Truyện:Trăng Thượng Huyền - Chương 15

Trăng Thượng Huyền
Trọn bộ 60 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-60)

Tần Tranh cắn chặt môi, nhưng như vậy cũng không che dấu được âm thanh 𝖗_ê_𝓃 г_ỉ trong miệng.

Quy đầu của anh sớm bị mật dịch trong suốt nhuộm ướt đẫm, hệt như một lưỡi dao sắc bén rút khỏi vỏ len vào miệng huyệt nho nhỏ, ra sức đ_â_Ⓜ️ rút.

Tư thế này tiến vào rất sâu, Việt Triêu Tịch mạnh mẽ đẩy hông, ấn chặt eo cô về phía vật nam tính của anh.

Bên trong vách thịt ẩm ướt, thậm chí hai người họ còn nghe thấy được tiếng nước òm ọp do vật thô cứng 𝐜-ọ x-á-𝖙 ra vào, thi thoảng lại đ●â●𝐦 đến tận đỉnh.

Tần Tranh cảm giác thân dưới của mình như bị xé rách, chân mày cô nhíu chặt, ngón tay vô thức cào loạn trên lưng anh.

Đang lúc †♓_ở d_ố_𝒸, Việt Triêu Tịch nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh hỏi: "Em làm sao vậy?"

"Đau." Cô 𝖈ắ-ⓝ ɱ-ô-❗ dưới, nhìn thẳng vào mắt anh như muốn bật khóc.

Việt Triêu Tịch ôm lấy Ⓜ️-ô𝐧-ⓖ cô, thay đổi góc độ, phía dưới lại đ-â-𝖒 mạnh vào hai cái.

Lần này, nước mắt của cô hoàn toàn trào ra.

"Nhẹ chút được không?"

Việt Triêu Tịch cố gắng kiềm chế ԁ●ụ●𝒸 𝐯●ọ●ռ●🌀 muốn đưa đẩy thật mạnh vào bên trong cô, vùi đầu vào hõm cổ cô, nhẹ giọng †.♓.ở ◗ố.𝖈, cố gắng chờ đợi cô thích ứng.

Anh cúi đầu ⅼïế-〽️ láp bả vai, xương quai xanh và nhũ hoa của cô, đầu lưỡi ⓜ.ề.𝖒 〽️.ạ.ℹ️ ướ*𝖙 á*t tạo ra những dấu vết trên da thịt trắng nõn.

"Tần Tranh." Anh thấp giọng 🌴♓-ở ɢ-ấ-ⓟ, gọi cô: "Giúp tôi."

"Hả?" Tần Tranh nghĩ, chẳng lẽ anh muốn cô dùng tay sao?

Việt Triêu Tịch ghé vào tai cô nhẹ giọng nói một câu, sau khi nghe xong mặt cô lại đỏ bừng lên.

Anh kéo bàn tay cô xuống, hai tay anh cũng đi xuống dưới bụng nhỏ của cô, tiến vào giữa hai chân cô.

Đầu ngón tay tìm kiếm từng chút một, như mang theo một dòng điện cực nhỏ lan đến nơi ɢ_ⓘ_𝒶_𝖔 𝒽ợ_p của hai người.

Cả người Tần Tranh mềm nhũn, cô cố gắng cử động vòng eo của mình.

Ngón trỏ của cô bị anh nắm lấy sờ tới nơi hai người kết hợp, phần gốc của vật nam tính ướt nhẹp làm mặt cô lại lần nữa đỏ bừng lên.

Ngón tay bị mật dịch thấm ướt, cô biết, đây là dịch thể của cô.

Miệng huyệt hồng nhạt bị vật nam tính kéo căng, tay cô bị anh nắm lấy di chuyển một vòng quanh vật nam tính.

Cảm xúc trên đầu ngón tay nóng tới nỗi làm cô kinh hãi, vô thức ngửa cổ lên, lại một lần nữa đối diện với ánh mắt thâm trầm của anh.

Ⓓụ·𝒸 ν·ọⓝ·𝖌 thiêu đốt làm cho ánh mắt anh càng thêm u tối, mái tóc đen đẫm mồ hôi rũ xuống trước trán, lộ rõ cả chân tóc.

Anh nhích người tới gần, nhẹ nhàng đ●ặ●🌴 👢●ê●ⓝ Ⓜ️●ô●𝒾 cô một nụ ♓·ô𝐧·, sau đó tách ra.

Anh cứ thế nhìn thẳng vào cô, tay cầm lấy tay cô di chuyển, tìm được một nơi lại hỏi: "Là nơi này sao?"

Tần Tranh ↪️ắ_𝓃 𝐦ô_𝒾, lắc đầu, lại bị anh kéo tay về phía trước chậm rãi tìm kiếm.

Đột nhiên, bụng ngón tay của anh ấn vào nơi nào đó hơi nhô lên, lại dùng sức đè ép một chút.

Vòng eo của Tần Tranh mềm nhũn, mở miệng ⓣ♓·ở d·ố·𝖈, đáy mắt vừa kinh hoảng vừa chờ mong.

"Là nơi này sao?"

Cô gật gật đầu, sau đó quay đầu đi, dựa vào bờ vai anh, không dám đối diện với ánh mắt của anh.

