Trừng Phạt
← Ch.14 | Ch.16 → |
Mộ Dung Nguyệt hẹn Lâm Trì gặp mặt giờ Thân ở tửu lâu Vân Lai lớn nhất trong thành.
Sáng sớm nàng đã cho người chuẩn bị xe ngựa, thay thường phục để tránh bị chú ý.
Vừa tới Vân Lai, Mộ Dung Nguyệt để cung nhân ở ngoài canh gác, một mình đi vào phòng chữ Thiên số 1.
Nàng vừa mới vào cửa đã bị người nọ ôm chặt từ phía sau, cánh tay có lực giam cầm chế trụ eo nhỏ, một tay che lấy đôi mắt nàng, ôm trọn nàng vào lồng 𝓃●🌀ự●𝐜.
Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy vành tai nóng lên, đầu lưỡi ấm nóng ngậm lấy vành tai nàng mà 👢𝖎ế_𝐦 ɱ.ú.†.
"A... Cố Hành ca ca... mau buông tay..." Cái ôm này quá quen thuộc, hơi thở nam tính mát lạnh cũng thuộc về người ngủ cạnh nàng mỗi tối.
Cố Hành cười trong lòng, sự tức giận cũng giảm bớt vài phần, nha đầu này nhận ra hắn cũng thật nhanh.
Vì thế hắn thu lại cánh tay che mắt thiếu nữ, cả người nàng cũng nằm trong người hắn.
Lúc này, Mộ Dung Nguyệt cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt của người nàng luôn tâm tâm niệm niệm, vẫn anh tuấn như vậy.
"Cố Hành ca ca, sao huynh lại ở đây?"
Cố Hành nghe thấy câu này, tâm tình đã ổn định lại bỗng chốc bùng lên, vì sao hắn không thể ở đây? Lúc biết người mình yêu một thân một mình đi gặp một nam nhân khác, hắn có thể không tức giận được sao?
"Muội không muốn gặp ta?" Cố Hành đã bị ghen tuông che mờ hai mắt, không thể phân tích được điều gì, hắn ôm thiếu nữ vào trong sương phòng, không khống chế được sức lực ném nàng l·ê·ռ ⓖℹ️ườ·ռ·𝐠.
Mộ Dung Nguyệt còn chưa hiểu rõ ý tứ trong lời Cố Hành, y phục trên người đã bị hắn xé rách, gấm Tứ Xuyên tốt nhất trong nháy mắt đã biến thành mảnh vụn, Mộ Dung Nguyệt thực sự không phản ứng kịp, bộ ⓝ●🌀●ự●𝐜 trắng nõn lộ ra hấp dẫn tầm mắt nam nhân.
"Cố Hành ca ca! Mau dừng tay!" Mộ Dung Nguyệt hoàn toàn ngây ngốc với tình cảnh của mình lúc này, hôm nay nàng hẹn Lâm Trì gặp mặt để tìm hiểu cuộc sống của hắn ta một chút, tại sao Cố Hành ca ca lại đột nhiên xuất hiện, còn làm chuyện này với nàng, nếu chút nữa gặp được Lâm Trì, nàng còn mặt mũi nào để gặp sao?
Cố Hành nhìn ra sự từ chối của nàng, hắn dùng ưu thế thể lực áp đảo nàng dưới thân, bắt lấy cánh tay đang che đậy thâ_ⓝ ✞𝖍_ể của nàng, "Vì sao không cho ta chạm vào?"
Lần đầu tiên Cố Hành cảm nhận được cái gọi là không muốn đối mặt, cái gì mà không muốn buông tay, kể cả bây giờ nàng có đưa ra đáp án hắn không muốn nghe nhất, hắn cũng sẽ không buông tha nàng!
"Cố Hành ca ca, chút nữa ta còn phải..." Mộ Dung Nguyệt đã quẫn bách đến giọng nói cũng 𝐫⛎·n r·ẩ·𝐲.
"Lâm sĩ lang sẽ không tới." Lời này của Cố Hành mang theo vẻ lạnh nhạt.
Mộ Dung Nguyệt không hiểu, vì sao Lâm sĩ lang lại không tới được? Nàng cũng vì nhận được hồi âm của hắn ta nên mới ra khỏi cung mà.
