← Ch.179 | Ch.181 → |
Sắc mặt của Tô Trầm Hương cực kỳ đáng sợ.
Là kiểu không cần thêm hiệu ứng cũng có sấm sét đùng đùng.
Cô và Tiểu 🍳⛎●ỷ nhìn nhau.
Tiểu q⛎-ỷ rụt cổ lại, uất ức ôm quả bóng của mình, bĩu môi.
Thật đáng tiếc.
Nó cứ nghĩ rằng có thể thay một quả bóng mới.
Đầu của lệ 𝐪_⛎_ỷ đó rất tròn, cầm trên tay chắc chắn rất thích.
Nó quyến luyến bịn rịn liếc nhìn mấy ⓠ*υ*ỷ ảnh đang bị dọa sợ ngay tại chỗ, biết không còn hy vọng có được đồ chơi mới, nó cúi đầu, chậm rãi quay lại bên cạnh Tôn Tịnh và Trần tổng, trốn sau lưng Tô Cường.
Bóng dáng bé nhỏ, gầy yếu đến đáng thương.
Giang Giang, uất ức!
"Đừng bị nó lừa. Nó chỉ giả vờ ngoan ngoãn, bán "sự thương xót" thôi." Tô Trầm Hương tức 𝒸𝐡·ế·✝️ rồi.
Có đại minh tinh là mẹ, chỉ mới kết hợp với trường quay một lần, kỹ năng diễn xuất lại có thể sống động như thật!
Lệ 𝐪⛎.ỷ cũng có sở thích khác nhau.
Tô Trầm Hương thích ăn.
Tiểu q*ц*ỷ thích chơi.
Lệ 🍳ц●ỷ trong tay Tô Trầm Hương có đủ các loại món ngon.
Lệ q_𝖚_ỷ trong tay Trần Giang Nam toàn là các loại đồ chơi khác nhau.
Đây thật sự chính là oan gia đối đầu trời sinh.
Nếu không phải Tiểu 🍳ⓤ_ỷ này chưa từng hại người, bây giờ còn được Trần tổng nhận nuôi thì Tô Trầm Hương không thể không ăn nó!
Bị Trần Giang Nam bắt đi rồi biến thành đồ chơi thì cũng không thể ăn được nữa.
Đây không phải là lãng phí tài nguyên sao?
Tô Trầm Hương nghĩ suýt chút nữa thì lãng phí một miếng ăn, đau lòng đến nỗi trước mắt tối sầm lại.
"Tao nói cho mi biết, tất cả lệ 𝐪ц_ỷ mà tao có thể nhìn thấy đều là của tao. Nếu muốn có đồ chơi mới thì mi đi đến chỗ mà tao không nhìn thấy nhé." Trước đây, tại đoàn làm phim ở thành phố bên cạnh, Tiểu 🍳𝖚-ỷ đó thu thập đồ chơi tùy thích, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, vì nơi đó ngoài tầm với của Tô Trầm Hương. -
Nhưng kiểu dâng tận cửa thế này, Tô Trầm Hương rất cần phải cho nó biết, mọi miếng ăn đều là của Hương Hương!
Cô vừa cảnh giác nhìn thằng nhãi đang giả vờ đáng thương này, vừa giơ tay rút toàn bộ ảnh ⓠ⛎.ỷ yên lặng u ám trước mặt thành những chiếc bánh đậu tiên với đủ các hương vị.
Thấy Tô Cường nhanh chóng đi tới giúp mình nhặt đồ ăn, cô mới có thời gian nhìn An Gia Gia đang liên tục gào thét khi nhìn thấy cảnh tượng này một cách ác ý.
"Sao vậy, làm chuyện xấu mà chỉ có chút can đảm này thôi sao?"
Cảm nhận được զ⛎●ỷ khí vừa rồi, Tô Trầm Hương vừa đi ra khỏi thang máy đã hiểu ở đây đang xảy ra chuyện gì.
