Truyện:Lão Công Dục Cầu Bất Mãn - Chương 13

Lão Công Dục Cầu Bất Mãn
Trọn bộ 55 chương
Chương 13
0.00
(0 votes)


Chương (1-55)

Trong phòng tắm tiếng nước liên miên không dứt, bắt đầu bốc hơi thành sương mù nhàn nhạt.

Gương mặt Mạn Nhu đỏ bừng, hàm răng trắng tinh cắn chặt môi, tận lực không phát ra bất kỳ âm thanh d*m mỹ nào.

Nhũ thịt trắng nõn bị bàn tay thô ráp của Cao Nghị khống chế, do trên người Mạn Nhu xà phòng bôi trơn nên dễ dàng đè ép ✌️_⛎_ố_𝐭 ✔️_e thành đủ loại hình dạng.

đầu v* đỏ thắm xinh xắn đứng thẳng như bông hồng mai trong mùa đông tuyết trắng chờ người đàn ông đến ngắt.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hô hấp Cao Nghị càng lúc càng thô nặng, ngón cái đầy vết chai niết nhẹ ở đầu v*, mang đến một cổ 𝐤ho*á*i 🌜ả*Ⓜ️ tê dại.

Mạn Nhu bị anh xoa đến mức cả người mềm nhũn, hai chân thiếu chút nữa không đứng được, chỉ có thể dựa vào vách tường phòng tắm ổn định †ⓗ-â-𝖓 tⓗ-ể.

Phía sau là mặt tường lạnh lẽo đối lập hẳn với cơ thể 𝐧ó𝐧-ℊ 𝒷ỏ𝖓-🌀 của Cao Nghị phía trước. Mạn Nhu lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là "Băng hỏa lưỡng trọng thiên (?)"

Cao Nghị không hề nôn nóng, chậm rãi thưởng thức hai luồng nhũ thịt như trẻ con đang chơi cục bột.

Mạn Nhu bị anh xoa bóp đến không thở nổi, suy yếu vô lực nói: "Đừng đùa..."

Anh cúi đầu nhìn cô. Do chiều cao chênh lệch nên Cao Nghị chỉ có thể nhìn đến đỉnh đầu Mạn Nhu, thấy rõ mái tóc dài ư-ớ-т á-🌴 cùng gương mặt trắng nõn diễm sắc.

Hàng lông mi vừa dài vừa dày như cánh bướm rung động khiến nội tâm Cao Nghị nổi lên từng đợt sóng.

Anh đột nhiên rất muốn ⓗ·ô·𝓃 cô. Tâm tùy ý động, ngay sau đó Cao Nghị liền cúi đầu 𝐡_ô_𝐧 lên cái miệng nhỏ đang 🌴h·ở hổ·п ♓ể·п.

Đầu lưỡi ⓣ●𝐡●â●〽️ 𝖓♓ậ●𝓅 vào bên trong, không chút khách khí dò hỏi khoang miệng ⓜề-𝖒 𝐦ạ-❗, đem đầu lưỡi Mạn Nhu cuốn lấy, cùng nhau dây dưa.

Cao Nghị ⓗô·𝖓 càng lúc càng sâu, cảm giác như đầu lưỡi đã 𝐭♓●â●〽️ п●♓●ậ●𝖕 tới yết hầu, bức Mạn Nhu tới ⓒ.𝒽ả.ÿ nướ.𝖈 mắt.

Cao Nghị đem ✝️ⓗ.â.п †.ⓗ.ể 𝐦·ề·ɱ ɱ·ạ·ï của Mạn Nhu vào ôm trong п.🌀ự.c, bàn tay không khách khí sờ từ 𝓃ℊ·ự·𝐜 sờ xuống cặp m.ô𝖓.g no đủ, cách quần lót dùng sức v·⛎ố·✞ 𝐯·e.

Hạ thân 𝖓.ó𝖓.🌀 𝒷ỏⓝ.ɢ hoàn toàn cương cứng đứng thẳng giờ phút này trực tiếp chọc lên eo Mạn Nhu, quy đ*u 𝐜_ọ x_á_𝐭 vài cái.

Cả người Mạn Nhu bủn rủn, sự nhiệt tình của người đàn ông khiến khuôn mặt cô ửng hồng, hoa huy*t chảy ra d*m thủy hoà cùng nước ấm, trở nên ướt dầm dề.

Cao Nghị làm như không thấy cô đ_ộ_п_🌀 тìⓝ_𝖍, đầu lưỡi tiếp tục trêu đùa. Một bàn tay ôm bên hông Mạn Nhu, tay khác men theo bụng nhỏ đi tới quần lót che đậy nơi riêng tư, ở vị trí giữa hoa huy*t νцố*✞ ☑️*ⓔ chơi đùa.

Quần lót đã sớm bị nước ấm cùng d*m thủy làm ướt nhẹp, mặc ở trên người khiến cô không thoải mái. Mạn Nhu vặn vẹo cơ thể, dù sao cũng phải làm đến bước cuối cùng, cô cũng không cần phải ngượng ngùng nên liền khom lưng định 𝖈.ở.❗ 🍳.uầ.𝓃 lót ra.

Cao Nghị vội ngăn động tác của cô lại: "Bà xã, gấp không chờ nổi sao."

Mạn Nhu xấu hổ đỏ mặt, rõ ràng là anh khiêu khích cô trước, tới miệng lại đổi thành cô vội vàng thèm khát.

Đáng giận!

Mạn Nhu bĩu môi, duỗi tay muốn đẩy Cao Nghị ra.

Anh bỗng nhiên cười to thành tiếng, giọng điệu trầm thấp 𝐠●ợ●❗ cả●ɱ, ✝️𝐡●â●𝐧 〽️●ậ●ⓣ nói: "Bã xã thật đáng yêu, mới nói một chút đã tức giận. Được rồi, hôm nay ông xã sẽ thỏa mãn em."

Cao Nghị vừa dứt lời lập tức cúi đầu, lại lần nữa dùng miệng ngăn chặn lời phản bác của Mạn Nhu, làm đầu lưỡi cô đầu lưỡi trừ bỏ cùng anh dây dưa, cũng không thốt được lời nào.

Ngón tay Cao Nghị cách quần lót ướt dầm dề ✅u·ố·ⓣ ν·ⓔ âm đế thẳng đứng, ngón còn lại ở miệng hoa huy*t vỗ về chơi đùa. Chỉ chốc lát có thể cảm giác được so nước tắm, d*m thủy từ trong hoa huy*t chảy đầy bàn tay anh càng ấm hơn.

Chương (1-55)