"Vì sao Lâm..." Mộ Dung Nguyệt nói thành lời.
Còn chưa nói hết, ánh mắt Cố Hành đã trở nên tối sầm, "Bây giờ muội còn nghĩ tới hắn ta?"
Lúc này, cả người Mộ Dung Nguyệt trần trụi, bởi vì bị Cố Hành giữ chặt cánh tay, ✝️♓â_n 🌴_ⓗ_ể mỹ lệ hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn. Bộ п🌀ự·🌜 sữa trắng nõn, mỹ huyệt 〽️ô_ⓝ_𝐠 vểnh, chân dài tinh tế, Cố Hành dùng một tay nâng cằm nàng lên, Mộ Dung Nguyệt mở to đôi mắt hạnh, lông mày chớp chớp, nước mắt như sắp rơi xuống.
Cố Hành không vì đau lòng mà buông tha, hắn cúi đầu ♓ô-ⓝ lên khóe mắt thiếu nữ, ♓*ô*ⓝ lên những giọt nước mắt sắp trào ra kia. Hắn không muốn nàng khóc, nhưng cứ nghĩ tới việc trong lòng nàng nhớ nhung một người nam nhân khác đã khiến hắn ghen ghét đánh mất lý trí và sự bình tĩnh vốn có.
"Không muốn ta chạm vào muội như vậy sao?" Giọng nói mang theo bất đắc dĩ thở dài.
Mộ Dung Nguyệt bị hành động bá đạo lại dịu dàng của Cố Hành làm cho không biết xử trí thế nào.
Mộ Dung Nguyệt lơ đãng một chút, Cố Hành đã cởi bỏ sạch quần áo trên người, bế thiếu nữ trần truồng tới ghế Quý phi, trên đó có trải một lớp lông mềm mượt. Khi Mộ Dung Nguyệt bị tách hai chân đặt lên trên, chỉ cảm thấy lông hồ ly nhẹ nhàng ɱ*ơ*𝖓 𝐭*rớ*𝐧 tiểu huy*t vừa bị mở ra, vô cùng ngứa ngáy.
"Ưm..."
𝐓h.â.𝐧 𝖙.𝒽.ể thiếu nữ quá mẫn cảm, chỉ mới bị lông hồ ly sượt qua mà cả người nàng đã mềm nhũn.
Mộ Dung Nguyệt vươn tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của nam nhân, cằm lại lần nữa bị Cố Hành nâng lên.
Cố Hành cúi người 𝐡ô.ⓝ lên đôi môi đỏ mọng của nàng, Mộ Dung Nguyệt theo thói quen hé miệng thừa nhận sự x·â·Ⓜ️ пhậ·𝓅 của hắn.
"Ưm... ưm..."
Thể chất Mộ Dung Nguyệt vốn đã mẫn cảm, dưới sự dạy dỗ yêu thương của Cố Hành từ trước đến nay, dù chỉ mới 𝖍ô·𝐧 mô·𝒾, tiểu huy*t đã ngăn không nổi mà tràn ra mật dịch.
Trong lúc thiếu nữ còn trầm mê trong dụ hoặc, Cố Hành dùng chút lý trí sót lại để kết thúc nụ ⓗ*ô*𝐧 này.
Vẻ mặt Mộ Dung Nguyệt 𝐦●ê Ⓜ️𝒶●п, ngẩng đầu nhìn Cố Hành ca ca của nàng, lúc này cả người nàng đã bị ԁụ·ⓒ 𝐯ọ·𝓃·ℊ thiêu đốt, nàng muốn, rất muốn.
Nàng theo bản năng dùng ✝️*𝒽*â*𝓃 ⓣ*𝐡*ể và khuôn mặt cọ lên người Cố Hành, bởi vì tư thế cao thấp khác nhau, bộ 𝓃g_ự_↪️ đầy đặn liên tiếp 𝒸.ọ 𝐱á.t với cự long đã đứng thẳng.
Mộ Dung Nguyệt tất nhiên cảm giác được côn th*t lớn ngày ngày ở bên trong nàng, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào nó, bên trên xòe ô như cây nấm, lớn như vậy, nàng không dám tưởng tượng thứ này tiến vào trong cơ thể nàng bằng cách nào.
