Để bọn họ nhìn anh chơi em
← Ch.44 | Ch.46 → |
Số lần k●íc●ⓗ 𝐭●𝐡●í●↪️●𝐡 thần kinh mẫn cảm quá nhiều, sau khi đạt đến một điểm cực hạn sẽ hạ thấp độ mẫn cảm.
Nhưng Thịnh Minh Hoài phát hiện, sờ điểm mẫn cảm của cô như đang quét m●ì●п●, phía trước là cổ, sau lại là lỗ tai, bả vai, sau đó lại biến thành eo.
Giá trị hạn mức không tăng cao, mà càng ngày càng mẫn cảm, nhẹ nhàng chạm vào một chút đã mềm ở trong п.🌀ự.𝐜.
Anh bất động thanh sắc chạm đến eo tuyến 𝖒ề·ⓜ 𝐦·ạ·ı của cô, trước khi cô làm ra phản ứng đã ♓·ô·𝐧 lấy cổ cô, sau đó càng kịch liệt 𝖗·𝖚·𝓃 𝐫ẩ·ⓨ.
Đêm mưa bàng bạc tầm nhìn mơ hồ, cô chỉ nhìn thấy người xung quanh không ngừng đè ép thu nhỏ không gian lại.
Số người có thể đứng dưới mái hiên rất ít, nhưng người chạy tránh mưa rất nhiều. Cô dịch sang trái, người bên phải chen qua, trước sau đều không thể động, xô đẩy trái trái phải phải vài giây, cô lại bị khoá ở trong lồng 𝐧gự·c người đàn ông.
Quần áo ướt càng thêm hoàn toàn.
Mặt cô dán tường, sau lưng có người đẩy, cánh tay anh chống ở hai sườn cô, hoàn toàn bọc lấy cô.
Cô nghe thấy bên tai có người thấp giọng nói câu: "Thật xin lỗi."
Nước mưa không ngừng rơi xuống, tiếng vang tích tích che giấu không được sự ái muội khi bị tứ chi đụng vào, nước mưa lạnh lẽo vừa mới lướt qua làn da trên đùi, trên cánh ɱô_п_ɢ có một vật cứng ⓝ_ó_𝖓_🌀 b_ỏⓝ_🌀.
𝒯♓â_п 𝐭𝖍_ể anh nóng hầm hập, không khí ư●ớ●✝️ á●✞ đều khô nóng theo, cô rất nhanh đã t0-á-✝️ ⓜ-ồ 𝐡-ô-ı, gương mặt lỗ tai đều đỏ lên một mảnh.
Phía dưới ướt, phân không rõ là loại chất lỏng nào."Ô..."
Cô tràn ra tiếng nức nở mềm nhẹ, trong hoàn cảnh lạ lẫm tinh thần lo lắng cao độ, anh vòng lấy 𝐭_𝐡_â_n ⓣ𝒽_ể căng chặt của cô, tay vẫn du tẩu ở bên hông.
"Đừng sợ, là anh." Môi anh dán ở trên cổ cô, lưu lại từng chút dấu vế ư.ớ.𝐭 á.ⓣ ấm áp.
"Có... Có người."
Không biết là chân ai dẫm đến đây, cô suýt thì té ngã, người phía sau vớt cô vào trong lồng ռⓖ·ự·𝒸, quần áo bị ướt kề sát ở trên người, khi nhìn trên da thịt giống như không có tác dụng.
Anh như đang bốc cháy, có người dẫn ngọn lửa từ người anh lên người cô, một cỗ nhiệt lưu rất nhanh đã run ra dưới cơ thể.
"Không ai nhìn." Bàn tay cô duỗi đến váy, ngón tay đẩy quần lót ướt đẫm ra, đâ*m 𝖛à*0 dọc theo khe thịt.
"Ưm, đừng."
Nhưng đã không kịp ngăn cản nữa, một tay anh giữ chặt eo cô, một bàn tay khác kẹp giữa hai chân cô đâ.𝖒 thọc, đầy tay ướt ngấy mà 𝖗.ú.🌴 r.🔼, vừa bôi trên khe hở trong âm đến, vừa vẽ vòng.
"Đã ướt." Tiếng nói khàn khàn lẫn trong nước mưa có cảm xúc khác biệt, gợ_ı ↪️ả_ⓜ trầm thấp: "Cục cưng, anh làm tốt hay không?"
Κ·♓ⓞ·á·ℹ️ 𝒸ả·𝐦 ngập đầu tràn đến toàn thân từ dưới người, mỗi tế bào đều đang kêu gào vui thích.
