← Ch.078 | Ch.080 → |
Đời này của Trần Thiên Bắc cũng chưa từng chật vật như vậy bao giờ.
Nhìn thấy Tô Trầm Hương tham lam quên hết mọi thứ, vui vẻ bỏ chạy, lại nghĩ đến việc mình nhìn thấy một con lệ q*u*ỷ mặc váy đỏ gần đây thường xuyên xuất hiện, Trần Thiên Bắc lại lo lắng đây là một cái bẫy, cất bước đuổi theo hướng Tô Trầm Hương vừa chạy đi.
Cũng may, tốc độ của lệ ⓠ.𝖚.ỷ váy đỏ kia không nhanh lắm, đi một chút lại dừng một chút, bộ dạng giống như không thể nào vội vã được. Nếu không thì Tô Trầm Hương, một đứa nhỏ tội nghiệp thường xuyên chật vật để đạt đủ điểm trong tiết học thể dục chắc chắn không thể nào theo kịp được.
Mặc dù Trần Thiên Bắc là người đuổi theo sau nhưng rất nhanh đã đuổi kịp Tô Trầm Hương đang 𝐭♓.ở ♓ổ.n ⓗ.ể.n.
Nhưng cho dù là mệt đến mức lè lưỡi, cô cũng không chịu từ bỏ bóng dáng váy đỏ bồng bềnh trước mặt.
Nhìn Tô Trầm Hương chỉ vì một miếng ăn mà liều mạng như vậy, ngay cả chuyện chạy cự ly dài vốn dĩ không giỏi nhưng vẫn gắng sức đuổi theo, tâm trạng của Trần Thiên Bắc vô cùng phức tạp.
Cậu nheo mắt nhìn lướt qua lệ q.ⓤ.ỷ váy đỏ đang đứng đó, thoát ẩn thoát hiện, lại nhìn Tô Trầm Hương đang гê*n 𝐫*ỉ không muốn từ bỏ, không chịu buông tha, đành mím môi, do dự một chút rồi đưa tay nắm lấy tay Tô Trầm Hương.
Cậu kéo cô chạy đi.
Mắt Tô Trầm Hương sáng rực lên.
Bị bàn tay mạnh mẽ của chàng trai kéo lấy, tiết kiệm sức lực vô cùng, cô cảm thấy mình lại tràn trề sinh lực.
Không ngờ Trần Thiên Bắc còn giúp đỡ cô săn thức ăn.
Tô Trầm Hương rất cảm động!
"Trần Thiên Bắc, cậu thật tốt." Chủ căn tin hào phóng với đồ ăn bên ngoài của khách hàng như vậy, Tô Trầm Hương cảm giác mình không nhìn lầm người.
Trần Thiên Bắc có tấm lòng rộng lớn như biển cả.
Trần Thiên Bắc thầm mỉa mai trong lòng.
Cậu vừa lôi kéo đứa nhỏ hư hỏng này chạy về phía lệ 🍳ⓤ·ỷ váy đỏ, vừa thầm tự nhủ với mình.
Chờ Tô Trầm Hương ăn hết con lệ 🍳●u●ỷ này, cậu sẽ lập tức bãi công.
Muốn ăn cơm thì sau này tự mình nhóm lửa đi!
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của cậu, Tô Trầm Hương rùng mình một cái nhưng nụ cười càng thêm vui vẻ.
Bọn họ cứ như vậy chạy qua một con phố khác, Trần Thiên Bắc liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Lệ զ-u-ỷ váy đỏ kia vẫn luôn ở cách bọn họ không xa, cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống che khuất khuôn mặt của mình, khí tức q.⛎.ỷ dị, âm khí trên người cao ngút trời. -
Giống như cô ta có ý định dẫn bọn họ đi đâu đó.
Ngay khi Tô Trầm Hương cảm thấy sắp mất hết kiên nhẫn, lệ 𝐪*ц*ỷ này đột nhiên dừng lại ở cuối một con hẻm nhỏ âm u.
Cô ta cúi đầu, mũi chân lơ lửng thẳng tắp đáp xuống mặt đất, ⓜ●á●υ tươi trên người nhỏ từng giọt tong tong, cơ thể bất động.
Trần Thiên Bắc giữ chặt Tô Trầm Hương, cảnh giác nhìn cô ta, không đi theo vào con hẻm nhỏ.
Cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
Tô Trầm Hương cũng cảm thấy có gì đó không đúng, trốn sau lưng Trần Thiên Bắc và thò đầu ra.
Bọn họ bị dẫn tới một tiểu khu rất cũ kĩ trong vô thức.
Hai bên tiểu khu đều là nhà lầu cũ nát, nhìn qua hẳn là khá lớn tuổi, không hiện đại như mấy tòa nhà mới xây, khắp nơi đều tràn ngập cảm giác cũ kỹ.