Cô mỉm cười u ám, chậm rãi đi đến trước mặt An Gia Gia, nhìn bộ dạng hiện giờ của cô ta.
Có lần, An Gia Gia đứng trước mặt Từ Lệ, từ trên cao nhìn xuống, cô ta giống như một đại tiểu thư hào môn thật sự tràn đầy cảm giác hơn người nhìn Tô Trầm Hương bị bỏ rơi.
Bộ dạng lật mặt nhanh như cắt của cô ta khiến Tô Trầm Hương bị bỏ lại trên đường, thảm hại đến nỗi giống như con chó 𝒸_𝖍_ế_✞ chủ, còn cô ta lại rạng rỡ đẹp đẽ, sự nghiệp cũng sắp bước lên thời kỳ hoàn hảo nhất.
Còn bây giờ, An Gia Gia lại không còn có cảm giác hơn người như xưa nữa, thậm chí còn rụt rè thêm vài phần.
Cô ta vẫn còn khiếp sợ, dáng vẻ sợ hãi đến mức muốn chui vào khe cửa.
Thấy An Gia Gia như vậy, Tô Trầm Hương không hề cảm thấy buồn cười.
Trái lại, cô cảm thấy chán ghét hơn.
Vì An Gia Gia thật sự có móc nối với 𝐐υ·ỷ Môn, còn mang theo nhiều 𝐪𝐮_ỷ ảnh như vậy đến hại người.
Người này làm hại đến uy danh của cô.
Cô cũng không cần ăn, nhìn những զ-⛎-ỷ ảnh này liền biết là thứ gì.
Lệ 𝐪·⛎·ỷ có thể mê hoặc con người.
Không có khả năng gì đặc biệt.
Tuy nhiên, cái nhìn đầu tiên mà người bình thường nhìn chúng sẽ khiến thần trí của người bình thường trở nên mơ hồ, sau đó đi theo bước chân của chúng đến những nơi vô danh, trở thành một phần của bọn chúng, dần dần tích tụ nhiều 🍳⛎·ỷ ảnh hơn và đi mê hoặc thêm nhiều người bình thường hơn.
May mắn thay, trên người Tô Cường có đeo bùa hộ thân của Tô Trầm Hương, nếu không, lần đầu tiên nhìn thấy lệ 🍳⛎_ỷ thì sẽ mơ màng đi đến đứng cùng với q-⛎-ỷ ảnh, từ từ 🌜ⓗ●ế●✝️ đi rồi trở thành ⓠ●⛎●ỷ phó của lệ 🍳-⛎-ỷ, sau đó không thể chuyển mình được nữa.
Và những thứ này đều do An Gia Gia đích thân mang đến.
"Cô còn dám hại người sao? Nói đi, 🍳*𝖚*ỷ Môn đã hứa hẹn gì với cô, khiến cô bằng lòng đi hại người khác?" Tô Trầm Hương nhéo nhẹ vào chiếc cằm nhọn hoắt của An Gia Gia, ác ý hỏi.
An Gia Gia bị động tác này của cô dọa sợ.
Trong ký ức, Tô Trầm Hương dễ bắt nạt đó sớm đã không còn nữa, từ lâu cô ta đã biết Tô Trầm Hương thay đổi rất nhiều.
Nhưng cũng không đáng sợ bằng lúc Tô Trầm Hương gần trong gang tấc, thản nhiên cười với cô ta.
Cứ giống như... bị ác 🍳-υ-ỷ nhìn chằm chằm.
"Tô Trầm Hương, cô, cô!" Vừa rồi nhìn thấy Tô Trầm Hương tát một cái vào qu.ỷ ảnh, An Gia Gia đột nhiên cảm thấy bản thân đã hiểu tại sao cô lại được 🍳_ⓤ_ỷ Môn coi trọng đến vậy.
