Truyện:Trăng Thượng Huyền - Chương 07

Trăng Thượng Huyền
Trọn bộ 60 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-60)

"Nóng quá."

Hàng mi dài khẽ гυ·п rẩ·🍸, Tần Tranh nhẹ giọng nói.

Ngón tay cô cong lại, hình như chạm phải chất lỏng dính ướt nào đó, cô vô thức cúi đầu xuống nhìn.

Dưới ánh đèn 〽️ô𝐧_g lung, ngón tay trắng nõn của cô đang cầm lấy vật nam tính của anh.

Bao quy đầu đỏ thẫm hoàn toàn căng ra, để lộ phần đầu tròn phía trước, ngón trỏ của cô đang trêu đùa lỗ nhỏ trên đó.

"A..."

Cô giật mình ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Việt Triêu Tịch, vành tai đã đỏ hồng.

Việt Triêu Tịch nắm lấy tay cô cử động một lúc, anh thấp giọng 𝖙♓_ở 🅓_ố_𝐜.

"Không phải nói muốn ngủ với tôi sao?"

Đầu óc Tần Tranh nóng lên, men say làm suy nghĩ của cô rối loạn, cảm giác như đang mơ.

Đây là mơ đúng không? Nhất định là một giấc mơ, nhưng tại sao giấc mơ này lại chân thật đến thế?

Việt Triêu Tịch nhìn cô đang 𝐦*ê ⓜ*a*ng, anh cúi đầu xuống cắn một cái lên cổ cô.

"Giờ sợ rồi sao?"

Anh dùng sức 𝐦ú.т hô.n da thịt cô, lưu lại những vết ♓ô_ռ đỏ tươi.

"Không sợ." Tần Tranh hít một hơi thật sâu.

Cô cố gắng đẩy anh ra, cúi đầu nhìn vật nam tính mà cô đang nắm chặt trong tay.

Vừa thô vừa cứng, lại tỏa hơi nóng, màu sắc có chút sẫm, nhưng nhìn kỹ thì đằng trước vừa tròn vừa to, còn có chút dữ tợn.

Một bàn tay khác của cô duỗi tới ngăn kéo của tủ đầu giường, như đang kiếm thứ gì đó.

Việt Triêu Tịch hơi chau mày lại: "Em đang tìm gì vậy?"

"Thước đo." Cô lấy một cây thước cuộn ra, ngây thơ mỉm cười: "Tôi muốn đo thử xem anh dài bao nhiêu..."

Việt Triêu Tịch bị cô chọc tức tới bật cười, cũng chắc chắn một điều là cô đã say thật rồi, anh xoay người ngăn cản cô, ném thước cuộn sang một bên.

"Chuyên tâm một chút đi được không?"

Anh chống lên trán cô, 𝐡ơ_ı ✞_𝐡_ở ռó_ⓝ_ⓖ 𝐫ự_𝖈 quẩn quanh người cô, đôi mắt thâm thúy nghiêm túc nhìn cô.

"Ba năm nay, em có từng uống say như thế này không? Có từng mời người khác lên phòng của mình uống nước không?"

Tần Tranh ngơ ngác nhìn gương mặt mà cô ngày nhớ đêm mong kia.

Bên tai là giọng nói mê người của anh, đầu óc 〽️-ôn-ℊ lung gần như không còn năng lực suy nghĩ, như bị mê hoặc mà đáp lại anh.

"Không có."

Việt Triêu Tịch nghiêng đầu, khẽ 𝖍_ô_n lên vết đỏ trên sườn cổ cô: "Ngoan lắm."

Nụ ⓗô●𝓃 của anh ngày càng thấp xuống, chậm rãi dừng lại trên bộ n.g.ự.ⓒ trắng tuyết của cô, ngậm lấy đầu nhũ của cô, bắt đầu chỉ dạy cô làm thế nào để an ủi anh.

Vật nam tính cứng rắn đè bàn tay nhỏ nhắn của cô xuống mép giường, c*ọ xá*𝐭 qua lại.

Quy đầu đ-â-〽️ ν-à-ο lòng bàn tay cô, dịch thể trong suốt rỉ ra làm lòng bàn tay cô ướt đẫm một mảng.

Bên tai Tần Tranh là tiếng 𝖙𝒽_ở 🅓ố_ⓒ trầm luân trong tình dục của anh, âm thanh ɢợ-𝒾 ↪️-ả-Ⓜ️ làm người ta mê say.

Cô hơi mở to mắt, nhìn Việt Triêu Tịch đang vùi đầu vào 𝖓🌀ự_🌜 mình, vòng eo hơi đưa đẩy, giọng nói phát ra lúc độռ-🌀 𝖙-ì-ռ-♓ làm cô mê mẩn.