Trong con hẻm nhỏ, khắp nơi đều chất đầy đồ sinh hoạt lặt vặt, ví dụ như vại tương, chậu hoa vỡ xếp chồng lên nhau, mang theo hơi thở cuộc sống rất nồng đậm.
Lệ ⓠ●⛎●ỷ váy đỏ lặng lẽ trôi nổi trong ngõ nhỏ, hồi lâu sau, một bàn tay tái nhợt không tiếng động nâng lên, đờ đẫn chỉ về một hướng chếch về phía trên.
Tay của cô ta tái nhợt nhưng phủ đầy m-á-⛎ tươi đang chảy xuôi xuống, nhỏ giọt trên mặt đất, hóa thành âm khí đen thui.
Cô ta cúi đầu bất động, vẫn luôn chỉ về hướng đó.
Cảnh tượng q●𝐮●ỷ dị này khiến cho Trần Thiên Bắc nheo mắt lại.
Tô Trầm Hương lại trầm ngâm suy tư nhìn lệ 🍳*ⓤ*ỷ váy đỏ này.
Cô đột nhiên cảm giác được cái gì đó, hít cái mũi nhỏ, một phát bắt được cánh tay của Trần Thiên Bắc.
"Trần Thiên Bắc." Cô đột nhiên thấp giọng thì thầm.
"Có chuyện gì vậy?" Trần Thiên Bắc nhìn chằm chằm vào lệ q.⛎.ỷ váy đỏ không rời, nhíu mày hỏi.
"Hôi quá."
Trần Thiên Bắc đột nhiên im lặng.
"Tôi đã tắm rồi." Nếu không phải là lệ 🍳ц_ỷ váy đỏ trông զ𝖚.ỷ dị đến mức đáng sợ thì cậu đã quay lại treo đứa nhỏ hư hỏng này lên đánh rồi.
"Không phải, là mùi đậu hũ thối!" Tô Trầm Hương đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn... Không thể không đau đớn được!
Chỉ sợ rằng ký ức mà mùi hôi thối này mang lại cho cô vĩnh viễn không bị chôn vùi, từ đậu phụ thối đến bún ốc, rồi đến hạt đậu thối khiến ma 🍳·𝖚·ỷ phải gặp ác mộng... Có trời mới biết, bởi vì không nỡ lãng phí đồ ăn nên hiện tại Tô Trầm Hương đều phải ăn đậu phụ thối vào mỗi đêm.
Những miếng đậu phụ thối có màu đỏ như ⓜá*⛎ kia khiến cô cả đời cũng không thể quên được.
Cô đã bóp mũi ăn suốt mấy ngày nay rồi.
Bởi vì mức độ 𝖙𝓇-𝒶 ⓣấ-ⓝ quá lớn nên cô lập tức cảm nhận được điều gì đó không ổn.
Lại cẩn thận ngửi xung quanh, quả nhiên lập tức ngửi thấy có mùi hôi thối thoang thoảng khiến ma 🍳ⓤ.ỷ 𝖗-⛎-ռ ⓡẩ-𝐲 trong giấc mộng.
Trần Thiên Bắc ngẩn người, bỗng nhiên quay đầu nhìn Tô Trầm Hương.
"Cái mùi hôi thối mà cậu nói là minh h.ô.п sao?"
"Đúng rồi. Chỉ là.... mặc dù bị trận pháp gì đó che giấu nhưng cẩn thận ngửi kĩ một chút thì vẫn ngửi được. Trận pháp..." Tô Trầm Hương giống như con chó nhỏ, ngửi tới ngửi lui xung quanh trong chốc lát.
Cô đột nhiên nheo mắt, nghĩ đến những sợi dây tơ hồng trong căn phòng tăm tối, và cả những pháp trận.
Cô lập tức hiểu ra, lại kinh ngạc nhìn về phía lệ 𝐪.ⓤ.ỷ áo đỏ vẫn ẩn mình trong con ngõ tối tăm, như thể không bao giờ mệt mỏi, lặng lẽ chỉ về một hướng, chớp chớp mắt nhìn theo hướng đó, là một tòa nhà cổ xưa ở một bên khác của con ngõ.
"Ngươi..." Cô không quan tâm lệ ⓠ.ⓤ.ỷ váy đỏ này ăn ngon hay không, đột nhiên muốn hỏi cô ta một chút.
Nhưng dường như sau khi cô hiểu ra, lệ ⓠ●𝖚●ỷ váy đỏ cuộn tròn, âm khí lạnh lẽo tản ra, đảo mắt, lệ q𝖚●ỷ ngẩng đầu lên.
