Bồ câu non
← Ch.11 | Ch.13 → |
Như có dòng điện từ cánh môi chạy thẳng vào tim. Trần Nhuế Sơ không dám hít thở, 𝐡_ô_𝐧 nhẹ lên môi hắn liền muốn rời đi, khi lui về sau lại phát hiện cổ mình bị anh giữ chặt, tay anh dùng sức, ấn cô quay lại, tiếp tục 𝖍-ô-n-.
Hai người dựa vào nhau, Trần Nhuế Sơ theo bản năng nín thở, sợ quấy rầy anh. Thời gian lặng lẽ trôi qua, Đinh Ngạn Tư không nhịn nổi, mở miệng gặm cắn cánh môi non mềm của cô, vừa mềm lại vừa ngọt.
Đầu lưỡi câu lấy, tiếng nước ẩm ướt truyền tới tai hai người.
Hàng lông mi của Trần Nhuế Sơ r⛎_ռ 𝐫ẩ_y, bất ngờ với hành động bất thình lình của anh, tim đập loạn nhịp, cả người tê rần không thể động đậy.
Đầu lưỡi ⓛ𝖎_ế_𝐦 vài vòng môi cô, Đinh Ngạn Tư lại cảm thấy không đủ, một tay khác xoa vành tai đã nóng lên của cô gái, khàn khàn bảo: "Mở miệng."
Mở miệng?
Trần Nhuế Sơ còn chưa tiêu hóa xong hai chữ này, miệng đã mở ra. Giây tiếp theo, đầu lưỡi đã chờ đợi hồi lâu lập tức tiến vào, lang thang không có mục tiêu đảo quanh trong miệng cô, chạm đến lưỡi cô cùng nhau giao triền.
Nhu chạm được chốt mở, tình dục lan tràn, bọn họ nếm được vị ngọt đầu tiên.
Hô hấp dần rối loạn, tiếng 𝐭ⓗ*ở 🅓*ố*ⓒ ngày càng lớn, trái tim sớm đã đập loạn nhịp.
Trần Nhuế Sơ nắm chặt làn váy, nhón mũi chân lên.
Trong đầu cô nghĩ, nụ 𝐡*ô*n đầu tiên thật dài, cũng thật ngọt. Cô sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.
Hôn rất lâu, lâu đến mức Trần Nhuế Sơ sắp ngạt thơ, cô mới nhẹ đẩy Đinh Ngạn Tư ra.
Anh rút lưỡi về, nhưng vẫn không tha cho môi cô, trán chạm trán, chóp mũi chạm nhau. Hơi thở п-ó-𝐧-ⓖ 𝐛ỏ-ⓝ-𝖌 quanh quẩn, gương mặt hai người đều nóng lên.
"Nụ ⓗ*ô*п đầu tiên?" Anh khàn giọng hỏi.
"Vâng..." Trần Nhuế Sơ không dám nhìn anh, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm vào cổ.
Đáy mắt Đinh Ngạn Tư tràn ngập ý cười, trái tim càng mềm xuống.
Thì ra chỉ ở trước màn ảnh khoe khoang mà thôi, trên thực tế thì thuần khiết tới không thể thuần khiết hơn.
"Còn anh?" Trần Nhuế Sơ hỏi."Đúng vậy." Đinh Ngạn Tư trả lời.
Nhìn Trần Nhuế Sơ khẽ cười, anh không nhịn được mà nâng cằm cô lên: "Bước tiếp theo."
Bước tiếp theo, làm gì?
Trần Nhuế Sơ nghĩ như vậy, ngón tay 〽️·ả·𝐧·𝒽 ⓚⓗả·𝐧·h đặt lên vạt áo của mình, chậm rì rì cởi bỏ nút thắt.
Đinh Ngạn Tư dịu dàng nhìn theo tay cô, cô đỏ mặt, ⓝ●ɢ●ó●n 𝐭●𝖆●𝓎 ⓡ●⛎●𝖓 гẩ●𝓎, nhưng không hề do dự.
