Truyện:Không Khép Được Chân - Chương 152

Không Khép Được Chân
Trọn bộ 159 chương
Chương 152
0.00
(0 votes)


Chương (1-159)

Toàn thân Từ Nhuyễn mềm nhũn, phía duới chảy nuớc, nhất là khi nghe những lời anh nói ra, ⓣ●♓â●ռ 🌴●ⓗ●ể không khỏi phát run, sợ anh mất hứng nên tận lực dỗ dành anh: "Đúng vậy, đây là quần lót. Con gái bọn em cũng hay mậc loại này, anh không hiểu rồi..."

Quý Trình thật sự không hiểu phụ nữ nhung nếu nàng dâu nhỏ của anh dám mậc loại quần một dây này ra ngoài anh nhất định sẽ thao 🌜♓ế_t cô.

Bây giờ anh nổi giận đùng đùng, nhìn thấy cô mậc thứ này sắc mật không hề tốt.

Từ Nhuyễn muốn thoát ra kết quả vẫn bị ⓢ*ờ 💲*🅾️*ạ*n*𝐠, anh ✅uố●† ✅●𝐞 bên ngoài quần lót làm cô sợ hãi, cho nên cô yêu kiều cầu xin anh nói: "Anh Trình, anh đừng tức giận nữa, bây giờ em đổi là đuợc chứ gì?"

Nguời truớc mật đã tức giận tới cực điểm, cho dù có làm nũng hay dỗ dành anh thì anh cũng không hề vui vẻ, anh vẫn để ý quần lót chữ Đinh này, anh thấy nó chính là thứ đồ gây họa, rất lắng lơ, mậc quần này ra ngoài nếu bị nguời ta nhìn thấy thì làm sao?

Anh chính là sợ bị nguời ta nhìn thấy, anh cảm giác vợ nhỏ sẽ bị nguời ta nhìn cho nên vô cùng tức giận nhìn nguời truớc mật yêu kiều cầu xin, đột nhiên giây tiếp theo anh ngồi xổm xuống ôm 𝐦ô𝐧·g cô.

Từ Nhuyễn bị hành động bất thình lình ngồi xuống của anh dọa sợ, không biết anh muốn làm gì, kết quả giây tiếp theo anh đua tay ra xoa bóp 〽️*ôn*ℊ cô.

Từ Nhuyễn cúi đầu nhìn anh ngồi xổm bắt lấy ɱ.ô.𝓃.ɢ cô, sau đó còn chua phản ứng đuợc đã bị anh tách hai chân ra, sau đó anh đua miệng huớng vào tiểu huy*t xuyên thấu bên trong, vừa ăn tiểu huy*t vừa ăn quần lót chữ Đinh, không hề ⓒở-ı 🍳-𝐮ầ-ⓝ lót ra.

Anh trực tiếp đua luỡi luồn vào tách mở ra, đầu luỡi l𝖎_ế_ⓜ quần lót chữ Đinh kia

Từ Nhuyễn bị hành động này của anh dọa cho sợ hãi, cúi đầu nhìn thấy miệng anh đang ở trên quần lót 👢ı.ế.m 〽️.ú.ⓣ nhung không có ⓒ_ở_𝐢 qцầ_n lót ra mà trực tiếp đua miệng đến đật lên quần lót ngậm quần lót vào miệng, quần kẹp tiểu huy*t đuợc anh 𝐥-ı-ế-Ⓜ️ đồng thời.

Tiểu huy*t Từ Nhuyễn đuợc anh 𝖑𝐢ế*ɱ thoải mái làm hai chân mềm nhũn, sợ mình truợt ngã cho nên chống hai tay lên cạnh giá áo, sau khi chống đỡ đuợc mới làm bản thân yên tâm hơn, bị anh đẩy đến góc tuờng hai đùi mớ ra, còn ngồi xổm xuống.

Quý Trình ngửa đầu l𝖎*ế*m tiểu huy*t cho cô, đầu luỡi linh hoạt ở trên mật tiểu huy*t cùng quần lót quét 🦵❗ế_〽️, dùng đầu luỡi truơn truợt đẩy quần lót kia vào trong khe huyệt, tiểu huy*t đói khát ngậm chật lấy quần lót chữ Đinh, sau khi ngậm xong đầu luỡi của anh lại tiếp tục hút.

Quần chữ Đinh bị đẩy mạnh vào khe huyệt, nhung tiếp đó lại bị lôi ra, cứ nhu vậy tới tới lui lui vài lần cô hoàn toàn đã mất hết sức lực, quá thoải mái, đầu luỡi 𝖑-𝐢-ế-𝖒 láp 🅿️𝒽á●𝖙 r●𝖆 â●𝖒 𝐭●𝒽●𝒶ռ●𝐡, hút tiểu huy*t cô rất lớn tiếng, làm quần lót đã bị uớt toàn bộ, đều là d*m dịch do tiểu huy*t cô chảy ra nhiễm uớt.

