Anh bắn vào rồi
← Ch.45 | Ch.47 → |
Sau khi tháo VR xuống, đầu tiên anh ♓●ô●п khoé mắt ửng hồng của cô, sau đó đẩy tóc ướt dính trên cần cổ ra, m·ú·ⓣ nhẹ ở sau tai.
Thần kinh căng chặt tựa như một dây đàn kéo chặt, bị anh tùy ý khảy, khiêu khích, sau đó dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn đứt, cô hoàn toàn sụp đổ mà rên thành tiếng.
Một khắc nhìn thấy anh kia mới như rơi xuống nhân gian.
Minh Dư không nhịn được khóc, duỗi tay đánh anh, anh càng cười vui vẻ.
Ánh sáng trong phòng tối tăm, không bật đèn, là nguồn sáng hắt qua rèm cửa từ ngoài cửa sổ.
Gương mặt của Thịnh Minh Hoài di đ*ộп*g ✞ìⓝ*ⓗ triều giống như cô, đôi mắt đen nhánh, tầm mắt lại chặt chẽ mà dính nhớp ở trên người cô.
𝒯.𝖍.â.𝐧 ✞𝐡.ể của cô mẫn cảm đến mức vẫn luôn phun nước.
Trước kia anh từng niết bọt biển, bây giờ sờ cô cũng là cảm giác này.
"Anh thật phiền." Tiếng nói cũng giống như ngâm trong nước, mềm như bông.
Khóc đến gần xong, chỉ là giọng nói còn hơi khàn, đỏ mặt muốn mắng anh đánh anh, lại không có sức lực, lại mềm nhũn trong nɢự-𝒸 anh, làm anh càng dễ bóp eo cô đâ-𝖒 dương v*t gắng gượng vào.
"Ưm hừ..." cô tràn ra tiếng 𝐫ê.ⓝ r.ỉ lâu dài, cao cao mà ngẩng thân trên: "Chậm một chút."
Cô đứng không vững, Thịnh Minh Hoài ôm cô ngồi đối diện trên hông. Thảm Ⓜ️●ề●ⓜ 𝐦●ạ●❗ rất dày, cô ngồi quỳ xuống đầu gối cũng sẽ không bị cọ đỏ, chỉ là bỗng nhiên cắm sâu vào, ngón chân bao phủ trong thảm nhung dài không nhịn được mà cuộn tròn.
"Khóc xong rồi?" Anh vỗ lưng cô, lòng bàn tay xẹt qua từ xương sống, ngừng ở vòng eo.
Làm đến mức có chút miệng khô lưỡi khô, cô không muốn nói chuyện, chỉ dùng giọng mũi hừ: "Anh thật sự rất phiền."
Thế giới giả thuyết trong VR quá mức chân thật, chuyện vừa rồi như là thật sự có người vây xem, kíc·𝒽 ⓣ·𝒽í🌜·𝖍, hoang đường lại... d*m đãng.
Cô còn nhớ rõ khi cao trào vừa rồi cô lại dùng lực mà ôm anh, thịt mềm trong huy*t co rút giống như điên rồi, lại bị dương v*t thô hồng nghiền ma thọc vào 𝐫●ú●✝️ 𝓇●ⓐ, ⓚ_𝖍_🔴á_𝐢 𝖈_ả_m cực hạn dục tiên dục tử.
Thịnh Minh Hoài dùng hàm răng cọ thịt mềm trên người cô cười nhẹ: "Khó chịu không?"
Cảm giác ngứa ngáy tê dại chạy khắp người, dương v*t căng lớn chỉ thong thả đưa đẩy trong cơ thể, d*m thủy chảy ra vẫn làm ướt thảm.
Thậm chí trên âm mao của anh cũng dính rất nhiều. Nói khó chịu là giả.
"Tên lừa đảo." Tay anh dời khỏi п-🌀ự-𝐜, núm v* cứng đến mức dựng thẳng rung động trên dưới cọ sát 𝖓g●ự●𝐜 anh.
Nhưng Thịnh Minh Hoài cũng không định để ý đến, ép ngón tay vào trong môi của cô, phần hông phối hợp đ*â*ɱ sâu thường xuyên: "Vẫn là phía dưới há miệng thành thật, anh đ*â*〽️ một cái nó sẽ kẹp một cái, nước cũng rất nhiều, anh luôn đâ.𝐦 thì nó luôn kẹp, em biết nó đang nói cái gì không?"
"..."
"Nó nói: Thịnh Minh Hoài, em thích anh."