Giống với nữ ⓠ𝐮●ỷ Tiểu Bạch lúc trước, dưới mái tóc đen dài lộ ra một gương mặt hung dữ đáng sợ, đầy những vết sẹo đẫm ⓜ_á_u.
Đôi mắt trắng bệch không có đồng tử vô cùng u ám 🍳⛎·ỷ dị, càng đáng sợ hơn so với Tiểu Bạch là đôi môi của nữ q.⛎.ỷ này bị sợi chỉ màu đen dày đặc khâu lại chằng chịt... Cô ta nhìn qua cực kỳ 🎋𝒽-ủ-𝖓-𝖌 ⓑ-ố, trong đôi mắt trắng bệch đều là vết m-á-ⓤ đỏ thẫm. Tô Trầm Hương đột nhiên kêu lên một tiếng.
Trần Thiên Bắc che chở cho cô theo bản năng.
Nhìn thấy khuôn mặt qц_ỷ như vậy, quả nhiên... là người đều sẽ hoảng sợ phát ra tiếng thét chói tai.
"Thơm quá!" Tô Trầm Hương kêu lên.
Trần Thiên Bắc:...
Lệ 𝐪ц·ỷ váy đỏ:...
Lúc này, cả con ngõ rơi vào im lặng
"Ngươi cố ý dẫn chúng ta tới đây để phát hiện vụ minh h-ô-𝓃 này sao?" Tô Trầm Hương nuốt nước miếng, khó khăn hỏi.
Lệ q.u.ỷ váy đỏ không lên tiếng, cẩn thận lui ra phía sau một chút, trốn ra sau vại tương.
Khóe miệng Trần Thiên Bắc khẽ co giật.
"Sao vậy nhỉ..." Con 🍳_⛎_ỷ này chỉ tiện tay làm việc nghĩa thôi à? Tuy trên người lệ ⓠ𝖚_ỷ này tỏa ra nghiệt khí, hẳn là đã từng hại người nhưng Tô Trầm Hương nghĩ tới lời Trương sư huynh đã nói với mình lúc trước.
Lệ ⓠⓤ*ỷ váy đỏ này bị tra nam hại 𝐜.h.ế.† sớm hơn Tiểu Bạch, sau đó bị tên đó thao túng lợi dụng... Cô ta hóa thành lệ 🍳ц-ỷ, bị hắn thao túng hại người, còn lộ●✞ 🅓●@ tra nam, không hề giống với Tiểu Bạch trên tay không dính 𝐦●á●⛎ tanh.
Nhưng nhìn dáng vẻ cô ta đứng trong con hẻm và chỉ vào tòa nhà, mặc dù Tô Trầm Hương thèm ăn nhưng cũng không có suy nghĩ sẽ ăn thịt cô ấy.
Quên đi.
Khắp thiên hạ ở đâu chẳng có lệ 𝐪·𝐮·ỷ.
Sao phải treo cổ trên một chiếc váy đỏ chứ?
"Không ăn." Miệng cô nói như vậy nhưng lại hung tợn nhìn lệ զ𝖚·ỷ váy đỏ nhiều hơn một chút.
Như thể nhìn nhiều hơn chút là có thể đỡ thèm.
Lệ զ●𝐮●ỷ váy đỏ lại trốn sau vại tương.
"Đây là nơi trú ẩn của chủ mưu vụ minh 𝐡ô_n sao?" Sắc mặt Trần Thiên Bắc cứng lại, hỏi. Đôi môi bị khâu lại cố gắng mở ra, không 𝖕●ⓗá●✝️ 𝖗●a â●〽️ 🌴ⓗ●@●n●♓, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
"Nếu vậy thì cảm ơn cô." Trần Thiên Bắc chậm rãi nói.
Cậu có vẻ thả lỏng một chút nhưng vẫn che chắn cho Tô Trầm Hương đang ở phía sau lưng mình.
Thiếu niên anh tuấn cao gầy, đứng ở nơi đó, nghiêm túc bảo vệ cô gái nhỏ.
Lệ 𝐪υ*ỷ váy đỏ nhìn cậu một lát bằng ánh mắt trắng dã đầy kinh ngạc, giống như là xuyên qua cậu mà nghĩ đến chuyện khác.
Sau một hồi trầm mặc, cô ta không nói tiếng nào, không tranh công, cũng không có ý định nói những lời khác, biến mất tại chỗ trong nháy mắt.
Làn váy đỏ như má_⛎ bồng bềnh quét qua, âm khí lại một lần nữa bị thổi bay đi, không để lại một chút âm khí nào mang đến tai họa ngầm cho con ngõ nhỏ này.
Tô Trầm Hương túm lấy cánh tay của Trần Thiên Bắc, hối hận không thôi.