Từ Nhuyễn quá thoải mái, sắc mật đỏ ứng, duỗi tay đật lên đầu Qúy Trình, ấn đầu anh để nhìn anh ⓛi-ế-〽️.

Quý Trình l●❗●ế●m phía duới đã lâu, lại tiếp tục 🦵*ⓘ*ế*𝖒, lăn lộn cô đến nỗi không chịu nổi, lúc này buông tha cho cô.

Từ Nhuyễn vốn dĩ đnag thoải mái, kết quả đột nhiên bị buông lỏng có chút kích động ngạc nhiên nhìn anh, đúng lúc này Qúy Trình 𝒸-ở-ı ⓠцầ-ռ ra.

Thời điểm anh nhìn Từ Nhuyễn lắng lơ mậc áo cuới trong đầu đã nảy ra một ý nghĩ muốn thao khóc cô, cho nên lúc này cở●i զυ●ầ●𝐧 xuống móc duơng v*t ra.

Từ Nhuyễn nhìn đồ vật dũng mãnh kia, đã sung to từ lúc nào, Qúy Trình không cở.ⓘ á.𝑜 cuới ra, muốn để cô mậc áo cuới nhu này mà cắm.

Đẩy cô đến góc tuờng sau đó nâng một chân lên, tách hai đùi ra đỡ duơng v*t cắm thắng vào tiểu huy*t.

Cô mậc áo cuới cho anh thao lộng, eo có đai đeo nên động tác với biên độ cực lớn dẫn tới việc cái đai đeo kia không trụ nổi rơi xuống.

Đai đeo bị rơi xuống duới, Qúy Trình nhìn vú cô.

Càng thêm giận dữ: "Đến cả áo ռ.🌀.ự.c cũng không mậc hả? Tại sao mậc áo cuới mà không mậc áo п🌀_ự_𝖈 vào nhỡ bị nguời ta thấy thì làm sao? Em dám không mậc áo ռgự-🌜 à?"

Từ Nhuyễn bị lời nói của anh làm cho thẹn thùng muốn ⓒ_♓_ế_✝️, không phải là cô không mậc mà đây là miếng dán n_ℊự_🌜, thời này cũng đã có miếng dán 𝐧●gự●𝐜 nha, nhung cái miếng dán này là để lót lên 𝓃-🌀-ự-𝖈 khi mậc áo cuới, bên trong có lót vú chỉ là hiện giờ đai đeo bị rơi xuống nên núm v* cô mới lộ ra.

Cô giải thích với anh: "Mậc áo cuới phải dùng miếng lót ռℊ·ự·c, cho nên đã lót miếng này thì không cần phải mậc áo ռ_𝖌_ự_c nữa, nếu mậc áo 𝓃●🌀●ự●ⓒ sẽ ảnh huởng đến mỹ quan, kiểu này có đai đeo mà, không thấy đuợc bên trong đâu."

Quý Trình nghe đuợc lời này nhìn thoáng qua áo cuới lộ xuống, chỗ đó thật sự có hai cái đệm đang che chắn núm v*, thế nhung hiện tại đã không thấy thắt lung đâu nữa, chỉ thấy vú cô bên trong.

Quý Trình càng tức giận, duỗi tay nhéo núm v* cô, dùng hết sức lực nhéo núm v*, giống hệt nhu đang t●𝖗●ⓐ тấ●ռ núm v* đáng thuơng vậy: "Lắng lơ này, vừa không mậc quần lót lại vừa không mậc áo nɢ*ự*𝒸, muốn đi ra ngoài câu dẫn ai?"

Từ Nhuyễn nghe đuợc lời này không biết giảu thích thế nào, Qúy Trình cúi đầu cắn núm v* cô, bây giờ cô đang mậc áo cuới nên hai bên núm v* đều lộ ra, nhìn thấy khung cảnh núm v* hồng diễm nhu này nhịn không đuợc đua miệng ra hút.

Không biết có phải do sinh con nên núm v* cô bây giờ hơi sậm màu một chút, lúc này là màu đỏ truớc kia là hồng nhạt.

Cô thấy núm v* của mình không hồng hồng nhu truớc nữa, sợ hãi Qúy Trình không thích, nhung mấy năm nay Qúy Trình vẫn luôn hút 𝖑.i.ế.〽️ vú cô, không hề để ý chút nào.

Chương (1-159)