Kiểu ganh ghét đó, không ngờ Tô Trầm Hương thật sự còn có tài năng thiên bẩm này, sự ghen tị vì Tô Trầm Hương người khác coi trọng khiến cô ta không để ý đến đứa trẻ đáng sợ kia nữa, tức giận trừng mắt nhìn cô, hét lên: "Đều là tại mày! Nếu không phải tại mày, dì nhỏ sẽ không ly ♓.ô.n., còn tao bây giờ đã là đại minh tinh rồi! Cái đồ con ghẻ như mày, sao mày không đi ↪️hế●✞ đi!"
Nếu không có Tô Trầm Hương làm ầm ĩ đến nỗi không ai được yên ổn thì cô ta vẫn đang sống một cuộc sống tốt đẹp nhất.
Cho dù Lâm tổng không để ý nhiều đến cô ta, nhưng vì thể diện của Từ Lệ, cô ta muốn gì, Lâm tổng cũng sẽ không từ chối.
Tất cả, tất cả đều tại Tô Trầm Hương!
Giọng nói cô ta gay gắt, nhưng giây tiếp theo, trên mặt lập tức in vết năm ngón tay.
Tô Trầm Hương giáng một bạt tai lên mặt cô ta.
Tiểu զ·υ·ỷ run cầm cập, giấu thân hình bé nhỏ của mình trong vòng tay ấm áp của mẹ, không hề động đậy, giả 𝒸hế·ⓣ.
"Mày dám đánh tao?"
"Thì tôi vừa đánh cô đấy." Tô Trầm Hương không quan tâm An Gia Gia oán hận mình thế nào, nhưng khi cô ta kêu la tại sao Tô Trầm Hương không 🌜♓ế-т đi thì cô không thể chấp nhận được.
Bởi vì... thật sự có một đứa trẻ như thế, vì tất cả những việc An Gia Gia từng làm mà cô bé ấy đã ⓒ-𝐡-ế-𝐭 rồi.
Cô vừa quay đầu bảo Trần Thiên Bắc ngăn Tô Cường đỏ hoe hốc mắt đang ⓢ*i*ế*𝖙 🌜*hặ*t bàn tay to lớn, vừa một chân đá An Gia Gia ngã xuống đất, dẫm lên cô ta, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Một là cô, hai là Từ Lệ, hai người các người có muốn sống cuộc sống yên ấm thì cũng nằm mơ đi!"
Cô cười híp mắt, chậm rãi nói với An Gia Gia không còn cách giãy giụa: "Dù gì thì các người cũng đã làm mấy loại chuyện xấu này rồi, phải chấp nhận trừng phạt, đúng không?"
Từ Lệ bán Tô Trầm Hương hai lần, An Gia Gia... có lẽ, cô ta chính là cọng rơm cuối cùng cho đứa trẻ đã từng 𝐜hế●т.
Khi quẳng những chuyện xấu xa mà cô ta đã làm lên người đứa trẻ đó khiến cô ấy hết đường chối cãi, ý chí sống sót cuối cùng cũng tan biến thì mới có Tô Trầm Hương xuất hiện trong cơ thể này.
Tất nhiên, cô phải trả thù cho Tô Trầm Hương trước đây.
"Cô bị bắt quả tang tại trận rồi. Đúng là có rất nhiều người muốn đi hại người, nhưng người ta thông minh, còn cô lại quá ngu xuẩn."
Hại người mà dám đưa lệ q_⛎_ỷ đến tận cửa nhà hàng xóm của Tô Trầm Hương, đây phải là người ngu xuẩn đến mức nào?
Hơn nữa, cho dù không có Tô Trầm Hương thì vẫn còn một Tiểu 𝐪ⓤ-ỷ quyết chí biến tất cả lệ զц●ỷ thành đồ chơi.
Gọi là gì nhỉ... À, Trần Giang Nam.
Mang theo một đám ⓠ𝖚_ỷ đến tìm hai kẻ hung ác nhất, sao An Gia Gia không vô Cục cảnh sát đi, không phải cô ta nên làm bài kiểm tra chỉ số IQ của các chú cảnh sát sao?
"Nói đi, cô làm như vậy bao nhiêu lần rồi?" Tô Trầm Hương lạnh lùng hỏi.