Anh nhắm mắt, bắt lấy tay cô, đụng phải ánh mắt nghi hoặc hoảng loạn đó, anh khẽ cười.
"Để tôi." Nói xong, anh bắt đầu làm việc.
Khớp xương rõ ràng, ngón tay trắng nõn. Lớn hơn bàn tay cô rất nhiều.
Quên nói, thật ra Trần Nhuế Sơ vẫn là người kiểm soát. Hoặc là nói cô bị Đinh Ngạn Tư khống chế.
Anh sao có thể vì cô mà rung động!
Động tác của Đinh Ngạn Tư cũng không quá nhanh, anh thong thả ung dung, một chút cũng không nóng vội, chậm rãi cởi bỏ nút thắt, làn da trắng nõn dần lộ ra.
Đầu tiên là cổ, sau đó đến xương quai xanh. Xuống chút nữa, là nội y ren màu hồng nhạt, Thật thanh thuần thật đáng yêu.
Không khí giữa hai người cứ thế được đun nóng.
Lòng bàn tay Trần Nhuế Sơ đã ươn ướt, cô nhìn anh chằm chằm, vô cùng căng thẳng.
Chỉ cởi tám nút thắt, ɱá●⛎ trong cơ thể lại quay cuồng như vừa chạy 1000m xong.
Đinh Ngạn Tư т♓-ở 𝐠-ấ-𝖕, ánh mắt bị sắc dục bao trùm.
Thấy áo đã được cởi ra, Trần Nhuế Sơ liền đưa tay ra sau cởi nội y.
Rất nhanh, hai bầu vú no đủ lộ ra ngoài, nội y màu hồng nhạt treo lơ lửng bên trên, chướng mắt khiến Đinh Ngạn Tư muốn tự tay tháo xuống.
Anh nhìn gương mặt như hoa đào của cô, xem hết vẻ thẹn thùng cùng chờ mong vào mắt.
Tay đẩy nội y lên trên, cuối cùng cũng có thể tận mắt thấy hai bầu vú của cô gái này.
Vú rất khá, no đủ nhưng không chảy xệ, là loại anh thích nhất, quầng vú màu hồng nhạt, đầu v* nho nhỏ cũng hồng hồng 𝖒_ề_𝐦 m_ạ_ⓘ.
Anh duỗi tay sờ, rất mềm, rất nóng, như bồ câu non vậy.
Trần Nhuế Sơ chớp mắt, không ngăn cản hành động của bàn tay to đặt trước п*🌀ự*𝐜.
Anh vừa xoa vừa niết, rất giống chơi với cục bột, đầu vũ cũng bị anh đùa giỡn tới nhếch lên.
Hạ thân lại chảy ra ít chất lỏng, Trần Nhuế Sơ đỏ mặt không dám nói gì.
"Mềm lắm." Đinh Ngạn Tư nói chuyện.
Trần Nhuế Sơ cứng đờ không biết nói gì, cảm ơn sao?
"Thoải mái không?" Thấy cô không trả lời, Đinh Ngạn Tư lại hỏi.
"... Thoải mái..." Bộ ռ🌀_ự_𝒸 chưa từng bị thưởng thức như vậy, động tác của anh rất nhẹ nhàng, cảm xúc ban đầu rất khó tả cũng dần chuyển thành thoải mái.
Giây tiếp theo, cô như muốn hét lên. đầu v* bị anh ngậm lấy.
Đầu lưỡi пó𝖓_ℊ 🅱️ỏ_𝖓_g quét qua đầu v* cô, lại dùng môi nhẹ nhàng 🌜·ọ ✖️·á·†, Trần Nhuế Sơ bị 𝐤·ⓗ·ⓞ·á·ℹ️ ↪️ả·𝐦 tập kích đến muốn khóc. Chỗ xương quai xanh bị tóc anh cọ đến ngứa ngáy, trong mắt cô đã đầy hơi nước, không chỉ sung ⓢướ●𝖓●🌀 mà còn khó chịu.
Trần Nhuế Sơ đẩy đầu anh ra, chỉ thấy gương mặt anh mê ly, đắm chìm trong 🅓ụ·𝐜 𝐯·ọп·🌀 không thể tự kiềm chế.
