← Ch.028 | Ch.030 → |
Thời điểm Lương Sở Uyên 𝐡ô·ⓝ Tô Yểu vô cùng sắc dục.
Anh thích dùng đầu lưỡi 🦵-ℹ️-ế-m láp hàm trên của cô, câu lấy lưỡi cô dây dưa qua lại, vừa ⓗô.𝐧 vừa ν𝖚●ố●t ѵ●ⓔ sau eo của cô. Tay anh theo đư.ờn.g 𝒸o𝐧.🌀 eo trượt xuống, ngừng ở cái ⓜ·ô·𝓃·🌀, giống như tăng thêm sức lực ⓥ𝖚ố.† 𝐯.𝑒, Ⓜ️ô.ⓝ.🌀 thịt tràn đầy trong tay anh giống như cục bột, càng xoa càng co dãn.
Tô Yểu mơ mơ màng màng mà nhìn ánh sáng nhạt mờ mịt trong hai mắt anh, bên tai toàn là tiếng cảm thán cuồn cuộn không ngừng của anh, quả thực là tao khí mọc tràn lan.
Đều nói nam nhân có nhiều mặt khác nhau, bên ngoài một bộ mặt, bên trong lại hoàn toàn khác. Nếu nói về Lương Sở Uyên chính là mặt ngoài nhìn qua đứng đắn cấm dục, cử chỉ lời nói thân sĩ lại ôn nhu--
Nhưng cũng chỉ là nhìn qua mà thôi.
Khi hai người còn chưa ở bên nhau anh cũng không thể hiện ra bên ngoài bao nhiêu, nhưng một khi xác định 𝐪*⛎𝐚*n h*ệ, anh liền giống như dã thú được thả ra khỏi lồng giam, trong lòng suy nghĩ gì đó nhưng biểu hiện ra ngoài lại hoàn toàn ngược lại, hoang đường nhưng lại làm tâm người ta phát ngứa.
Nhưng Tô Yểu lại thích sự tương phản này của anh.
Cô thích Lương Sở Uyên dùng ánh mắt biểu đạt tình yêu đối với cô, nồng đậm mà nhẹ nhàng, có thể săn sóc đồng thời phát hiện ra mị lực của cô, mỗi một suy nghĩ trong lòng đều là minh chứng cho sự hấp dẫn của cô đối với anh.
Cách mấy tầng vải dệt cảm nhận được dưới háng đối phương cứng rắn, bên tai lại ɱ_ề_𝐦 〽️ạ_𝒾, mặt Tô Yểu càng thêm hồng nhuận, giống như bị lửa thiêu, nóng đến lợi hại.
Cô muốn nói anh đừng nói nữa.
Thật vất vả mới có cơ hội để thở, Tô Yểu thở hồng hộc mà nằm ở trên vai Lương Sở Uyên, "... Nóng."
Lương Sở Uyên ngậm lấy vành tai cô, nâng mặt của cô lên để cô nhìn vào mắt chính mình, [muốn tắm rửa hay không?]
Trong lòng Tô Yểu lộp bộp.
[cùng nhau được không?]
Tô Yểu: "..."
...
Thời điểm mở nước của vòi hoa sen, trên người Tô Yểu chỉ còn một cái quần lót.
Cánh tay của cô bám vào cổ Lương Sở Uyên, bộ 𝐧𝖌*ự*ⓒ trắng nõn hình dáng hoàn hảo ép chặt vào ⓝ🌀.ự.🌜 anh, phía trên có vài vết tay màu đỏ nhìn thấy ghê người kéo dài đến quầng vú, biến thành một loạt dấu răng nhợt nhạt, mơ hồ treo ở bên cạnh đầu v* sưng đỏ.
"Sở Uyên..."
Tô Yểu cũng không biết vì sao chính mình muốn kêu tên của anh, đầu óc cô như lạc vào sương mù, chỉ cảm thấy trong ⓣh●â●п ⓣ♓●ể như có vô số con kiến bò trong xương cốt, vô cùng ngứa lại không có cách nào giải ngứa.
Một tiếng ừ trong cổ họng gần như không thể nghe thấy, giống như tiếng nức nở của động vật nhỏ, Lương Sở Uyên vùi đầu l1·ế·m cổ cô, từ trước ra sau, đáy mắt nồng đậm rực rỡ, tay anh dùng thêm chút lực nâng cả người cô lên dễ như trở bàn tay, cô liền được đặt ngay ngắn trên tường gạch men sứ.
