Nuốt vào
← Ch.25 | Ch.27 → |
🎋𝐡⭕á●1 🌜ả●Ⓜ️ mà miệng và phía dưới mang đến là rất khác biệt.
Tuy khi bị bao vây, ướt nóng như nhau, nhưng một cái biết hút, một cái biết 👢1ế.𝐦, mà 🎋í*𝐜*♓ ✞*♓*í𝖈*h thị giác tăng cường rất nhanh.
Cô quỳ trên mặt đất, nghe lời ngoan ngoãn nuốt côn th*t vào, nhưng lại rất không nghe lời mà dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn anh một cái.
Thịnh Minh Hoài bị đau và 💰-ư-ớⓝ-🌀 trộn lẫn, nâng mặt cô niết chặt: "Đừng cắn." Cô đương nhiên biết làm như thế nào là thoải mái.
Thực tiễn là lần đầu tiên, nhưng lý luận dự trữ phong phú, cô là muốn trêu anh.
Nhưng của anh quá lớn, căn bản không nuốt được, cô chỉ có thể ngậm lấy một phần ba, sau đó dùng đầu lưỡi liễm dọc theo côn th*t. Đầu lưỡi nhếch lên, quét qua ven của nó còn có khe thịt bên trên.
Mã mắt phun ra dịch nhầy trong suốt, có hơi tanh, nhưng mùi vị không nặng.
Thịnh Minh Hoài rất ít khi ăn đồ có mùi nặng, cũng không uống đồ uống có ga, ngày thường đều ăn rau dưa, trái cây. Cho nên tuy côn th*t của anh trông thô tráng doạ người, nhưng rất sạch, ngay cả hương vị cũng rất sạch sẽ.
Cô l.𝐢.ế.m đến mức không ra sức, thậm chí chơi khá vui, 👢*ℹ️*ế*〽️ một vòng quanh thân gậy, sau đó lại ngậm lấy quy đ*u, bắt chước động tác thọc vào rú_† г_🔼 nhợt nhạt mà phun ra nuốt vào.
Thịnh Minh Hoài bị bộ dáng của cô κí_𝐜_♓ ✞𝐡í𝖈_ⓗ đến mức gân xanh nổi lên, không nhịn được xoay người xoa 𝐧*ℊự*↪️ cô, đầu ngón tay nắm núm v*, vừa véo vừa cọ, thậm chí ác liệt nắm lên rồi bắn trở về.
"A... ưm..." cô nũng nịu kêu, đuôi mắt hồng trừng anh: "Anh đừng nghịch em."
Thịnh Minh Hoài th●ở 𝐡●ổ●𝓃 ♓ể●𝐧, cô ngước mắt là có thể nhìn thấy bộ dáng anh mất hết lý trí, ánh mắt đều trở nên rất hồng.
Dương v*t thô to bị cô ⓚ.í𝐜.♓ ✝️.♓í↪️.h rất cứng, đã cứng đến cực hạn, cảm giác trí mạng căng chặt nóng lòng thư giải, muốn 𝒽𝐮п*𝖌 𝖍ă*ⓝ*ℊ thao lộng gì đó.
Anh nâng 𝖒ôⓝ-🌀 chủ động đâ_ɱ chọc cánh môi của cô, còn có mặt, mũi, má, sau đó cạy miệng cô ra: "Cục cưng, nuốt vào."
Anh đang dỗ cô, muốn nhét nguyên cây vào trong.
Minh Dư nâng vật cứng nóng như lửa, ngậm từng chút một, ngậm được một nửa đã thấy tê miệng.
Cô có thể cảm nhận được sau khi dương v*t chui vào, bắt đầu đâ_ⓜ thọc, gương mặt bị anh chọc ra hình dáng quy đ*u.
Cô muốn ngậm lấy, lại bị ép giương miệng căn bản không khép được, dịch mà quy đ*u nhả ra cùng nước miếng chảy ra từ khoé môi, nhả trên nhũ thịt cỏ vẻ hết sức sắc tình.
"Cục cưng, miệng của em cũng thật thoải mái, anh rất muốn... dùng sức 𝐜●ắ●m ѵ●à●0."
Thịnh Minh Hoài nâng gương mặt cô, lòng bàn tay lau khoé môi của cô.
Tuấn dung anh khí đầy ý cười, đôi mắt vừa thâm thúy vừa thâm tình, sau đó lông mày nhăn lại, bắt đầu đỉnh hông thọc vào ⓡ·ú·ⓣ r·𝒶, dùng côn th*t thao lộng cái miệng nhỏ đỏ bừng của cô.
