Vay nóng Tima

Truyện:Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp - Chương 081

Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp
Trọn bộ 392 chương
Chương 081
An Đệ Tư Thiên Không thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-392)

Siêu sale Lazada


Bầu trời đêm mù mịt tràn ngập hơi thở thần bí, Phỉ Lệ nhàn nhã ngồi ở vị trí chính giữa nhìn những Dong binh bị bắt làm tù binh.

"Nói! Là ai phái các ngươi tới?" Thang Mỗ hung ác nhìn mấy Dong binh kia. Một lũ không biết sống chết, dưới tình huống không biết rõ sức mạnh của đối phương mà cũng tùy tiện ra tay, không phải là muốn tự đâm đầu vào chỗ chết sao?

"Không biết, chúng ta nhận nhiệm vụ này ở Dong binh công hội." Đặng Bố Lặc hoàn toàn buông tha phản kháng, chết tiệt, sớm biết nhiệm vụ này không đơn giản mà.

"Ta muốn nghe sự thật."

"Như vậy đi, Thang Mỗ, thả bọn họ ra. Bọn họ có thể không biết đâu." Phỉ Lệ từ từ cảm ứng tung tích của một đám người phía sau, liền biết Mãnh Hổ Dong binh đoàn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ mà. Quả nhiên không sai, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau lưng.

"Nhưng tiểu thư... ?" Thang Mỗ không hoàn toàn tán đồng.

"Ta nói thả bọn họ đi." Phỉ Lệ chặn lời Thang Mỗ. Chỉ là vài tên Dong binh không nâng nổi sóng gió mà thôi, không cần phải đuổi cùng giết tận, cô cũng không có sở thích giết người.

"Vâng. Thả chúng ra."

Cách sự việc xảy ra đã hơn hai mươi ngày, bọn người của Mãnh hổ Dong binh đoàn rốt cuộc vẫn không xuất thủ, có thể là nhìn thấy kết cục của Nộ Long Dong binh đoàn nên chấn kinh rồi quyết định buông tay. Song, mặc kệ bọn chúng ôm suy nghĩ thế nào thì đối với Phỉ Lệ mà nói, chẳng hề quan trọng.

Bây giờ quan trọng đối với cô là tranh thủ sớm chạy đến Học viện Ma pháp Phi Long. Thương thế của Lợi Nhã đã lành hẳn, kèm theo đó là thực lực cũng tăng vọt. Cho dù là Thang Mỗ bây giờ nếu không phòng bị thì Lợi Nhã cũng có thể dễ dàng tiếp cận hắn trong vòng năm thước mà không bị phát hiện.

Còn bản thân Phỉ Lệ thì đã đột phá được tầng bình chướng cuối cùng, chân chính tiến nhập Ma Đạo Sĩ. Đồng thời, Phỉ Lệ cũng vì dung mạo của mình mà phiền muộn không thôi, dưới cơn giận dữ đã đeo mặt nạ ngân sắc lên.

Nhưng theo lời của Lệ Á là: cho dù tiểu thư đeo mặt nạ thì ánh mắt của những người đó vẫn sẽ dừng lại trên người tiểu thư. Vì thế Phỉ Lệ buồn bực mãi, vốn định dùng gương mặt thật bước vào Học viện Ma pháp Phi Long, nhưng xem tình hình hiện giờ thì cô thấy mình vẫn nên đeo mặt nạ thì hơn, bằng không cô sẽ suốt ngày bị đám đệ tử quý tộc đó phiền chết.

Học viện Ma pháp Phi Long nằm ở nơi giao nhau giữa tam đại đế quốc, dựa lưng vào một Hắc ám sâm lâm tự nhiên, phía trước thì bị biển lớn ngăn trở, vì thế con đường duy nhất là vượt biển để tới. Còn các mặt khác thì đều bị hắc ám sâm lâm âm trầm khủng bố che phủ.

Học viện Ma pháp Phi Long tọa lạc ở trung tâm An Đệ Tư Thiên Không thành. Dựa vào địa lý độc đáo khiến nó độc lập hoàn toàn với tất cả các thế lực bên ngoài, còn đệ tử đến khảo thí mỗi năm sẽ có một thông đạo riêng. Chỉ cần ngươi bước chân vào An Đệ Tư Thiên Không thành, mặc kệ ngươi có thân phận gì, nhất định phải tuân theo quy củ nơi đây, nếu không sẽ bị trừng phạt.

