Truyện:Bẫy Mùa Hè - Chương 074

Bẫy Mùa Hè
Trọn bộ 132 chương
Chương 074
Cánh bướm
0.00
(0 votes)


Chương (1-132)

"Ô... ô... Anh ơi... Nhẹ một chút..." Âm thanh phun ra 𝖒ú·✞ vào vang lên cùng với tiếng 𝓇*ê*ⓝ r*ỉ cầu xin yếu ớt của cô gái.

Khoang miệng ẩm ướt nóng hổi quấn lấy núm vú 𝐦-ề-ɱ ⓜạ-ı như muốn hút hết nước ngọt từ nó.

Trần Nghiêu không thể diễn tả được cảm giác của cô lúc này, cô dùng hai tay cố gắng chống đỡ đầu giường để cho cả người không đè lên mặt Lâm Trưng, các dây thần kinh mẫn cảm đều đang run lên. Cô cảm nhận rõ ràng núm vú và quầng vú bởi vì κ.íⓒ.𝐡 †.ⓗí𝐜.♓ mà cương cứng lên trong miệng anh, đầu vú bên kia bởi vì vắng vẻ mà bắt đầu ngứa ngáy.

Hưm... Thật ngứa, bên kia cũng muốn được anh ấy ⅼ●ⓘế●〽️.

Cơn ngứa càng ngày càng không thể chịu nổi, Trần Nghiêu lắc người cố gắng rút đầu vú ra khỏi miệng anh: "Lâm Trưng... Đổi một chút... Bên này..."

"Tách" một tiếng nhả ra, viên thịt nhỏ bởi vì bị m*ú*✞ mạnh mà lớn hơn một vòng, phía trên dính nước bọt của anh, trên bầu n_🌀ự_↪️ còn có một dấu răng nhợt nhạt.

Lâm Trưng vươn tay kéo vạt áo của cô, Trần Nghiêu thuận theo đưa tay ↪️*ở*ℹ️ á*o ra, vội vàng ôm một bên vú ngứa ngáy tiến sát vào anh.

Cô bây giờ giống như một con mèo nhỏ bị động dục.

Lâm Trưng bị ý nghĩ này đại phát từ bi há miệng, sau đó đưa vươn đầu lưỡi ra ⅼ.i.ế.ɱ xung quanh đầu vú cứng ngắc, mặt lưỡi thô ráp lướt qua viên thịt nhỏ, cơn ngứa cuối cùng cũng giảm bớt biến thành dòng điện tiến vào trái tim.

"A——" Cô gái trần truồng với đ·ư·ờп·ℊ ↪️ⓞn·g đầy đặn, tư thế ngửa cổ lên như một con thiên nga ưu nhã. Khóe mắt hằn lên những vết đỏ phiếm đầy 🅓_ụ_↪️ 𝖛ọп_ⓖ, cả khuôn 𝖓ɢ*ự*ⓒ áp vào gương mặt thiếu niên phía dưới.

Rất 🎋í-🌜-𝖍 †ⓗí↪️-♓.

Mạnh mẽ m*ú*𝖙 lấy hai bầu vú căng mọng tràn ngập hương thơm trong miệng, hai tay vốn dĩ ở trên lưng chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, nhào nặn bờ 𝖒.ôռ.g tròn trịa, thịt mềm đầy đặn tràn ra từ kẻ hở ngón tay, như vậy vẫn chưa đủ.

Những ngón tay 〽️.ả𝐧.♓ 🎋.𝖍.ảռ.ⓗ linh hoạt nâng mép quần đùi lên chui vào, cách một lớp quần lót nhỏ áp lên bờ ɱô●𝓃●𝐠 làm cho anh yêu thích không buông tay.

Cánh tay dần dần mất đi sức lực, Trần Nghiêu chỉ có thể hết sức chống đỡ 𝐭_♓_â_ռ 𝐭𝒽_ể. Bị anh vừa ngậm đầu vú vừa sờ 〽️ô-n-ɢ, sự trống rỗng trong cơ thể dần dần bị phóng đại, kiềm chế cắn chặt môi cũng không ngăn được tiếng rê_𝐧 𝖗_ỉ.

Những ngón tay anh bắt đầu di chuyển, khám phá vùng đất bí mật giữa hai chân cô, phạm vi nơi đó hoàn toàn tương phản với anh. M●ề●〽️ m●ạ●ⓘ, ấm áp, ẩm ướt.

Một loại hiếu kỳ tự nhiên nảy sinh.

"Anh muốn xem ở đây."

Không biết từ khi nào, anh đã nhổ ra núm vú được an ủi triệt để, sau đó mở miệng phả hơi nóng lên nhũ thịt, giọng nói của anh có một loại rung động rất rõ ràng truyền đến thần kinh thính giác.

Trần Nghiêu giật mình.

Sự bạo dạn vừa rồi nháy mắt không còn nữa: "Không, anh không thể." Cô từ chối theo bản năng, ngay cả khi họ đã phát sinh 🍳ⓤ𝐚.п h.ệ, nhưng để cho anh xem chỗ đó của cô... Làm sao có thể...

Chỉ nghĩ đến hình ảnh đó thôi cũng khiến cho ngón chân của cô cuộn lại thật chặt.

Anh nằm ở dưới thân cô, vẫn yên lặng nhìn cô như cũ, ngón tay cũng không ngừng chuyển động, cứ như vậy nước bắt đầu chảy dọc ra kẻ 𝖒ô.n.🌀, xuyên qua lớp vải mỏng dần thấm ướt.

Ngứa quá... Cơ thể lại cảm thấy khó chịu, lần này so với lần trước còn ngứa hơn.

Trần Nghiêu cuối cùng từ bỏ chống lại 𝒽🔼-ⓜ ⓜ-uố-п, e lệ nhắm mắt lại...

Vị trí của hai người hoán đổi, lần này là cô nằm xuống, hai tay nhỏ lấy bụm lấy khuôn mặt nóng rực không dám nhìn anh.

Quần đùi từ từ được cởi ra, hai chân bị anh nắm lấy tách ra, mặc dù không thể nhìn thấy Lâm Trưng nhưng Trần Nghiêu lại có thể cảm nhận được ánh mắt của anh một cách thần kỳ - anh nhìn thẳng vào giữa hai chân cô.

Chiếc quần lót nhỏ màu trắng bị 🅓·â·Ⓜ️ dịch thấm ướt đến trong suốt, anh duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng đẩy ra lớp vải cản trở, thậm chí còn kéo ra vài sợi tơ trong suốt.

Tiểu huyệt ướ·𝖙 á·т cứ như vậy bày ra toàn bộ, vài sợi lông non thưa thớt ướt nhẹp dính vào gò thịt nhỏ đầy đặn, hai phiến thịt nho nhỏ ⓜ●ề●ɱ Ⓜ️●ạ●i ở chính giữa giống như một cánh bướm màu hồng nhạt, theo hô hấp căng thẳng của cô gái nhẹ nhàng mấp máy.

Thật đẹp.

Lâm Trưng kìm lòng không đậu cúi người quan sát, chóp mũi ngửi được một mùi hương tanh ngọt nhàn nhạt...

Có phải là hương vị ở nơi này...

Toàn thân Trần Nghiêu khẽ run lên, tưởng tượng đến cảnh Lâm Trưng nhìn chằm chằm nơi đó của mình... Cô liền...

"A——" Cô đột nhiên hét chói tai, Lâm Trưng đang ♓·ô·n nơi đó của cô!

Chương (1-132)