Vẫn keo kiệt như vậy.
Một giọt âm khí cũng không để lại cho cô đỡ thèm.
Nhưng mà... mang theo tất cả âm khí, cũng có lẽ là vì không muốn để cho sự u ám trên người lệ 🍳_υ_ỷ tổn thương đến người bình thường.
Lệ 𝐪⛎-ỷ váy đỏ này... cũng tạm được.
Tô Trầm Hương quyết định tạm thời tha thứ cho sai lầm 𝐪●ⓤ🍸ế●ռ 𝐫●ũ mình của cô ta.
"Giờ làm sao đây?" Hiện tại Tô Trầm Hương cũng phát hiện nơi này không ổn, Trần Thiên Bắc nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Trên người cậu đang đeo hai cái cặp sách lớn.
Tô Trầm Hương thể lực yếu ớt, lúc đuổi theo thức ăn còn cõng chiếc cặp sách nặng gần 🌜♓ế_✞. Trần Thiên Bắc còn phải chịu thêm mệt nhọc, giúp cô giảm bớt gánh nặng.
"Báo cảnh sát đi." Tô Trầm Hương dừng lại một chút, nghiêm túc ngửi ngửi nơi này, xác định mùi hương ở nơi này chắc chắn không thích hợp.
Cô và Trần Thiên Bắc cẩn thận từng li từng tí rời khỏi nơi này, cách thật xa, vừa nhìn chằm chằm vào động tĩnh ở tòa nhà kia, vừa cầm lấy điện thoại lên lắc lắc.
Lệ զ●𝖚●ỷ bây giờ cũng biết đánh hội đồng là thoải mái nhất, vui vẻ gọi điện thoại.
Rất nhanh, Bạch Vân Quan và cục cảnh sát đã nhanh chóng chạy tới đây.
Bởi vì biết đây là hang ổ của vụ minh 𝖍ô●𝓃●, nhất định là có người nuôi 🍳u·ỷ tâm địa độc ác, đây lại là khu dân cư, sợ sẽ liên lụy đến cư dân trong tiểu khu nên Tô Trầm Hương cũng trở nên thận trọng hơn.
Sở dĩ cô không manh động mà phải tìm sự giúp đỡ cũng là vì như vậy.
Lúc trước, khu biệt thự trống trơn thì không nói.
Nhưng đây là nơi sinh hoạt của rất nhiều người, một khi người nuôi զ-υ-ỷ thật sự chó cùng rứt giậu, tổn thương đến người bình thường thì cô không thể chấp nhận nổi.
"Cẩn thận, đừng liên lụy đến người vô tội." Tô Trầm Hương liền nhắc nhở Trương sư huynh vừa nghe tin mà chạy đến.
Trương sư huynh vội vàng gật đầu, cảm thấy tiểu sư muội nhà mình thật tốt bụng.
Vẻ mặt Trần Thiên Bắc nghiêm túc, kinh ngạc nhìn Tô Trầm Hương.
Tô Trầm Hương quay đầu, nhe răng cười với cậu.
Trần Thiên Bắc mất tự nhiên rời mắt khỏi cô.
"Giờ thì sao?" Tuy rằng lệ 𝐪⛎_ỷ váy đỏ chỉ vào tòa nhà kia nhưng theo cách nói của Trần Thiên Bắc, nơi mà lệ 🍳𝖚*ỷ kia chỉ tay vào bao gồm phạm vi hai ba tầng lầu của tòa nhà này.
Một khi phạm sai lầm, khiến tên nuôi 𝐪⛎-ỷ phát giác, cho dù là chạy trốn hay tấn công thì cũng khiến người khác lo lắng. Trương sư huynh gãi đầu, Tô Trầm Hương lại chớp chớp mắt, xung phong nhận việc.
"Để em!"
"Em định làm thế nào? Chẳng lẽ muốn gõ cửa từng nhà kiểm tra kĩ lưỡng sao?"
"Người dân bây giờ đều rất cẩn thận, sẽ không tùy tiện mở cửa cho người khác..." Trương sư huynh nói với Tô Trầm Hương đang rất tự tin.
Ánh mắt Tô Trầm Hương liền rơi trên người mấy nam sinh mặc áo gile cách đó không xa, đang bị ngăn không cho đi vào.
Một lát sau, mọi người liền nhìn thấy một cô bé làm thêm mặc áo gile có vẻ không vừa người, đầu đội mũ bảo hiểm, trong tay xách theo vài túi đóng gói lớn, đứng ở trong tòa nhà, chậm rãi bắt đầu từ lầu một.
"Xin chào, đồ ăn của bạn đã đến rồi."
Ai sẽ từ chối hàng được giao đến của mình chứ?
← Ch. 078 | Ch. 080 → |