Bên trong rất mềm rất ướt, rất nóng, quy đ*u đ●â●ⓜ chọc lung tung, c-ả-〽️ 𝖌𝒾-á-↪️ 𝐭-ê dạ-𝖎 nhảy từ dương v*t lên da đầu.
Anh ở trên giường rất ít khi 𝖗ê.п 𝓇.ỉ, nhưng giờ phút này vẫn đang rên trầm thấp, bộ dáng vô cùng 🌀.ợ.ï 🌜.ả.𝖒.
Tuy Minh Dư khó chịu, nhưng nhìn thấy bộ dáng độⓝ-ɢ т-ì-𝓃-𝐡 của anh, giữa chân lại càng ngày càng ít.
Trong huy*t trống rỗng muốn bị người lấp đầy, ngứa đến mức cô 🎋_ẹ_🅿️ 🌜_𝐡ặ_🌴 hai chân bắt đầu cọ sát theo biên độ nhỏ.
Thịnh Minh Hoài vốn dĩ muốn cắm sâu vào trong, nhưng sâu hơn một chút cô liền nhíu mày, khoé mắt đã tràn ra ướt ngân.
Bàn tay to vớt người lên, cô phun dương v*t thô to đỏ lên ra, nước bọt chảy ra càng nhiều, anh khô do dự mà 𝖍-ô-ⓝ lên.
"Cục cưng, anh không nhịn được, anh muốn làm em."
Anh thở rất gấp, nhiệt khí đều phun trên cổ cô, cào đến làn da người rất ngứa.
Thịnh Minh Hoài duỗi tay 𝒸ở-𝖎 🍳-𝖚-ầ-n lót của cô, sau đó cười nhẹ ở một bên: "Có phải em hạ cổ cho anh hay không, hửm? Giống như làm em bao nhiêu cũng không đủ."
Quần lót bị anh ném ở cửa sổ, xoay người một cái, anh đè ở phía sau cô, dương v*t gắng gượng chụp trên thịt mô*𝓃*𝐠 của cô, đâ·m thọc dọc theo kẽ ⓜôⓝ_ⓖ.
Lý trí của anh nói rằng anh không thể, nhưng căn bản bây giờ anh không có lý trí.
Tay sờ đến khi thịt của cô, nơi đó đã sớm lan tràn, ướt ngượng ngùng giống như đang mưa.
Côn th*t chọc vào giữa hai chân, cắt mở khe thịt, ma sát ở cửa huy*t, lại đ-â-ɱ về phía trước, đ●â●𝐦 chọc trước âm đế lặp đi lặp lại.
Hai người đều mẫn cảm đến mức rên thành tiếng.
Minh Dư sắp bị anh lộng điên rồi, cắn ngón tay xin anh: "Thịnh Minh Hoài, anh mau tiến vào."
Thịnh Minh Hoài dán vào lưng cô, ⓗ*ô*ⓝ lỗ tai và cổ của cô. Đôi tay xuyên qua dưới nách cô, niết nhũ thịt trước 𝓃.ℊ.ự.ⓒ cô, không nhẹ không nặng: "Cái gì tiến vào?"
Người vừa rồi còn kêu không nhịn được, lúc này lại có kiên nhẫn trêu cợt cô.
Cảm giác thẹn thùng của Minh Dư chỉ xuất hiện ngay lúc này, rồi lại lần lượt bại bởi anh: "Ann... anh mau 𝐜_ắ_Ⓜ️ ☑️_à_𝐨 đi, em muốn."
"Gọi anh trai." "Anh trai..." "Còn gì nữa?"
Anh tiếp tục chọc, nhưng không đi vào, rất nhiều lần quy đ*u đều đã 🌜ắ*𝐦 𝐯à*0, anh lại 𝓇*ú*t r*𝒶, huy*t thịt của cô đều bị mở ra.
Phía dưới đã lầy lội bất kham, phun ra mật hoa rơi trên mặt đất, sợi nước chảy ra, còn có một ít ẩm ướt dính dính dán ở phần bên trong đùi.
Cô đã sắp bị co sát đến mức đứng không yên, rất nhiều lần cô bị cọ đến muốn cao trào, anh lại giống như có cùng cảm giác, sau đó dừng lại, làm cô nửa vời.
Chỗ bụng nhỏ căng lên, cảm giác muốn đi WC mà không ra được.
Mặc kệ thế nào, Minh Dư ghi nợ một lần trước, sau đó xé mặt xin anh: "A Hoài... cục cưng..."
"Em thật khó chịu, anh mau cắ-〽️ ⓥ-à-0 đi, em muốn."
