Truyện:Bạch Dương - Chương 36

Bạch Dương
Trọn bộ 77 chương
Chương 36
B* ⓝ_ⓖự_c
0.00
(0 votes)


Chương (1-77)

Chất lỏng dọc theo da thịt cô chảy xuống, Trần Kính cảm nhận được sự ẩm ướt nhỏ giọt từ giữa 𝖓.gự.𝐜 cô.

Vài giọt hình như chảy xuống bụng dưới, Trần Kính dùng ngón tay cái chặn lại, lau nhẹ, lan ra thành một vệt nước.

Nghê Thanh Gia cau mày: "Dính quá, em khó chịu, muốn A Kính 👢*ı*ế*m sạch mới được."

Rõ ràng cô là người khởi xướng, nhưng Nghê Thanh Gia không cảm thấy chột dạ chút nào. Ai khiến hạ thân Trần Kính cứng ngắc, ai khiến Trần Kính nằm dưới thân cô, ai khiến Trần Kính thích cô.

Trần Kính không biết làm sao với Nghê Thanh Gia, anh đành cởi bỏ một viên cúc áo của cô.

Có ba nút trên đường viền cổ áo của đồng phục ngắn tay, Nghê Thanh Gia thường cài hai nút, bình thường đều là Trần Kính cài nút đầu tiên cho cô.

Bây giờ, anh đang cởi chiếc cúc do chính tay anh cài lại.

Một, hai...... Đến cái thứ ba, lộ ra đôi xương quai xanh, Trần Kính thấy không dính chút trà sữa nào, anh từ từ mím môi, ♓ô-𝖓 lên cái xương đó.

Nghê Thanh Gia nhắc nhở: "Phía dưới."

Trần Kính cúi xuống, 𝖍_ô_𝐧 đến chỗ sâu nhất trên cổ áo, nếm thử vị trà sữa ngọt ngào.

Chiếc lưỡi ngập ngừng thè ra, chạm vào mảnh da đó, tay anh vẫn còn trong áo cô, mê mệt xoa nắn bầu п●𝐠ự●c căng tròn.

"Xuống nữa. "

Không thể xuống tiếp được nữa, cổ áo đã kéo dài hết cỡ. Nếu còn đi xuống, áo sẽ bị hỏng mất.

Đương nhiên, còn có biện pháp khác tốt hơn, Trần Kính rất muốn làm, nhưng lại không dám.

Nghê Thanh Gia dường như đọc được suy nghĩ của Trần Kính, cô tháo kính của anh xuống, đối mắt với anh trong bóng tối: "A Kính, anh có thể hư hỏng hơn một chút, không sao đâu."

Sau khi tháo kính ra, phụ đề trên màn hình trở nên mơ hồ, nhưng Nghê Thanh Gia trước mắt anh lại càng ngày càng rõ ràng, ánh sáng trắng lấp lánh chiếu lên gò má cô, giống như đóa hoa quỳnh nở rộ dưới ánh trăng mờ ảo.

Trần Kính nhận được tín hiệu động viên, anh rút tay ra khỏi ռ𝖌ự_🌜 cô, túm chặt lấy vạt áo dưới, vén lên một đoạn rồi dừng lại.

Nghê Thanh Gia cầm trà sữa lên, nghiêng nghiêng, lại một dòng chất lỏng chảy dài xuống, cô làm bộ thất thố: "A Kính, làm sao bây giờ? 𝒩*ⓖự*c em ướt hết rồi..."

Trần Kính không do dự nữa, một phen vén áo của cô lên, thân trên trần trụi của Nghê Thanh Gia hiện ra trước mắt anh, áo 𝖓🌀.ự.c bên cao bên thấp buông thõng xuống, lộ ra nửa bầu ⓝ_gự_ⓒ non mềm của cô.

Xung quanh không đủ ánh sáng, màn hình chập chờn nhưng không cản trở tầm nhìn của Trần Kính, loại ánh sáng mơ hồ và thần bí này khiến anh muốn đến gần hơn.

𝐍*𝖌*ự*ⓒ của cô tròn trịa yêu kiều, không lớn đến mức khoa trương, nhưng vì thân hình gầy và khung xương nhỏ nên thoạt nhìn nó lớn lạ thường.

Anh biết hình dạng của nó rất xinh đẹp, nhưng khi tận mắt chứng kiến, tác động đó suýt chút nữa khiến Trần Kính bùng cháy 𝖉ụ-🌜 ✌️ọ-𝐧-ℊ.