Mà những đệ tử thực hiện trừng phạt của Học sinh hội Học viện Ma pháp Phi Long đều có thực lực cao, toàn bộ đều bát cấp trở lên. Nói cách khác, là Ma pháp sư thì đều đã đạt tới Ma đạo sĩ, vũ kĩ thì đã đạt tới chiến sĩ cấp bậc kiếm sư. Bọn họ đồng thời cũng là thủ tịch sinh của các lớp, có được rất nhiều đặc quyền, cũng là một đại biểu cho thân phận khác.

"Tiểu thư, chúng ta đến."

Phỉ Lệ chậm rãi ra khỏi xe ngựa, nhìn cổng thành to lớn đồ sộ trước mắt, một cỗ khí tức cổ xưa phả vào mặt cô. Đây chính là An Đệ Tư Thiên Không thành độc lập với Phi Long đại lục, cô sửa sang y phục của mình rồi từ từ đi về phía trước.

Tất cả những người khi tới An Đệ Tư Thiên Không thành đều phải xuống dưới đi bộ, trừ phi là cường giả thánh cấp trở lên, bằng không thì nhất định phải tuân thủ quy tắc này.

Hai bên cổng thành là mười vệ binh cao lớn đứng thẳng tắp, áo giáp màu đen mang theo khí tức tiêu điều, dưới ánh mặt trời lại tràn ngập sát khí. Trường mâu trong tay nổi lên vài tia hàn quang, tuyệt đối không phải đồ trang trí, bên trên còn sót lại vài vệt đỏ sậm, đôi khi tản ra một chút mùi máu tanh.

Nhóm vệ binh dũng mãnh đứng thẳng thân mình, hai mắt sắc nhọn liếc nhìn những người đi qua đi lại. Ở lối vào cửa thành còn có vào tên lính mặc quân phục ngân bạch sắc, tỉ mỉ khám xét những ai đi qua.

Nhìn đến đây Phỉ Lệ liên tục gật đầu. Không hổ là An Đệ Tư Thiên Không thành! Binh lực phòng thủ ngang ngửa Khải Kỳ đế quốc, còn những binh lính ở đây bày ra khí thế cùng kỉ luật không thua gì những binh lính bên người La Tư ba ba, chẳng qua so với bọn Thang Mỗ thì còn kém hơn một chút.

Khi Phỉ Lệ đi vào cổng thành, tất cả mọi người xung quanh không chỉ bị cỗ khí chất thanh nhã ảnh hưởng mà còn bị mặt nạ ngân sắc kia làm cho tò mò, ngược lại càng khiến Phỉ Lệ thêm một chút thần bí. Dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu, mặt nạ ngân sắc tản ra quang mang chói mắt, làm Phỉ Lệ vốn đã có phong tư hơn người càng trở nên chói sáng.

Quan quân ngần ngừ một chút, cũng bị phong tư của cô làm cho mê hoặc, nhưng lập tức liền nghiêm mặt hỏi: "Người tới là ai? Tới làm gì? Mời nói rõ."

Lệ Á đứng sau Phỉ Lệ hơi bước lên một chút, mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư nhà ta đến tham gia khảo thí tân sinh của Học viện Ma pháp Phi Long, từ Ai Nhĩ thành của Khải Kỳ đế quốc." Nói xong, thuận tay đưa ra chứng minh thân phận đã chuẩn bị tốt.

Quan quân nhìn thấy chứng minh thân phận thì thân thể rõ ràng thoáng run rẩy, nhưng chốc lát liền khôi phục lại, chẳng qua vẻ mặt trở nên vô cùng tôn kính.

"Thông qua!" Thân thể hơi nghiêng ra sau, tuy dân thường xung quanh có thể không nhận ra chứ, nhưng một số quý tộc vẫn nhìn ra được, có thể làm cho quan quân hộ thành đối đãi như vậy, thì đối phương ít nhất cũng là công chúa của một quốc. Thậm chí có thể là tiểu thư thế gia. Dù sao phong tư của Phỉ Lệ bọn họ cũng đã nhìn thấy.

Sau khi đám người Phỉ Lệ vào thành, những người đằng sau bàn loạn cả lên, liên tục có người hỏi thăm thân phận của đoàn người bọn họ, thậm chí có một số người không tiếc hối lộ binh lính thủ thành, nhưng rốt cuộc vẫn không nghe được gì. Đương nhiên việc này bọn Phỉ Lệ không biết, mà cho dù biết thì chắc cũng không để ý.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-392)