Cô lập tức không phân biệt là giả thuyết hay hiện thực, đêm mưa đánh sâu vào lý trí và κ𝖍.𝑜.á.1 🌜.ả.〽️ của con người, là hoà vào thiên nhiên, nhưng đám người xao động xung quanh lại chọc phá cái này.
Cô khẩn trương đến mức phun ra từng luồng d*m thủy, huy*t nhỏ ⓜ.ú.т 𝖓.ℊó.п t.@.𝐲 anh co rút lại, vừa nói không cần, vừa hy vọng anh quá mức hơn một chút.
Thịnh Minh Hoài không khỏi phân trần mà quay người cô lại, nắm bộ ⓝ.𝖌ự.c no đủ bắt đầu 🦵_ï_ế_Ⓜ️ từ đầu v*, ♓-ô-𝖓 một đường từ bụng nhỏ xuống, ngón tay lột nhục huy*t ra tiếp tục xoa bóp.
"Ưm hừ... Ngứa quá..."
Cô ấn đầu anh, đầu lưỡi ⓜ·ề·ⓜ ⓜạ·ℹ️ hơn ngón tay, nhưng cũng càng có lực, khi linh hoạt mà chui vào quấy loạn thọc vào 𝖗ú-t r-𝐚, cô suýt khóc thành tiếng.
Thân trên ngẩng lên cao cao lại rơi xuống, hai đùi bị anh đặt trên cổ, d*m thủy dính đầy mặt anh.
Thịnh Minh Hoài bóp cánh 〽️ô-ռ-🌀 của cô, đâ.𝖒 đầu lưỡi vào bên trong, sau đó nhanh chóng quấy loạn vài cái cô đã tiết thân, mật nước tiết ra sau khi cao trào đều bị anh hút vào trong miệng, tiếng nuốt vô cùng sắc tình.
Tiếng 𝐫.ê.п r.ỉ yếu ớt nhỏ bé và tiếng khóc của cô không thể nghi ngờ là 𝐯.ũ 𝖐.𝒽.í sắc bén để thôi tình, đầu lưỡi bị huy*t thịt của cô cắn đến tê dại, khi rời khỏi lại cắm ngón tay vào, đầu lưỡi ngậm thịt châu trong khe bở ⅼ·ℹ️ế·𝖒 láp.
Chờ đến khi cô tiết thân lần thứ hai, Thịnh Minh Hoài mới chịu đựng dương v*t căng đến phát đau, đâ·m ☑️·à·o môi âm h/ộ bị d*m thủy của cô ngâm mềm thọc vào ⓡ*ú*т 𝓇*@.
"Cục cưng, anh đi vào rồi." Anh cực kỳ nhẫn nại mở miệng.
Thịnh Minh Hoài ôm cô chính diện, môi âm h/ộ lớn sau khi bị đâ-ⓜ mở vẫn luôn bọc lấy căn dương v*t thô to kia, nhanh chóng hữu lực ↪️●ọ 𝐱á●t giống như muốn cháy, nóng đến mức cô chảy ra nhiều nước hơn. Chỉ vài cái, anh đã dùng quy đ*u ⓒ*ắ*ɱ ✅à*𝑜.
Cô bị đâ-𝖒 cho run loạn, chỉ có thể ôm chặt hơn, nhũ thịt đĩnh kiều cọ quần áo của anh, sự 𝐤.íⓒ.h т.♓í.ⓒ.♓ khác thường làm 𝐭♓·â·𝐧 ⓣ·h·ể càng mẫn cảm.
Cô ngẩng đầu thấy nước mưa chảy xuống từng chút dưới mái hiên, theo tiết tấu dính nhớp mà lại phong phú bao phủ bên tai.
Bọn họ cách đám người rất gần, ở trong góc bí ẩn giao cấu 👢à-Ⓜ️ tì𝐧-𝐡, cảm giác 𝖐-í-𝐜-h ✝️𝐡-í𝒸-𝖍 bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị nhìn trộm làm cô nổi trạng thái thay đổi cao trào lên.
Bụng nhỏ rất nóng, Minh Dư nghi ngờ Thịnh Minh Hoài cắm côn th*t vào, cũng cho thêm một con cá vào. Đuôi cá hữu lực nhanh chóng mà chụp lấy cô, giống như muốn tìm sự giải thoát trong trận 𝐭-ì𝓃-𝒽 á-i ẩm ướt này.
Thịnh Minh Hoài phun nhiệt khí, t♓_ở 𝐝ố_c ở bên tai, sau đó gọi tên cô từng chút từng chút: "Cục cưng."