Nàng ngẩng đầu muốn Cố Hành ca ca 𝒽ô*ռ nàng, mật dịch đã dính đầy lên lớp lông hồ ly phía dưới, nàng bị 𝖉ụ*c ✅ọп*🌀 т●г●𝒶 𝐭●ấ●𝖓 đến phát điên.
"Cố Hành ca ca..."
Cố Hành cũng không nhịn được, nàng mê người như vậy, vòng eo vặn vẹo trước mặt hắn, nhưng tưởng tượng tới nàng cũng sẽ đối với một người khác làm ra vẻ mặt này, Cố Hành lại có suy nghĩ muốn ⓖıế.т người.
"Nguyệt Nhi đối với ai cũng như vậy sao?" Một tay Cố Hành chậm rãi nắm lấy núi tuyết chót vót, ♓𝖚●𝓃●𝖌 ⓗă●п●🌀 chà đạp.
"A a a... đau..." 🎋-h-⭕-á-ℹ️ 𝐜ả-m mang theo đau đớn khiến trước mắt Mộ Dung Nguyệt ngập tràn hơi nước.
"Chỉ có Cố Hành ca ca, Nguyệt Nhi chỉ nguyện ý cho Cố Hành ca ca thôi." Mộ Dung Nguyệt đột nhiên hiểu rõ tại sao Cố Hành lại mất khống chế như vậy, tất nhiên là do nàng lén gặp Lâm Trì rồi.
Nghe được câu trả lời của thiếu nữ, trái tim Cố Hành bỗng trở nên rõ ràng hơn nhiều, Nguyệt Nhi là của hắn, chỉ có thể là của hắn thôi.
Lúc này, côn th*t của hắn cũng trướng đến phát đau, Cố Hành đặt hai tay nàng ở hai bên n-ɢự-ⓒ, bộ ռ🌀ự_𝒸 no đủ vì thế mà ép sát lại vào với nhau, mà nam căn to lớn kia bắt đầu ra vào giữa khe 𝐧𝐠_ự_𝖈.
Cảm giác nɢự_𝐜 và tiểu huy*t mang lại không giống nhau, nhưng lại có một phong vị rất khác, đặc biệt là bộ 𝖓ⓖ_ự_𝒸 trắng nõn kia bị chơi đến đỏ hồng.
"A a... ưm... a..." Mộ Dung Nguyệt bị chơi 𝓃🌀ự●𝖈 đến 𝓇-ê-п 𝓇-ỉ không ngừng.
Bởi vì cự vật kia quá dài quá thô, mỗi lần đ-â-Ⓜ️ lên trên sẽ chạm vào mặt nàng, quy đầu còn cọ vào miệng nàng, Mộ Dung Nguyệt nhịn không được 𝖍ô·ⓝ một cái lên đồ vật ngày thường chơi nàng, khiến cho nàng cảm thấy thoải mái.
Cố Hành thực sự bị hành động của nàng làm cho phát điên.
"Tiểu yêu tinh, Nguyệt Nhi chính là tiểu yêu tinh."
côn th*t lớn lại lần nữa tiến tới bên miệng nàng, Mộ Dung Nguyệt vươn cái lưỡi đinh hương nhẹ nhàng 🦵-𝐢ế-ɱ cự vật một cái, thì ra nó là hương vị này.
Mỗi một lần, chỉ cần côn th*t tới gần, nàng sẽ dùng đầu lưỡi 🦵i*ế*m nó một cái, làm cho chất dịch tràn ra từ quy đầu hòa vào với nước miếng của nàng, càng tiện cho côn th*t lên xuống trước 𝖓.𝖌ự.𝒸.
Không biết Cố Hành làm thế bao lâu, mãi cho tới khi bộ 𝖓𝐠_ự_🌜 tròn trịa của Mộ Dung Nguyệt đã sưng đỏ, nhìn dáng vẻ trầm mê của nàng, Cố Hành cũng nhịn không được phun trào ✞_ï_ⓝ_𝖍 🅓ị𝐜_𝖍 nồng cháy lên khuôn mặt và 𝖓g*ự*↪️ nàng.
T❗_ⓝ_𝐡 🅓ị_↪️_♓ chảy trên khóe miệng nàng rồi xuống cổ thiên nga trắng tinh, chảy qua bộ 𝓃🌀ự·🌜 sưng đỏ giống như nàng đang tự tiết sữa, giống như một con búp bê phóng đãng chìm đắm trong bể dịch của hắn.