Tiếng kêu này kêu đến tê dại, cả căn của anh bị đâ●m ✅●à●🅾️, 🎋hⓞ*á*ı ⓒ*ả*𝖒 khi dương v*t bị huy*t thịt bao bọc suýt làm anh bắn t*nh.
Mặc kệ làm bao nhiêu lần, loại cảm giác ướt nóng khẩn trí này mỗi lần đều có thể làm anh nếm được sự sung 𝐬ướⓝ·ℊ cực hạn của việc ⓛ·à·m 𝐭·ìռ·h.
Thịnh Minh Hoài nâng 𝐦.ô.n.ⓖ cô dùng sức đâ_m chọc, cô sợ đến mức ghé vào cửa sổ, quy đ*u chọc vào sâu bên trong dường như muốn đ_â_〽️ xuyên người cô.
"A ha, sâu quá..."
Cô 𝐤.ẹ.𝖕 🌜𝐡.ặ.🌴 côn th*t trong cơ thể anh, huy*t thịt gấp không chờ nổi mà xoắn lấy, không thả lỏng chút nào.
Kính cửa sổ là trong suốt, từ nơi này có thể nhìn thấy phong cảnh dưới lầu, còn có các bạn học và giáo viên lui đến trên đường.
Tuy là lầu sáu, nhưng không dám bảo đảm có người ngẩng đầu nhìn lên trên hay không.
Nếu có người ngẩng đầu, có lẽ có thể nhìn thấy cô bị đè trên cửa sổ, quần áo hỗn độn, kiều nhũ mượt mà bị người đâ*ɱ đến mức run loạn.
Một cái đ●â●〽️ sâu làm cô muốn chạy trốn, lại bị ngăn chặn, cuối cùng cô chỉ có thể ghé vào trên cửa kính.
Nhũ thịt bị đè dẹp lép, núm v* vốn đứng thẳng lên biến thành một điểm, theo động tác đ●â●𝐦 chọc ↪️·ọ ✖️á·𝐭 mặt kính bóng loáng.
Minh Dư khóc thành tiếng, không biết là şư●ớ𝐧●🌀, hay là bởi vì quá thẹn thùng.
Cửa huy*t d*m mỹ bất kham, huy*t thịt đều bị làm đến lật ra ngoài, côn th*t màu đậm lại không chịu buông tha cô như vậy, ra ra vào vào ở bên trong, mang d*m thủy trong suốt ra.
Tinh hoàn chụp phủi ngoại âm, thanh âm rất vang, bức màn đều đang động. Thịnh Minh Hoài cúi người bao lấy cô: "Em đừng khóc, rên nhỏ thôi."
Tuy là giữa trưa, mọi người đều tan học đến nhà ăn hoặc về ký túc xá, nhưng không dám bảo đảm hành lang có người đi qua không.
Phòng vẽ tranh vốn là một mảnh yên tĩnh, lúc này âm thanh ⓗ⭕@-п á-𝖎 d*m mỹ lại lấp đầy nó.
Cả người Minh Dư đều bị anh lấp đầy, huy*t nhỏ nóng nóng căng căng, anh vẫn luôn đ.â.ɱ ⓥ.à.🔴 bên trong, giống như tuấn mã đang rong ruổi trên chiến trường.
Huy*t thịt cắn rất chặt, bị mang theo ra ra vào vào, giống như có người đang lôi kéo ở khe căng chặt, 🎋hοá·❗ cả·ɱ tùy ý trải rộng toàn thân.
Minh Dư cắn mu bàn tay anh đưa qua, trong cổ họng vẫn tràn ra tiếng ⓡ·ê·𝓃 𝐫·ỉ.
Nhận thấy cô sắp cao trào, huy*t nhỏ liều mạng co rút lại, Thịnh Minh Hoài tăng nhanh tốc độ luật động, kiên nhẫn dỗ dành: "Anh muốn bắn, cục cưng."
Hai tay anh ôm eo cô buộc chặt, cái ɱôռ·🌀 như là bỏ thêm môtơ, điên cuồng mà luật động mấy lần, cuối cùng r·ú·𝖙 г·a, dùng tay cầm dương v*t loát động, bắn ở giữa hai chân cô.
Quy đ*u còn chưa phun sạch sẽ, nên cọ ở trên Ⓜ️_ô_𝐧_🌀 cô. Minh Dư lại muốn khóc: "Thịnh Minh Hoài!"
"Ừm, anh rất phiền." Anh cười tiếp lời cô, cúi đầu ⓗô-𝐧 cô, vừa 𝐡ô*ռ vừa dỗ: "Đừng khóc, anh sẽ lau sạch sẽ."
← Ch. 25 | Ch. 27 → |