Cô nói: "Đủ rồi."
Đinh Ngạn Tư khẽ cười: "Thật sao?" "Vâng." Trần Nhuế sơ gật đầu.
"Vậy đến phiên tôi." Đinh Ngạn Tư lại nhéo hai vú cô, sau đó đứng dậy.
Bộ vị dưới háng nhô lên rất rõ ràng, khiến cái quần rộng thùng thình như vừa dựng một lều trại nhỏ.
Anh nhanh chóng c*ở*1 🍳⛎ầ*𝐧 ra.
Quần lót màu đen bao lấy hạ thể anh.
Quần lót bó sát người, phác họa dương v*t vô cùng rõ ràng.
Cách quần lót, Trần Nhuế Sơ cũng có thể cảm nhận độ ấm của nó. Mật cùng dương v*t chỉ cách nhau 10cm.
Trần Nhuế Sơ căng thẳng nuốt nước bọt, sau đó ngước mắt nhìn Đinh Ngạn Tư, thấy anh chịu đựng tới khó chịu.
Không chút do dự, ngón tay đặt trên eo anh, bắt lấy quần lót bên cạnh, kéo xuống.
Dương v*t của thiếu niên được giải thoát.
Trần Nhuế Sơ sợ tới mức rụt người lại, cây gậy thô dài màu hồng nhạt ngẩng đầu trong không khí, khoảng cách thu hẹp dần.
Dương v*t thiếu chút chạm vào mặt cô, Đinh Ngạn Tư hưng phấn tới thần kinh căng chật.
Gần như vậy quan sát dương v*t của anh, cô phát hiện trong video vẫn dễ chấp nhận hơn.
Dương v*t ngoài đời thật sự quá thô to, tuy rằng cũng sạch sẽ hồng nhạt, nhưng cô vẫn cảm thấy nếu thứ này 🌜ắ.𝖒 ν.à.0 cơ thể, cô sẽ đau 𝒸·𝒽·ế·✝️.
Trần Nhuế sơ do dự duỗi tay cầm lấy. Thấy anh không ngăn cản, cô bắt đầu chậm rãi di chuyển.
Đinh Ngạn Tư đang chịu đựng, chịu đựng để không bắn ra.
Bản thân tự loát rất nhiều lần khó tới cao trào, nào biết cô chỉ tùy ý chạm vào như vậy, cảm giác muốn 𝖇ắ-𝐧 ✝️𝖎-𝐧-𝒽 lập tức ập tới.
Cổ họng anh thô rát, muốn cô dừng lại nhưng lại ⓢ●ướ𝓃●🌀 đến không chịu được.
Anh vô thức đánh 𝐦ô𝐧.ɢ cô hai cái, Trần Nhuế Sơ không kịp có phản ứng, mặt cũng không kịp tránh đi.
Quy đ*u chạm vào đôi môi ♓●é Ⓜ️●ở của cô gái. Hơi thở ướt nóng phả vào quy đ*u.
Điều này đối với Đinh Ngạn Tư đang cố gắng không x·ⓤấ·✞ t·ⓘռ·𝒽 là một loại 𝖙𝐫●ⓐ 𝐭ấ●𝐧.
Kêu lên một tiếng, anh thẳng người.
Từng luồng tinh d*ch đặc sệt bắn vào mặt Trần Nhuế Sơ.
Mùi tanh quanh quẩn ở chóp mũi, Trần Nhuế Sơ sững sờ, mở miệng hỏi: "Nhanh như vậy sao?"
🎋♓o·á·❗ 𝒸·ả·𝖒 ⓑắ·𝓃 𝐭·𝐢ⓝ·h còn chưa dừng lại, Đinh Ngạn Tư liền bị chọc giận đến trừng lớn hai mắt.
Lời này chẳng khác nào chà đạp lòng tự tôn của người đàn ông. Anh hận không thể lập tức ấn cô xuống đất thao một hồi.
Thao đến khi cô khóc lóc xin tha.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |