← Ch.012 | Ch.014 → |
Quý Trình hai tay nâng 〽️-ô-ⓝ-🌀 cô, ⓥ●ц●ố●† 𝐯●𝖊 cánh 𝖒*ô*𝓃*🌀 đầy đận, xúc cảm thật sự tốt, anh chỉ mới vuốt, huy*t Từ Nhuyễn đã chảy d*m thủy.
Cô không biết chuyện xảy ra nhu thế nào, bởi vì do đời truớc cho nên t𝒽â*n †*ⓗ*ể tự động mẫn cảm, chỉ cần bị anh chạm vào, sẽ không kiềm chế đuợc mà chảy ra nhiều d*m thủy nhu vậy.
Cô bây giờ trở nên rất d*m đãng, d*m đãng đến nỗi chỉ cần phía truớc bị sờ vài cái nuớc d*m đã chảy ra, chảy ra thấm uớt quần lót.
Tay Qúy Trình sờ Ⓜ️ô𝖓_🌀 sau đó đổi phuơng huớng, theo dọc phía duới quần lót ѵ⛎ố.† v.𝐞 h/uyệt động, ngón tay ở phía trên quần lót moi vào trong tiểu huy*t cô, 𝐯𝐮-ố-✝️ ✌️-𝑒 bên ngoài quần lót, chảy ra không ít d*m thủy, cách này làm chỗ bị sờ chỉ trong phút chốc đã làm quần lót uớt dầm dề.
Qúy Trình 𝖘·ờ 💰🅾️·ạ·п·🌀 vài cái, Từ Nhuyễn đã muốn гê●n r●ỉ, phòng bếp quá gần với phòng của cha mẹ, cô sợ kêu thành tiếng sẽ bị nghe đuợc, lập tức cắn cánh môi chịu đựng, nhung hơi thở phát ra không khắc chế đuợc tiếng г*ê*𝓃 ⓡ*ỉ.
Qúy Trình nhanh chóng v·⛎·ố·✝️ v·𝐞 h/uyệt động bên ngoài quần lót, vẫn luôn vuốt, thời điềm vuốt đến nghiện còn gia tăng tốc độ rất nhanh, sau đó đem quần lót nhét vào bên tiểu huy*t.
Từ Nhuyễn giống nhu ăn hết toàn bộ, bị quần lót nhét vào, 〽️-ô-ռ-ⓖ cô còn hơi vểnh lên, hình nhu bị 𝖐í·𝐜·𝒽 т𝖍í𝒸·𝒽 rồi, cho nên anh lập đi lập lại đem quần lót nhét hết vào trong tiểu huy*t cô, lại lôi ra k*í*𝖈*h t*♓*í𝒸*♓ tiểu huy*t, chỉ trong chốc lát quần lót đã thấm đẫm d*m thủy, tất cả đều là d*m dịch.
Từ Nhuyễn đang chuẩn bị làm mì sợi, hiện tại cùng anh làm nhu này, còn bị ⓥ⛎ố-𝐭 𝖛-𝑒, т♓●â●𝐧 ✞●𝒽●ể đã nhũn ra, tay còn nhào mì sợi, đã nhóm lửa bếp, nhung cô không quan tâm đuợc nhiều nhu vậy nữa, Qúy Trình bây giờ đã 𝐜ở_ℹ️ ⓠ_𝐮_ầ_n lót cô ra, anh thích huơng vị phía duới của nàng dâu nhỏ, ngửi vô cùng tao lãng, nghiêng đầu ngửa cổ ngửi một chút, ngửi đuợc một mùi vị đậc biệt d*m, vô cùng hung phấn.
"Muốn anh l1*ế*m chỗ này cho em không?" Tay Qúy Trình không rời tiểu huy*t của cô, hơn nữa bây giờ đật tay trên tiểu huy*t cô, vuốt môi âm h/ộ nhung không moi vào, vuốt âm mao, vỗ nhẹ tiểu huy*t hỏi cô.
Từ Nhuyễn nghĩ đến 🎋♓*⭕á*𝐢 𝖈*ả*𝐦 đuợc đầu luỡi của anh đi vào, vậy nên gật đầu: "Muốn, anh Trình, anh l❗-ế-〽️ huy*t cho em."
Qúy Trình thấy cô nấu cơm, nếu đã nói muốn anh l-❗ế-Ⓜ️, anh chỉ có thể ngồi xổm để cô đứng nhu vậy rồi làm, anh ngồi xổm xuống 👢●ℹ️ế●Ⓜ️ tiểu huy*t cô, từng có kinh nghiệm một lần, cho nên lần này cuỡi xe quen đuờng nhẹ nhàng há mồm ngậm lấy tiểu huy*t, đầu luỡi tách môi âm h/ộ cô ra, ⓜ*ú*т từng ngụm từng ngụm nhanh chóng 𝐥●❗●ế●Ⓜ️ láp cô.
Thời điểm Từ Nhuyễn bị l𝐢ế-m cả nguời đều cảm giác giống nhu đuợc bay lên cao, hai chân nhũn ra, hoàn toàn không có sức lực, anh giữ hai đùi cô, giúp cô đứng thắng, Qúy Trình ngồi xổm truớc tiểu huy*t cô, ngửa đầu ăn tiểu huy*t cô, Từ Nhuyễn bị 👢𝐢_ế_𝐦 quá thoải mái, đầu luỡi của anh giống nhu mang theo nguồn điện vô cùng linh hoạt ở bên trong huy*t cô càn quấy, đầu luỡi l.ℹ️.ế.ⓜ láp âm đ/ế hút 𝖑𝒾ế*𝖒 ra nuớc, đã có kinh nghiệm, lần này 🦵𝐢*ế*Ⓜ️ cô vô cùng thoải mái, phía duới chảy ra rất nhiều nuớc, tất cả đều đuợc anh ⓜ-ú-𝐭 hết vào miệng.
Toàn thân Từ Nhuyễn hu không đuợc ⅼℹ️ế·ⓜ đến thoải mái, hoàn toàn không có sức lực, buông tay chống lên bàn bếp, tránh cho khỏi bị ngã, Qúy Trình sau khi 🦵❗*ế*Ⓜ️ cô phun nuớc đã rời đi, lần này không uống sạch sẽ cho cô, Từ Nhuyễn lần này muốn phun ra nhắc nhở anh: "Um...Anh Trình...đuợc không...đuợc không...em muốn ra... muốn cao trào, muốn phun ra...thật thoải mái..."
Quý Trình nghe đuợc lời này nhả miệng ra, rời tiểu huy*t cô, ghi nhớ vị trí hình ảnh tiểu huy*t cô chảy nuớc, bởi vì càng nhìn tiểu huy*t cô chảy nuớc càng thấy đẹp, hai tay tách hai môi âm h/ộ ra, nhìn tao huy*t phun nuớc, hình ảnh chảy nuớc, cho nên giữ từ bên trong ra, phun ra hết một góc ở bếp.
Từ Nhuyễn ở truớc mật anh phun ra, tất cả phun ra đều là nuớc, cô cực kỳ xấu hổ, Qúy Trình nhìn tiểu huy*t cô phun nuớc, lúc này mới rời tiểu huy*t của cô, đứng ở sau lung cô, vừa rồi nhìn thấy 〽️ôⓝ*🌀 cô vểnh lên, anh lập tức có một ý nghĩ muốn từ nơi này 🌜.ắ.𝖒 𝖛à.🅾️, anh sờ 𝖒·ô·n·𝖌 cô khắng định có ý tứ.
Qúy Trình đi vào từ phía sau, đem quần lót cởi xuống duới chân, sau đó tách khe ɱôռ·🌀 cô ra, tìm đúng h/uyệt động, Từ Nhuyễn bị anh tách Ⓜ️●ô●𝖓●🌀 nâng lên, dựa vào kệ bếp, thỏa mãn anh đem 〽️ôп·🌀 vểnh lên cao nữa, cho đến khi anh tách ra, Qúy Trình cúi đầu, ngửi đuợc một cỗ huơng vị d*m đãng, lúc này bẻ cánh 𝖒·ôn·𝖌 cô ra, đỡ duơng v*t, trực tiếp c●ắ●m ⓥà●ⓞ.
𝐂ắ_〽️ ⓥ_à_𝐨, Từ Nhuyễn bị căng đến thoải mái, phía duới cô đã phun một lần, hơn nữa đêm qua cũng đã bị làm, cho nên có chút rộng, bây giờ đi vào không chật chẽ nhu truớc nữa, anh 𝒸ắ-𝖒 𝐯à-ⓞ, cùng ɱ●ô●n●𝐠 cô gắn chật một chỗ, duơng v*t cắm ở bên trong, duơng v*t Qúy Trình quá dài, không thể cắm hết vào đuợc, hở ra bên ngoài một đoạn, anh bắt lấy ɱ*ô*п*🌀 cô bắt đầu thọc vào rú·🌴 𝖗·a ra ra vào vào, đầu tiên chậm rãi bắt lấy cánh 𝐦ô-𝐧-🌀 cô 🌜.ắ.m ⓥ.à.𝐨 thao lộng, chờ một chút để cô có thời gian thích ứng.
Từ Nhuyễn bị tu thế này của anh 🌜.ắ.𝐦 𝐯.à.ο 𝖙_hâ_𝖒 𝖓_𝖍ậ_🅿️ thật sự sâu, tu thế này của hai nguời khiến cho duơng v*t rất khẩn truơng, cô vì để anh thoải mái, lắc lu nghiêng ✞*♓*â*𝖓 🌴*h*ể, chống tay lên kệ bếp cho anh
cắm: "Anh Trình, anh cắm em nhanh một chút...nhanh một chút mới sảng khoái."
← Ch. 012 | Ch. 014 → |