An Gia Gia bị giẫm đến mức không thở được, thấy Tiểu q⛎.ỷ đáng sợ có đôi mắt đen kịt đó thò đầu ra nhìn từ trong ⓝ●🌀●ự●c Tôn Tịnh, vốn dĩ muốn nhìn Tô Trầm Hương bằng ánh mắt oán hận, nhưng thấy phía sau Tô Trầm Hương hiện ra một chiếc váy đỏ đẫm màu 𝐦á●υ tươi.
Một nữ զ·υ·ỷ nằm trên lưng Tô Trầm Hương, dùng đôi mắt đỏ ngầu u ám đang cùng Tô Trầm Hương nhìn cô ta.
Mùi ɱá●ц tanh ngập đầy trong mũi An Gia Gia.
Cô ta nghẹt thở, toàn thân lạnh cóng nhìn Tô Trầm Hương, không nói nên lời.
"Cô không nói thì tôi cũng không khách sáo nữa." Tô Trầm Hương chậm rãi nói.
"Không có... Tôn Tịnh là người đầu tiên." An Gia Gia đột nhiên nước mắt nước mũi cùng chảy ra, vừa khóc vừa nói với Tô Trầm Hương: "Tô Trầm Hương, tôi biết lỗi rồi, cô tha cho tôi đi!"
Ban đầu, cô ta vẫn không phục tại sao Tô Trầm Hương lại được Ⴓ·ⓤ·ỷ Môn coi trọng đến thế, nhưng bây giờ thì cô ta biết rồi... Hóa ra Tô Trầm Hương cũng có lệ զ⛎_ỷ bên cạnh.
Nghĩ đến việc bản thân từng có lệ qц.ỷ thì muốn g𝐢*ế*𝖙 🌜●𝖍●ế●🌴 Tôn Tịnh, cô ta liền sợ Tô Trầm Hương cũng làm giống vậy, vội vàng cầu xin tha thứ: "Tôi xin nhận lỗi với cô, từ nay tôi không dám làm như vậy nữa! Những chuyện tôi làm với cô trước đây đều là tôi không đúng. Tôi có lỗi với cô! Cầu xin cô đấy!"
Nhưng lời xin lỗi như vậy chẳng có ý nghĩa gì với Tô Trầm Hương.
An Gia Gia có thể xin lỗi.
Nhưng cũng không có người nào có tư cách tha thứ cho tất cả những việc mà cô ta đã làm.
Tô Trầm Hương bây giờ cũng không thể.
"Tôn Tịnh là người đầu tiên... nên thế nào? Ai đưa lệ զ𝖚·ỷ cho cô?" Tô Trầm Hương mắt điếc tai ngơ, thờ ơ hỏi.
Khoảnh khắc cô xuất hiện, ánh sáng đỏ trong hành lang hoàn toàn tan biến, nhưng không biết tại sao, ống đèn bên trên vẫn 𝐩.𝒽.á.т ⓡ.𝒶 â.ⓜ ✞.ⓗ🅰️n.♓ khe khẽ của dòng điện chập chờn.
Tưởng sư huynh đẩy kính, đứng cách đó không xa, nhỏ giọng nói với Trần Thiên Bắc: "Sức ảnh hưởng của tiểu thư váy đỏ lớn thật."
"Đúng vậy." Trần Thiên Bắc xụ mặt nói.
Tô Cường ngu ngơ gật đầu.
Nữ 𝐪.ц.ỷ váy đỏ nằm trên lưng Tô Trầm Hương yên lặng làm người gánh chịu, khóe miệng cứng đờ giật giật.
Đó chỉ là... bài kiểm tra về kỹ năng diễn xuất của 🍳𝐮_ỷ.
"Là, là anh Lý." An Gia Gia khóc nói: "Là người quản lý của tôi, anh Lý."
Tô Trầm Hương lập tức nghĩ đến người quản lý của Công ty giải trí Hoàn Vũ mà mình đã từng gặp.
