy ngày nay, Vương Á Nam rất ít khi đến công ty, mọi người còn tưởng bà ở nhà để tránh rắc rối. Tô Mạt vội đi mở ô giúp Tống Thiên Bảo, cô lên tiếng: "Thiên Bảo, trời mưa rồi, sao anh không vào bên trong đợi?"

Tống Thiên Bảo rất cố chấp. Anh ta không để ý đến Tô Mạt, cũng chẳng trả lời, chỉ kép cái ô mở một nửa. Một lúc sau, anh ta nhướng mắt nhìn, ngẫm nghĩ rồi mới lên tiếng: "Tô, cô cũng ở đây à?"

Tô Mạt gật đầu."Thiên Bảo, sao anh không vào công ty chứ?"

Tống Thiên Bảo nói: "Mẹ tôi không cho tôi đi tìm bà".

Tô Mạt đỡ anh ta đứng dậy."Đúng rồi, mẹ anh bận làm việc, anh tới quấy rầy thì không hay lắm".

"Không phải, mẹ tôi không muốn mọi người gặp tôi".

Tô Mạt khuyên: "Anh về đi, buổi tối mẹ anh sẽ về nhà".

"Thật không?" Anh ta không tin.

"Ừ, bà ấy vừa gọi điện cho tôi".

Tống Thiên Bảo thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi theo Tô Mạt."Cô thư ký, cô có thể tiễn tôi không?"

"Được".

Tô Mạt nhìn Phó Lệ Lợi đang ở trong xe, đối phương cũng đang quan sát cô. Cô đành giải thích với chị ta rằng có việc đột xuất, hẹn hôm khác gặp.

Tống Thiên Bảo nhìn Tô Mạt không chớp mắt. Thấy cô lên xe ngồi cạnh mình, anh ta vô cùng mừng rỡ. Một lúc sau, anh đột nhiên tỏ ra tủi thân."Tô, lâu lắm rồi cô không đến thăm tôi!"

Nghĩ đến chuyện trước kia, Tô Mạt không dám nói đùa với anh ta. Cô cất giọng nghiêm túc: "Thiên Bảo, chúng ta phải thỏa thuận trước. Lát nữa đưa anh về nhà là tôi đi ngay, vì bây giờ có người giúp việc khác chăm sóc anh".

Tống Thiên Bảo im lặng, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Cô thư ký, tôi nói cho cô biết chuyện này, giun bây giờ ngày càng ít. Trời lạnh, chúng trốn trong đất không bò ra ngoài. Có lúc tôi ra ngoài cổng tìm. Cứ nhìn cửa ra vào, tôi lại nghĩ, liệu cô có từ ngoài đi vào hay không? Tôi đoán nhiều lần nhưng cô chẳng bao giờ xuất hiện".

Tống Thiên Bảo ngoảnh mặt về phía Tô Mạt. Cô không dám nhìn anh ta, chỉ nói: "Tôi còn có việc khác cần giải quyết".

Tống Thiên Bảo nói: "An An cũng không đến, tôi hát một mình, chẳng thú vị gì cả".

Lúc này, Tô Mạt mới quay sang anh ta. Chợt nghĩ ra điều gì đó, cô chỉ vào sau gáy: "Thiên Bảo, chỗ này của anh còn đau không?"

Tống Thiên Bảo không hiểu ý, anh ta cũng bắt chước cô, chỉ tay vào gáy mình, lắc đầu."Không đau".


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-38)