𝐊𝐡ο●á●ℹ️ c●ả●ⓜ bí ẩn đạt đến đỉnh, cô bóp cánh tay anh 💰.ướ.ռ.𝖌 đến thất thanh, anh vừa cắn vành tai của cô vừa dỗ: "Cục cưng, gọi anh, để anh bắn ra."
Cô cao trào rất nhanh trong thế giới VR giả thuyết, huy*t nhỏ điên cuồng co rút lại, cắn đến mức anh vừa đau vừa tê, nỗ lực thọc vào 𝐫-ú-𝐭 𝖗-@ vài cái mới giảm bớt loại 🎋♓⭕á*𝐢 ↪️ả*Ⓜ️ cực hạn này.
Thịnh Minh Hoài ⓒở·❗ á·𝐨 trên của cô, áo thun và nội y bị vứt trên mặt đất, dùng tay nâng Ⓜ️ô●ռ●🌀 cô, tăng thêm lực độ đưa đẩy.
"Ha a... Quá mạnh."
Cô muốn bảo anh chậm một chút, nhẹ chút, nhưng căn bản cô không dám gọi ra tiếng.
Thịnh Minh Hoài tay cô đặt trên môi vòng lại trên eo, một tay xoa nộn nhũ đứng thẳng, liên tục đ_â_ⓜ sâu: "Kêu đi, cục cưng, kêu ra đi."
"Ha a ưm... Ưm a... Ôi không..."
Cô bị làm đến mức mặt ửng hồng, khoé mắt ướ-t á-𝐭.
Cô nhìn thấy xung quanh đều là người, rất nhiều người, vì sao trời lại mưa, vì sao mọi người đều đến đây tránh mưa.
Phía trước có học sinh đeo cặp sách đang nói chuyện, người đàn ông tan tầm đang đứng im lặng, còn có một vài người căn bản cô không nhìn rõ là người nào, tầm mắt bị anh đ·â·𝐦 đến mơ hồ.
Nhưng chỉ cần một trong số bọn họ quay đầu lại, hoặc là nghiêng người một chút, đều có thể nhìn thấy anh đang chống cô.
"Vì sao không cần?" Anh phủ bên tai hỏi: "Phải mạnh cút, để cho bọn họ đều nhìn thấy anh đang chơi em, cục cưng, anh rất muốn chơi em như vậy, chơi 𝒸𝖍ế●† em."
Áo váy ướt dầm dề bị xé nát, anh bế một chân cô lên 🌜.ắ.Ⓜ️ ✅à.𝖔 từ chính diện, đè trên vách tường không chút lưu tình mà va chạm.
"Ha a..."
Cô nóng quá, thật thoải mái, phía dưới càng ngày càng ướt khoa trương, nhiệt lưu phun ra tưới trên thân gậy, lặp đi lặp lại mà cọ âm huy*t, tiếng nước bạch bạch rung động dính nhớp.
"A quá nhanh... A a a... Hức từ bỏ... A ha a..."
Anh dùng sức bóp ⓜ●ô●ⓝ●g thịt của cô, ⓜ-ô-𝖓-𝖌 mượt mà bị niết đến biến hình.
Sau mấy lần thọc vào r*ú*ⓣ 𝓇*𝖆, anh rút dương v*t ra, ma sát qua môi âm hô, chất nhầy phun ra xẹt qua kẽ Ⓜ️_ô_𝖓_𝐠, rồi sau đó lại đột nhiên mở môi âm h/ộ ra cắm sâu vào.
"Ha a..."
Sau khi cắm mấy chục cái giống máy đóng cọc, cuối cùng anh chọc ở âm đế bắn t*nh, chất lỏng đặc sệt nóng đến mức cô suýt bay mất 𝐥ın*𝒽 ♓*ồ*п.
Thịnh Minh Hoài nắm côn th*t dính nhớp tinh d*ch trắng sệt cọ trên khe thịt viên đầu liên tục đỉnh lộng âm đế của cô vài cái mới hoàn toàn bắn sạch.
𝐓●𝖍â●ռ ⓣ●𝒽●ể của cô vẫn luôn 𝖗⛎.ⓝ ⓡẩ.ÿ, giống như cây cỏ lau lay động trong mưa gió, cuối cùng bị anh ôm vào trong 𝓃_🌀_ự_𝒸, mà dương v*t bắn t*nh xong rất nhanh đã cứng, tiếp tục chống hoa huy*t mẫn cảm luật động.
Lúc này đây, anh duỗi tay tháo mắt kính xuống: "Cục cưng, nhìn anh."
← Ch. 44 | Ch. 46 → |