Đầu ngón tay Việt Triêu Tịch đảo quanh ở chỗ đó vài vòng, tựa như có một dòng điện mãnh liệt từ phía dưới lan ra khắp cơ thể.

Tần Tranh không nhịn được nức nở, cơ thể cũng ⓡ●ⓤ●ռ 𝓇●ẩ●ⓨ theo.

Ngón tay anh có vết chai mỏng, thô cứng, lúc lòng bàn tay 𝖛●u●ố●ⓣ ✅●ⓔ cảm giác đó càng rõ ràng thêm.

Đầu tiên là anh nhẹ nhàng xoa nắn phần thịt mềm quanh cánh môi, đầu ngón tay như lơ đãng lúc nặng lúc nhẹ ấn vào, làm cho cô т·♓·ở ◗ố·𝐜 dồn dập.

Hai ngón tay tiếp tục ấn nhẹ, ra sức xoa nắn chà xát.

Chốc chốc lại dừng lại, xoa bóp hạt trân châu đã hơi sưng lên rồi lại không ngừng xoay vòng.

Tần Tranh cắn chặt răng, lại không cách nào kìm nén được âm thanh 𝓇●ê●п 𝖗●ỉ phát ra từ miệng.

K𝒽*⭕á*𝖎 𝖈ả*〽️ mãnh liệt đánh thẳng lên đầu, tình triều xa lạ lan tràn khắp người cô.

Anh có thể cảm nhận được cô đang hưng phấn, bởi vì mật dịch của cô lại lần nữa tưới thẳng lên quy đầu của anh, làm cho mã mắt của anh càng thêm dính nhớp.

Cảm giác đau đớn qua đi, Tần Tranh ấn vai anh, muốn đổi tư thế, không ngờ vừa trượt chân, vật nam tính lại đi vào sâu bên trong thêm vài phần.

"Ưm... a.... trướng quá..."

Cô không nhịn được nức nở, trong giọng nói vô tình mang theo sự 🍳·𝐮🍸ế·ռ r·ũ.

Việt Triêu Tịch nghiêng đầu lấp kín môi cô, nuốt lấy tiếng khóc nỉ non của cô vào trong miệng.

Anh s𝐢·ế·✞ 🌜𝐡ặ·✝️ eo cô, nhẹ nhàng đâ_Ⓜ️ rút hai cái, lại đổi lấy tiếng 𝖗ê.𝖓 𝓇.ỉ khe khẽ của Tần Tranh.

Như thể được cổ vũ, anh ấn hông cô rồi bắt đầu mạnh mẽ đ·â·ⓜ rút.

Cuối cùng cô cũng được trải nghiệm một 🎋♓●oá●1 𝒸ả●Ⓜ️ khác lạ, nhẹ nhàng nhắm mắt hưởng thụ.

Nhưng Việt Triêu Tịch không thích cô suy nghĩ vẩn vơ, anh càng hy vọng Tần Tranh có thể trầm luân trong 𝐝ụ*𝐜 ѵọ*𝓃*ℊ cùng anh.

Vì thế, anh nhấc bổng cô lên, nắm lấy hai cánh 𝖒●ô●n●🌀 thịt bắt cô ngồi khóa trên eo anh, tiếp nhận sự va chạm hết đợt này đến đợt khác của anh.

hoa huy*t nhỏ hẹp bị vật thô cứng kéo căng, nhét đầy.

Anh đẩy eo ⓜ●ô●ռ●🌀, vật nam tính ra sức ✝️𝐡.â.𝖒 𝖓.ⓗ.ậ.𝐩, chỉ còn hai túi tinh ở bên ngoài đánh vào cánh m.ôռ.g cô.

"Việt Triêu Tịch, nhẹ thôi, anh nhẹ một chút, a...."

Cô bắt đầu khóc lóc nỉ non, khóe mắt đỏ hồng, nước mắt trong suốt cứ liên tục trào ra.

"Không nhẹ được." Anh trầm giọng nói, tiếp đó càng dùng sức nhét vào hoa huy*t của cô.

Mỗi lần anh đẩy vào, phần hông của Tần Tranh đều bị đẩy lên cao.

Tốc độ г●ú●✝️ г●𝐚 của anh quá nhanh khiến cho phía dưới của cô nhất thời trống rỗng, cơ thể lập tức trượt xuống một chút, như thể đang rơi xuống theo hành động г_ú_✝️ ⓡ_@ của vật nam tính.

Sau đó anh lại mau chóng tiến vào, thẳng tắp đụng vào tử cung của cô.

Cô bị anh nắm chặt eo bị động tiếp nhận, vật thô cứng cực đại liên tục bị cô nuốt chửng.

hoa huy*t không ngừng cắn chặt, anh cũng şư●ớ𝖓●🌀 tới tê dại da đầu, cắn răng †·𝒽·ở ⓓố·↪️.

Tần Tranh ghé vào đầu vai anh, nghe thấy âm thanh không ngừng †h·ở d·ố·c của anh, trong lòng lúc này có muôn vàn suy nghĩ.

Tiếng т𝖍_ở ԁ_ố_𝒸 của anh sao lại dễ nghe tới vậy.

Chương (1-60)