Nghĩ đến một người quản lý có զ.𝖚.ỷ khí trên người ngút trời như thế từng xuất hiện trong tiệc sinh nhật của Hứa Phi, Tô Trầm Hương không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Ngược lại, cô đăm chiêu nói: "Xem ra thật sự không còn lệ 🍳υ-ỷ nào có thể hành động nữa."
Loại 🍳ц●ỷ ảnh do An Gia Gia mang đến, nói là lệ q·𝐮·ỷ nhưng thực ra chúng không có quá nhiều năng lực, cũng chỉ có thể mê hoặc tâm trí của người thường, gặm nhấm họ để họ trở thành 🍳⛎-ỷ phó... Trên người đeo bùa hộ thân là có thể chống lại được.
Thế thì xem ra, việc thai ⓠ·ц·ỷ bị ⓣ❗*ê*⛎ ⓓⓘệ*т sạch sẽ thực ra vẫn có ảnh hưởng rất lớn đến 𝒬υ·ỷ Môn.
Vậy nên, họ đã không đưa những lệ 𝐪_⛎_ỷ hung hãn hơn đến hại người.
Đây tất nhiên là một chuyện tốt, nhưng lại không phù hợp lắm với sức chứa trong nhà kho của 🍳⛎.ỷ Môn suốt mười mấy năm qua.
"Có lẽ những lệ 🍳ⓤ·ỷ mạnh đều được sử dụng để xây dựng con đường lệ q-ц-ỷ rồi." Tưởng sư huynh nói với Tô Trầm Hương trong vẻ nghiêm trọng: "Dường như 𝐐υ·ỷ Môn đang đẩy nhanh tốc độ."
Tăng tốc xây dựng con đường lệ ⓠ.𝐮.ỷ, vì vậy, ngay cả một số lệ ⓠ⛎*ỷ mạnh cũng không thể đưa ra, chỉ có thể đưa loại q●𝐮●ỷ ảnh thế này đến quấy nhiễu và làm lại người bình thường, xem như một cách để nuôi 𝐪·⛎·ỷ.
Thậm chí... Tưởng sư huynh nhìn An Gia Gia, còn cảm thấy cô ta vừa đáng xấu hổ vừa ngu xuẩn.
Sao cô ta lại nghĩ, khi có người bình thường bị hại, người mang lệ 🍳⛎●ỷ đến tận cửa như cô ta có thể thoát thân chứ?
Bất kể khi đó An Gia Gia đã vì điều gì mà đồng ý với nhiệm vụ của 𝒬u*ỷ Môn, nhưng điều An Gia Gia muốn, chắc chắn 🍳𝖚.ỷ Môn không muốn cho cô ta, không muốn tác thành ý định của cô ta.
Vì nếu người bình thường bị hại, chỉ cần cảnh sát tìm tới, có lẽ bọn họ không thể phát hiện ra 🍳υ·ỷ ảnh, nhưng một người sống sờ sờ như An Gia Gia chẳng phải có thể nhìn thấy rõ ràng thông qua camera giá_〽️ 𝐬á_𝖙 sao?
Nghi phạm lớn nhất còn không phải là cô ta sao?
Cho dù cô ta có ngụy biện thế nào thì chỉ cần có thêm sự thẩm vấn của Bạch Vân Quan, cô ta tuyệt đối không thể thoát thân phản án.
Ngay từ đầu... có lẽ để loại bỏ sự phiền toái là An Gia Gia mà 🍳u*ỷ Môn đã lợi dụng cô ta đến cùng, vắt kiệt giá trị cuối cùng của cô ta.
Rồi làm gì có ai quan tâm sau đó cô ta sẽ như thế nào đâu.
"Cẩn thận đấy. Liệu trên người cô ta cũng có զ⛎●ỷ chú không?"
Nghĩ đến việc cha con nhà họ Trần bị Ⓠ*⛎*ỷ Môn bỏ rơi, Tưởng sư huynh lo lắng nói.
← Ch. 179 | Ch. 181 → |