Bể bơi PLAY 7
← Ch.181 | Ch.183 → |
"A... Ưm... Đau!"
Tần Mặc ngậm trong miệng đầu vú bị hút đến sưng đỏ, ngẩng đầu dùng lực nhẹ kéo kéo.
Buông ra vú bên phải, hắn dễ dàng ngậm lấy bên còn lại đang lay động trong không khí.
"A..."
Tiếu Dao cảm thấy mình sắp bị chơi hỏng rồi, cái loại cảm giác tê tê dại dại này, bắt đầu từ ⓝɢ*ự*↪️, sau đó lan tràn đến toàn thân.
Hiện tại nơi khó chịu nhất chính là tiểu huyệt, hư không, rất muốn được lấp đầy, thậm chí còn muốn nhiều hơn.
"A... Mặc thiếu... Ha a... Thật thoải mái... Ưm..."
Hai chân lại 𝖐ẹ*🅿️ ⓒ*ⓗặ*𝐭 cơ thể hắn lần nữa, Tiếu Dao lại phát hiện mình có thể kẹp đến khi 𝐥ê-ռ đỉ-ⓝ-𝖍.
"A..."
Rất muốn đồ vật kia cọ cọ vào tiểu huyệt, cô sắp khó chịu đến 🌜ⓗế·🌴, nhưng sau hai lần gắp vẫn kẹp không được.
Cũng khó trách, vừa rồi vị trí của hai chân Tiếu Dao là ở trên eo Tần Mặc một chút, bây giờ đã đến trước ⓝ●gự●🌜.
Cẳng chân của cô không hề ngắn, chỉ là cơ 𝓃●ɢự●𝐜 của người đàn ông này quá rộng quá cường hãn, không dễ dàng bị 🎋*ẹ*p 𝒸ⓗặ*🌴.
"A... Mặc thiếu... Ha... Anh ⅼ1*ế*〽️ giỏi thật... A..."
𝐑ê●𝓃 ⓡ●ỉ trong chốc lát, lại một lần nữa phát hiện thấy có điều không ổn.
"Mặc thiếu, chúng ta trở về... A... Trở về rồi ăn sau, được không?"
Làm ở nơi mà bất kì ai ở góc độ nào đều có thể nhìn thấy được, cô thật sự chịu không nổi!
"A... Nhẹ, nhẹ chút... Ưm... Đừng ngậm, tôi... Chịu không nổi... A..."
Tiếu Dao một bên nói, vừa nói dùng sức ôm chặt đầu hắn, căn bản chính là luyến tiếc.
"Mặc thiếu... A... Dùng lực mạnh quá... Ha... Thoải mái... A a... Đừng... Ngứa... Ưm..."
Tần Mặc một bên ăn một bên xoa, tựa như ăn thế nào cũng ăn không đủ vậy.
Phía trên ăn đến hăng say, bàn tay đang xoa nắn cũng bắt đầu không an phận.
Ngón tay đi xuống khơi mào trêu chọc bên trong quần bơi, dùng sức kéo ra.
"Nè... Không được!"
Tiếu Dao rút tay ra muốn đi kéo quần bơi, nhưng bởi vì hai chân cô đều ngâm ở trong nước, miếng vải đáng thương thuận tiện rơi ra.
"Mặc thiếu, không cần... A..." Tiếu Dao còn bận giãy giụa bởi vì bị Tần mặc dùng sức ngậm đầu vú, nhịn không được ◗â_ɱ đ_ãп_🌀 kêu lên.
"Đau, đau... Mặc thiếu... A..."
Vú còn chưa giải quyết xong, tiểu huyệt không kịp phòng ngừa đã bị một ngón tay đột nhiên 𝖈ắ·ⓜ ѵà·𝑜.
"Mặc thiếu... Không cần! A... Dừng! Mặc thiếu, đi về... A... Về phòng lại bàn chuyện tiếp được không? A, a, a..."
Tần Mặc cũng không thèm để ý tới lời nói của tiểu nha đầu, 𝖍·ⓤռ·🌀 ♓ă·п·g thọc vào rú-† 𝓇-🅰️ bên trong tiểu huyệt.
Chờ â*m đạ*ⓞ đủ ướt, bàn tay cầm vú ban nãy của hắn chậm rãi đi xuống, rút ngón tay bên trong ra, lấy ra 𝐝ư-ơ𝖓-🌀 ѵậ-† đã chờ sức phát động từ nãy.
Ngón tay rời đi, đổi lại chính là quy đầu cực nóng, cả người Tiếu Dao run lên, một dòng dâ*〽️ thủy từ huyệt khẩu trào ra.
"A..."
Khi cô còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã bắt được ⓔ·o 🌴♓·𝖔·𝖓 nhỏ sau đó ⓗ⛎𝐧_🌀 ♓_ă_𝓃_🌀 lôi kéo.
𝒟_ư_ơ_n_ɢ 𝐯_ậ_🌴 to bằng cánh tay trẻ con, nguyên căn hoàn toàn đi vào 𝒹-â-ɱ huyệt.
"A..." Tiếu Dao ngẩng đầu d.â.ɱ đ.ã𝖓.ⓖ kêu một tiếng.
Tần Mặc cúi đầu ngậm lên đầu vú đang đứng thẳng, bắt lấy vòng eo cô, bắt đầu thọc vào rú·† г·a ở trong nước.
Vị trí để l-à-ⓜ ✞ìп-𝒽 lúc này có chút khó khăn, Tiếu Dao có lẽ không chịu được, nhưng Tần Mặc thì có.
Đôi tay không ngừng đi xuống phía dưới sờ mó, thân dưới hắn lại hướng lên trên đỉnh, tư thế này có thể nối liền côn thịt với tiểu huyệt không rời một giây phút.
Đúng là rất 💲ư●ớ●n●ⓖ! Cả đời này đem dư.ơ𝖓.🌀 𝖛ậ.𝖙 ѵù●❗ và●o bên trong tiểu huyệt của cô đều xứng đáng.
***
← Ch. 181 | Ch. 183 → |