Tốc độ đỉnh hông của anh quá nhanh, tiếng гê*п 𝓇*ỉ bị đ_â_m cho vỡ thành mảnh nhỏ, bên tai chỉ còn tiếng 𝖙·𝖍·ở 🌀·ấ·🅿️ của người đàn ông.
Cô không nói nên lời, nhưng anh vẫn luôn ԁ*ụ 𝐝*ỗ bên tai, để cho cô mở miệng."Ha a... Quá nhanh a a a... A ưm a a a ưm hừ..."
"Thịnh Minh Hoài hu hu hu...... Hừ a A Hoài đừng cắn... Đừng hút chỗ này... Ngứa quá..."
"Hôn em đi."
Cô không nhớ rõ mình cầu xin anh bao nhiêu lần, tần suất rút cạn quá nhanh, cả người cô 𝐦ề*ⓜ 𝖒*ạ*𝖎 tê dại, lại cực độ cần an ủi, chỉ huy anh 𝐥❗ế●ⓜ пɢự*𝖈 lung tung rồi ♓·ô·n lỗ tai cô.
†-♓-â-𝐧 t𝖍-ể anh rất nóng, tay cũng rất nóng, môi mỏng nghiền áp trên da thịt Ⓜ️ề●〽️ 𝐦●ạ●𝖎, hơi thở phả ra cũng là ռó-𝓃-𝖌 🅱️ỏn-🌀.
Cô sắp bị thiêu đốt, nước chảy phía dưới cuồn cuộn không ngừng, lại không dập tắt được đoàn lửa này.
Cự căn của anh chôn sâu trong cơ thể càng nóng đến mức xương cốt cô tê dại, 𝖐𝒽⭕●á●ï 𝖈●ả●Ⓜ️ liên tục, rõ ràng đã tháo VR xuống, cô lại phảng phất như đang đặt mình trong sóng triều cuồng phong, cánh 〽️●ôⓝ●🌀 không ngừng dập lên xuống, tiếng nước bạch bạch không dứt bên tai.
Thịnh Minh Hoài chơi xấu trên cợt từ lúc bắt đầu, cuối cùng cũng không thể không bắt đầu thấp giọng cầu xin cô.
"Cục cưng." Môi nóng của cô xoa từ đầu v* đến bên tai cô, lại duỗi đầu lưỡi ra 👢❗ế*𝐦 môi cô: "Ưm... cục cưng... cục cưng 𝐡ô*п anh đi, sờ anh đi."
Anh bắt được tay cô đặt ở trên 𝓃.ⓖ.ự.c mình, cô không bắt được trọng điểm mà ☑️𝐮ố·𝖙 ✔️·e, sờ đến hai núm v* cứng đờ, học hắn dùng lòng bàn tay 𝐯u*ố*𝖙 ✅*𝐞 xoa nắn.
Anh ✞𝐡_ở 🅓_ố_𝖈 vì kinh ngạc, cô rõ ràng cảm nhận được côn th*t trong cơ thể lại lớn thêm một vòng, trở nên càng thô càng cứng, không đợi cô có động tác tiếp theo, người đã bị bế lên trên không, đè trên vách tường điên cuồng thọc vào r●ú●t ⓡ●🔼.
Nhiều lần đều cắm sâu đến đỉnh, quy đ*u nghiền qua thịt mềm ở trong cơ thể đấu đá lung tung, sau khi rút cạn mấy chục cái, chọc ở cửa cung bắn t*nh.
Tinh d*ch đặc sệt phun ra từng chút một, nóng đến mức da đầu cô tê dại, thân gậy còn chôn trong huy*t 𝓇_υ_𝖓 rẩ_🍸, kích động mà búng vào nhục bích.
"Anh bắn vào rồi." Anh như là sau khi mất khống chế mới lấy lại tinh thần, đôi mắt thâm thúy nhiễm tình dục chưa lui.
Minh Dư nâng cằm anh ♓ô_n_, ɱú-𝐭 ⓒắ.n ⓜ.ô.ı mỏng từng chút: "Không sao, cứ bắn cho em."
Một câu này làm quy đ*u rút đến cửa huy*t lại chọc vào bên trong, tinh nồng bị đè ép đến sâu bên trong, lặp lại vài lần, huy*t nhỏ không chịu nổi, bọt nước chỗ giao h/ợp d*m mỹ.
Hai lần cuối cùng anh đều đeo bao 𝐜ắ.𝖒 ⓥ.à.0, Minh Dư nói anh mất bò mới lo làm chuồng, sau đó lại bị anh bắt về cắm làm.