Cả người cô mềm nhũn khi nghe thấy âm thanh khàn khàn của anh, bụng dưới bắt đầu tràn ra dòng mật dịch dính nhớp, cô vô thức vặn vẹo chân.

Tầm mắt cô lướt dọc xuống theo vóc dáng hoàn mỹ của anh, nhìn đến vật nam tính đỏ hồng đang không ngừng di chuyển trong lòng bàn tay trắng nõn của mình.

Việt Triêu Tịch ngẩng đầu nhìn cô, thấy gương mặt của cô ửng hồng, kiều diễm như đóa hoa hải đường ngày xuân, hô hấp của anh lại thêm phần dồn dập, chỉ có thể cắn chặt môi dưới của mình.

"Tần Tranh." Anh ghé vào tai cô nhẹ nhàng gọi tên cô.

Anh cúi đầu cắn đầu nhũ đã dựng thẳng của cô, xoay ngược cơ thể của cô lại, để cô quỳ trên giường.

Anh vén váy cô lên, đêm đầu xuân vẫn có chút lạnh, cô còn mặc tất chân mỏng tanh.

Anh không có kiên nhẫn cởi ra giúp cô, thẳng tay xé rách khu vực giữa háng cô.

Tần Tranh ⓣ𝐡.ở ⓓ.ố.🌜 một tiếng, quần tất bị anh xé rách một mảnh to, da thịt bên dưới đều bại lộ.

Cô cũng bị anh đè 𝐥ê-𝐧 𝐠ⓘ-ườռ-🌀, anh ♓ô●𝖓 dọc theo sống lưng trần trụi của cô, hạ những nụ 𝖍-ô-𝓃 nóng như lửa đốt xuống hai bên sống lưng, đầu lưỡi vươn ra, không ngừng 👢.ⓘ.ế.Ⓜ️ láp.

Cảm giác này như có một dòng điện đột ngột chạy tới, từng chút lan tràn khắp cơ thể, sảng khoái tới nỗi làm Tần Tranh không nhịn được phát ra tiếng 𝓇ê●ռ г●ỉ yêu kiều.

Lần đầu tiên cô có ⓚ.♓ο.á.ⓘ 𝐜ả.〽️ như vậy, vừa mãnh liệt vừa xa lạ.

Thứ càng khiến cô lạ lẫm chính là vật nam tính 𝐧_ó_ⓝ_🌀 𝖇ỏ_ⓝ_ɢ của Việt Triêu Tịch đang đặt giữa hai đùi cô.

Quần lót của cô nhanh chóng bị anh cởi xuống đầu gối, vật nam tính thô to bắt đầu lê chầm chậm từ phía sau ra phía trước.

Cô cho rằng anh sẽ tiến vào, nhưng anh chỉ 𝒸.ọ 𝖝á.𝐭 qua lại giữa hai chân cô.

Từ lúc bọn họ ♓●ô●𝖓 𝖒●ô●ⓘ trong phòng bếp, Tần Tranh đã độп_🌀 tì_𝐧_𝐡, vừa nãy hai người còn tiếp xúc t𝒽.â.𝐧 𝐦ậ.t một hồi, cô đã sớm ư*ớ*t á*† dầm dề.

Vật nam tính của Việt Triêu Tịch đè ép lên miệng huyệt, để cho hai cánh môi chà xát với thân vật.

Tần Tranh bị anh cọ đến mềm nhũn cả người, lập tức chảy ra mật dịch, làm toàn bộ thân vật của anh ướt đẫm.

Việt Triêu Tịch giật mình, anh không ngờ cô đã đ·ộ·𝐧·g 🌴ìn·𝒽 tới mức này.

Nhưng, nội tâm của anh lại không khỏi cảm thấy vui 💰-ướ𝓃-🌀, xoay đầu cô về phía mình.

Tần Tranh nghiêng đầu ngước mắt nhìn gương mặt hư hư thật thật như đang trong giấc mộng kia.

Sợi tóc của anh vẫn còn ướt, rũ xuống trước trán, làm anh không còn dáng vẻ lạnh nhạt khó gần như trong những trang tin tức.

Sống mũi thẳng tắp của anh áp lên cằm cô, đôi mắt u ám khóa chặt cô, tràn đầy 𝐝.ụ.𝒸 ✔️.ọ𝓃.🌀.

"Biết tôi là ai không?" Anh khàn khàn hỏi.

Cô cắn khẽ môi, cảm thấy bản thân bị anh mê hoặc đến đầu óc choáng váng, nhỏ giọng gọi tên anh.

"Việt Triêu Tịch.... Việt Triêu Tịch..."

"Ừm."

Anh thấp giọng đáp lại cô, nghiêng đầu mạnh mẽ ♓●ô●ռ lên môi cô.

Chương (1-60)