Trần Kính vén áo 𝐧_ⓖ_ự_↪️ cô lên, hai quả mật đào nhắn nhụi ướt đẫm sương mưa, đầu nhũ hoa c●♓ả●𝖞 ռư●ớ●𝖈 đến đáng thương.

Thơm ngon, hấp dẫn.

Nghê Thanh Gia đặt chiếc kính trong tay sang một bên, nâng cằm Trần Kính lên. Môi anh mím chặt, cằm bạnh ra, đôi mắt thâm thúy như sương đen.

"Răng của anh sắp nát rồi, A Kính, thả lỏng nào." Nghê Thanh Gia lại rót trà sữa lên n●ⓖự●↪️ mình, "Tất cả là của anh..."

Chất lỏng nhỏ giọt giữa khe hở hai bầu 𝓃●ɢ●ự●𝐜, giống như một dòng sông sữa không ngừng chảy ra từ những ngọn núi tuyết.

Trần Kính phát ra một tiếng khe khẽ, giống như tiếng nức nở đau đớn, hoặc giống như dã thú đang ngủ say tỉnh giấc.

Cậu học sinh ngoan và nghiêm túc nào đó không còn là chính mình nữa.

𝒟*ụ*🌜 𝐯*ọ*𝓃*g từng chút một ăn mòn lý trí, Trần Kính nghe theo bản năng của cơ thể, không chút do dự 𝖍.ô.ռ lên 𝓃🌀ự·c Nghê Thanh Gia, uống trà sữa ngọt ngào từ trên da thịt cô.

Chiếc lưỡi nóng hổi 𝖑*ıế*Ⓜ️ từ khe ⓝ*ɢự*c, lần theo dấu vết trà sữa chảy ra, 🦵●𝖎●ế●ɱ đến tận vùng bụng phẳng lì.

Quay trở lại điểm ban đầu, hứng lấy giọt sữa sắp rơi ra khỏi đầu nhũ hoa, ngậm lấy hạt anh đào tròn trịa 𝐦ú*𝐭 ⓛıế.m, đầu lưỡi quét lên quét xuống, nếm hết dòng nước ngọt ngào vào trong miệng.

"Ưmm. " Nghê Thanh Gia hơi cúi người, đỡ gáy Trần Kính, để cho anh ăn dễ dàng hơn.

Chiếc áo khoác rộng mở, áo tay ngắn cùng với chiếc áo ռ-g-ự-ⓒ bị kéo lên tận xương quai xanh.

Trà sữa dính vào người rất khó chịu, nhưng Trần Kính lại tỉ mỉ kiên nhẫn ⅼ𝒾ế_Ⓜ️, n🌀ự-𝖈 rất nhanh liền ngứa ngáy. Nghê Thanh Gia không nhịn được lặng lẽ đưa tay chạm vào hạ bộ đang căng phồng của anh, bàn tay xòe ra rồi đóng chặt lại.

Muốn cho anh có những cảm xúc giống như cô.

Trần Kính đột nhiên dừng lại, dường như có một ngọn lửa hừng hực xông về phía đũng quần, không khí quanh thân dần dần sôi trào, dương v*t không tự chủ được chống lên lớp vải, bị cô ↪️●ọ 🔀á●𝐭 trở nên sưng nóng.

Trần Kính nuông chiều bản thân, chìm xuống biển sâu mang tên Nghê Thanh Gia.

Muốn sở hữu cô, muốn phá hủy cô.

Trần Kính Cố nén hơi thở, cắn ⓝ🌀_ự_ⓒ Nghê Thanh Gia, răng anh cắn mạnh để lại những vết hằn nông.

Ngự*↪️ của cô 𝐦_ề_ɱ 𝖒ạ_ℹ️ và ngọt ngào, như thể sẽ vỡ ra khi bị cắn, Trần Kính tưởng tượng những giọt trà sữa đó là sữa của cô, tham lam 𝖒·ú·✝️ lấy đầu п·𝖌ự·ⓒ phát ra những âm thanh mập mờ.

Đây không phải là chuyện mà Trần Kính sẽ làm, nhưng anh đã làm được.

Nghê Thanh Gia hơi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức phát ra tiếng 𝖗●ê●𝖓 ⓡ●ỉ. Trần Kính 👢❗_ế_ⓜ đến nỗi toàn thân cô mềm nhũn và tê dại.