Trong phòng xem phim tràn ngập mùi hương đàn ông rất nồng, còn có một vị ngọt không thể bay đi.
Đã là nửa đêm về sáng, lúc đến Thịnh Minh Hoài ném điện thoại ở bên ngoài, Minh Dư cũng không mang, không biết mấy người Quách Gia Dịch đã đi chưa.
Minh Dư cảm thấy rất quá đáng, anh có thể để áo mưa ở chỗ này, lại không có đồ ăn, đã rất đói bụng, vẫn là anh đi ra ngoài mang đồ về.
Ngồi trên cửa sổ nhìn ánh trăng, dường như càng tròn càng đẹp.
"Thịnh Minh Hoài." Cô nhớ đến những bức ảnh trong phòng triển lãm ở lầu một, anh chụp không ít ánh trăng: "Chúng ta đổi chỗ khác đi."
Gần đây tinh lực của cô tràn đầy, sau khi làm xong không nửa sống nửa ⓒ𝒽ế_✞ như trước đây, tuy cảm giác cháy bỏng giữa chân mãnh liệt, nhất thời không đi đường được, nhưng có thể tự ăn uống gì đó, còn muốn lôi kéo anh nói chuyện.
Luôn có một loại ảo giác làm Thịnh Minh Hoài cảm thấy cô đang mời mình thêm vài lần.
Trên thực tế anh thật sự lưu lại đường sống, không lăn lộn đến ⓒ𝖍-ế-† với cô.
Thịnh Minh Hoài ấn yêu tinh nhỏ không biết tốt xấu này vào trong lồng п🌀*ự*ⓒ: "Đi đâu? Lại muốn nữa?"
Thịnh Minh Hoài luôn nói cô là lưu manh nhỏ, sắc nữ nhỏ, trên thực tế có rất nhiều lần đều là anh 🌜ở_𝐢 𝐪u_ầ_𝐧 áo trước, Minh Dư không phục, nhưng cô xem nhẹ năng lực trả đũa của người đàn ông.
Thịnh Minh Hoài vừa cở_❗ 🍳_𝐮ầ_n lót của cô còn có thể vừa không đổi sắc nói: "Hửm? Cái gì, rõ ràng là em câu dẫn anh trước."
Cô xem như đã biết, chỉ cần cô ở trước mặt thở một chút cũng là câu dẫn.
"Không phải!" Minh Dư phong bế môi anh lại trước, không cho phép anh lại xuyên tạc: "Em muốn đến phòng triển lãm nhìn những bức ảnh trước đó anh chụp."
Phòng triển lãm là tư nhân, không mở ra cho người ngoài, anh rất biết chụp đồ, mỗi một bức ảnh treo trên tường đều có một câu chuyện.
Thịnh Diệp phỏng chừng cũng là thấy anh thích, cố ý mở phòng triển lãm nhỏ ở trong nhà cho anh treo ảnh.
Trước đó Minh Dư đi vào xem mấy lần.
Thật ra cũng không phải thật sự muốn xem, chính là muốn anh chụp cho mình mấy bức.
"Vừa rồi mấy cô gái Trừng Ngọc cũng chụp rất nhiều ảnh, nhưng các cô ấy nói em quá xinh đẹp, không mang em theo, anh chụp cho em được không?"
Cô thật sự xinh đẹp, mặt trứng ngỗng, cái mũi rất nhỏ tú lệ, đôi mắt và tóc đen nhanh giống nhau, cánh môi không điểm mà hồng.
Trên làn da trắng nõn để lại rất nhiều dấu vết, cổ, trước 𝖓_ⓖ_ự_ⓒ, phía sau lưng, eo nhỏ, dấu 𝒽ô·𝖓 rậm rạp và véo ngân, nở rộ giống như anh túc.
Phần bên trong đùi càng nhiều, cũng càng mạnh.
Anh đương nhiên rất vui khi chụp cô, nhưng từ lúc quen đến bây giờ, anh chỉ chụp một bức vào năm lớp 11, vì chụp cô, thậm chí anh chụp cả đám người xung quanh cô vào.
"Được, anh chụp cho em, làm mẫu cho anh." Anh cúi đầu ⓗô_ⓝ cô, lòng bàn tay lướt qua làn da: "Chẳng qua phải chờ đến khi dấu vết tiêu đi mới có thể chụp."
Cô rùng mình trong tay anh, dụ-↪️ ✔️-ọ𝖓-ⓖ vừa mới tiêu tán như lại quay trở về: "... Vậy, không thể chụp cho em như vậy sao?"
← Ch. 45 | Ch. 47 → |