Trên tường có hơi nước, rất trơn, tư thế này làm Tô Yểu hoảng hốt liền nâng chân kẹp lại eo anh, "Trơn quá!"
Lương Sở Uyên cười một chút.
Nụ cười này giống như từ một nơi rất xa truyền tới, hơi thở cực nhẹ. Tô Yểu khép nửa mắt, không thể nhìn rõ suy nghĩ trong lòng anh, nhưng thể xác và tinh thần lại sảng khoái vô cùng. hoa huy*t nhất thời mẫn cảm đến giống như nuốt khí, cánh hoa khẽ nhếch, dính ra một chút dịch nhầy, làm ướt một mảng quần lót.
Lương Sở Uyên cảm nhận được sự biến hóa này của Tô Yểu.
Cô dán chặt vào bụng anh, hai chân không an phận mà cọ loạn.
côn th*t kích động ngẩng cao đầu mà nhảy dựng lên, đột nhiên đụng phải nộn huyệt cách một tầng quần lót.
Ẩm ướt, n·ó𝓃·ⓖ 𝒷ỏⓝ·𝐠, ⓜ.ề.m 〽️ạ.1.
So với vô số lần cảm thụ đều tốt hơn rất nhiều.
Anh rũ mắt, lột quần lót ra, hoa huy*t kiều nộn xấu hổ bại lộ ở trước mắt anh. Hô hấp hỗn loạn hai phần, anh bình tĩnh mà cắm một ngón tay vào trong.
"A..."
Dị vật x.â.ɱ 𝐧𝖍.ậ.𝖕, Tô Yểu cũng không quá khó thích ứng. Chỉ là cảm giác này so với khi cô tự an ủi có điểm khác biệt... Thời điểm hiện tại 🎋·íⓒ·♓ t♓·í·ⓒ·ⓗ hơn nhiều.
To hơn một chút, khớp xương hơi cứng, cũng dài hơn một chút.
Ngón giữa cắm vài cái vào tiểu huyệt mề-Ⓜ️ 𝐦ạ-𝖎 mang ra rất nhiều nước, Lương Sở Uyên ngậm lấy đầu vai mượt mà của Tô Yểu, hô hấp thô nặng, anh bất động thanh sắc mà kéo xuống quần lót vướng bận, sau đó lại cắm thêm vào một ngón tay.
Càng chặt.
Nhưng mới hai ngón tay mà thôi.
Nhỏ như vậy, lát nữa anh đi vào như thế nào?
"Quá trướng... Anh động chút đi." Tô Yểu th-ở 🅓ố-ⓒ bên tai anh nói.
Bụng nhẫn đến căng lên, Lương Sở Uyên cắn răng bắt đầu động tác, vừa dùng tay khuấy động trong huyệt nhỏ, vừa dùng côn th*t đâ*Ⓜ️ 𝖛à*𝖔 đùi cô. Khi hai ngón tay ra vào càng thêm thông thuận, anh sờ đến âm đế, sau đó anh phát hiện anh chỉ cần chạm vào nơi đó, Tô Yểu sẽ mẫn cảm đến run lên, vì thế anh lại ấn lại vê, chơi đến vô cùng hứng khởi, chơi đến mật huyệt lầy lội.
"Đừng như vậy mà... A..."
Lời nói như vậy nhưng Tô Yểu lại càng ôm chặt Lương Sở Uyên, cô cơ khát khó nhịn mà hoạt động ✞●♓â●n ✝️♓●ể, một trên một dưới, vú trở thành công cụ trợ hứng, ↪️●ọ 𝐱á●т bụng và 𝐧🌀ự-🌜 anh, lặp đi lặp lại...
Cô muốn côn th*t của anh nhanh ↪️ắ-ɱ 𝐯à-ο.
Lấp đầy cô, ♓.⛎.𝖓.🌀 hă𝖓.🌀 mà xuyên vào, không cần mang theo chút ôn nhu nào.
Tô Yểu chủ động quả nhiên làm cho Lương Sở Uyên thêm không ít động lực, hai tròng mắt anh trong trẻo, nhanh chóng mà vội vàng kết thúc động tác mở rộng, lấy quy đầu 🌜_ắ_〽️ 𝖛à_𝑜---
Không nghĩ tới côn th*t lại gặp phải hai khối bối thịt, giống như bị lạc đường mà đi sang một bên, đánh thẳng vào bắp đùi.
... Không vào được.
***
Giao thừa sắp đến, chúc mn một năm mới vui vẻ và tràn đầy hạnh phúc nhé!!!
← Ch. 028 | Ch. 030 → |