"A Kính... B*ú giỏi quá."

Trần Kính im lặng, sống mũi áp vào nơi ɱề.m 𝐦.ạ.ⓘ của Nghê Thanh Gia, anh hít vào một hơi, vị ngọt ngào khiến đầu óc anh choáng váng.

Anh ngậm lấy bầu ⓝ-🌀-ự-ⓒ đầy đặn trong miệng, nhấm nháp một cách tỉ mỉ như thể đang đùa bỡn chúng, đồng thời 𝖛⛎-ố-† 𝐯-𝑒 một bên 𝐧_ⓖ_ự_c sữa khác bằng đôi tay to lớn của mình.

"A... Nhẹ một chút." Nghê Thanh Gia nắm chặt cây cột, "Sắp bị anh cắn hỏng rồi."

Trần Kính khẽ hé răng, hít một hơi thật sâu, hơi thở 𝓃*ó*ռ*🌀 🅱ỏ*𝓃*🌀 lướt qua làn da Nghê Thanh Gia khiến cô rùng mình nổi lên một tầng da gà.

Trần Kính vỗ về bộ 𝓃g_ự_c đang rung rinh, cuộn chiếc lưỡi thô ráp của mình trên làn da mỏng manh, 𝖑·ℹ️·ế·Ⓜ️ dọc theo hình dạng căng tròn bầu n*𝖌ự*🌜. Anh 🦵_𝖎ế_m đến tận cùng, cố gắng dùng lưỡi nâng bầu 𝖓●gự●↪️ nặng nề lên nhưng vô ích.

𝐍𝐠*ự*ⓒ Nghê Thanh Gia bị đầu lưỡi của anh chà xát, anh có chừng mực, cô sẽ không đau. Cả người cô mềm oặt, muốn anh 𝐥ï*ế*m khắp người mình.

Cô ngửa cổ, nũng nịu nói: "Hưm... A Kính tham ăn quá, em thích A Kính b* sữa của em."

Tất cả trà sữa mà Nghê Thanh Gia rót ra đều bị Trần Kính dùng lưỡi lau sạch.

Sau khi 𝖑ⓘ·ế·ⓜ xong, Trần Kính vẫn không muốn dừng lại, anh vùi mặt vào п.🌀.ự.c Nghê Thanh Gia không nhúc nhích. Ngã vào cánh đồng bông m·ề·m 𝖒·ạ·1, chẳng bao giờ muốn rời đi.

Hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, không mở mắt cũng không ngẩng đầu lên.

Bộ n𝖌ự.ⓒ bị đè ép biến dạng, môi anh ghé sát vào trái tim Nghê Thanh Gia, lộ ra vẻ quyến luyến khác thường. Rõ ràng vừa rồi anh còn mạnh bạo Ⓜ️ú·🌴 ăn bộ ngự·ⓒ của cô như vậy, nhưng bây giờ lại lặng lẽ ngoan ngoãn bất động.

Nghê Thanh Gia sờ sờ cái đầu màu đen kia, cười nói: "A Kính thẹn thùng hay đang làm nũng đây?"

Anh cọ cọ đầu vào 𝓃𝖌ự_🌜 cô.

Một lúc lâu sau, Nghê Thanh Gia mới nghe thấy câu trả lời của anh: "............................................................................................................. Như thế này, rất thoải mái."

Nghê Thanh Gia 👢ⓘ.ế.𝐦 gáy Trần Kính, nói đùa: "A Kính chạm vào em, vậy nên anh phải chịu trách nhiệm với em."

Hơn mười giây sau, ".. Được."

Câu trả lời ngắn gọn một từ khiến Nghê Thanh Gia cảm thấy rằng anh đang nghiêm túc đồng ý và hứa hẹn, tình cảm của Trần Kính dành cho cô dường như vượt xa những gì cô nghĩ.

Nghê Thanh Gia không nghĩ nhiều nữa, tay lần theo hình dạng dương v*t dưới lớp vải.

Khi nó cương lên trông rất to và dài, màu sắc sạch đẹp, cô đã nhìn thấy, cũng sờ rồi nhưng chưa nếm thử.

Nghê Thanh Gia thấp giọng hỏi: "Còn có cái thoải mái hơn, A Kính có muốn thử không?"

Chương (1-77)