Một dòng ✝️ℹ️ⓝ_𝒽 d_ị𝒸_𝒽 lớn phun lên người nàng, Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy nụ anh đào trước 𝐧gự-↪️ vô cùng nóng, thậm chí còn cảm giác sắp bỏng, nàng nhịn không được mà vươn lưỡi 𝐥*❗ế*m dịch đặc ở khóe miệng.
Cố Hành nhìn thấy hình ảnh này, cự vật vừa mới phun trào lại lần nữa oai vệ hùng dũng đứng dậy.
"Nguyệt Nhi, tiểu yêu tinh thích ăn ✝️*ℹ️п*h 🅓ị𝒸*𝐡 thế sao?" Cố Hành ôm nàng vào 𝓃.🌀.ự.𝐜 𝖑𝒾ế*m láp cổ nàng, giọng nói khàn khàn զⓤ-𝐲-ế-𝖓 ⓡ-ũ.
Mộ Dung Nguyệt si mê gật đầu, "Hai miệng nhỏ đều thích ăn 𝐭·i·𝐧·𝐡 𝐝·ị𝖈·h của Cố Hành ca ca."
Nghe được lời này, Cố Hành trực tiếp bế nàng đặt ⓛ_ê_ⓝ 🌀_ï_ườ_ⓝ_🌀 lớn, Mộ Dung Nguyệt tự hiểu tách chân ra lớn nhất, tiểu huy*t lại bắt đầu tràn ra mật dịch, ngay lập tức Cố Hành đâ·m 🅿️·ⓗ·â·𝓃 🌴h·â·ⓝ của mình vào bên trong.
"A a a... Cố Hành ca ca... ưm... thật lớn..." Tiểu huy*t cuối cùng cũng được ăn côn th*t lớn mình mong chờ, Mộ Dung Nguyệt xinh xắn đáng yêu ⓡ●ê●ⓝ 𝐫●ỉ."
"Nguyệt Nhi, nàng là của ta." Cố Hành tràn đầy tính chiếm hữu, 🅓ụ*𝐜 𝐯ọ*𝓃*ℊ mưa rền gió dữ trút xuống т●𝒽â●𝐧 ✞●♓●ể nhu nhược của thiếu nữ.
"Ta là... Cố Hành ca ca, là người của... Cố Hành ca ca... a a~"
Mộ Dung Nguyệt hưởng thụ 𝖐-h-🅾️á-i ↪️-ả-Ⓜ️ mỗi lần nam nhân mạnh mẽ đâ·ⓜ tới đỉnh hoa tâm, nàng tự giác nâng 𝐦ô·𝐧·🌀 lên, muốn ăn càng nhiều hơn.
Tiểu huy*t phấn nôn bao chặt lấy cự vật, Cố Hành chỉ cảm thấy thế nào cũng không đủ.
"Cố Hành ca ca... Nguyệt Nhi chỉ thuộc về huynh... Aaaa..." Mộ Dung Nguyệt bị chơi, hai chân quấn lấy eo Cố Hành không thể tách rời.
Thể lực của Cố Hành rất tốt, thiếu nữ dưới thân lại quá Ⓜ️_ề_Ⓜ️ Ⓜ️ạ_❗ làm hắn muốn dừng mà không được.
Cũng không biết Mộ Dung Nguyệt cao trào bao nhiêu lần, lý trí 𝖒·ô·ⓝ·ℊ lung, Cố Hành lại lần nữa bắn t*ıп*𝐡 ◗ị*𝐜*𝖍 vào nơi sâu nhất miệng nhỏ phía dưới thích ăn của nàng.
"Nguyệt Nhi, nàng là của ta, cũng chỉ có thể là của ta."
Cố Hành ôm thiếu nữ đã ♓_ô_ⓝ mê, trong mắt là tình yêu nồng cháy.
Thiếu nữ của hắn, hắn vì nàng mà mất khống chế, vì nàng mà phát điên, vì nàng mà thần hồn điên đảo.
"Ta chỉ là thần của nàng, công chúa điện hạ của ta."
← Ch. 14 | Ch. 16 → |