Đói khát
← Ch.066 | Ch.068 → |
Đầu lưỡi bị ⓜú_𝖙 đến tê dại, Trần Nghiêu dùng đầu ngón tay ngắt gáy Lâm Trưng một cái, khẽ thở ra một tiếng "Ưm..."
Nuốt xuống một cái, môi lưỡi rời khỏi cái miệng nhỏ ngọt ngào, h.ô.ռ lên cằm cô một cái, dọc theo đường cổ ɱ●ề●〽️ mạ●ℹ️ 𝒽ô●𝖓 xuống, hơi thở nóng ẩm phả trên làn da mẫn cảm gợn lên những đợt da gà. Trần Nghiêu triệt để mềm nhũn trên người anh, vòng tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của anh, mỗi nơi bị anh ♓ô●𝓃 qua đều trở nên 𝖓ó*n*🌀 𝒷ỏⓝ*🌀.
Những 𝐡🅰️·〽️ ɱ·𝐮ố·ⓝ được tích góp từng tí một bấy lâu trong cơ thể hóa thành dã thú tham lam, muốn há miệng nuốt trọn hương thơm 〽️_ề_〽️ mạ_𝒾 đã nhớ thương từ lâu vào trong bụng, đại não bắt đầu bùng cháy lên một ngọn lửa nóng rực, đem sự tự chủ được rèn đúc như sắt thép nung đến nóng chảy, nhiệt độ không ngừng cuộn lên, phảng phất một giây tiếp theo sẽ hoàn toàn bị hòa tan.
Khó có thể buông ra xúc cảm dưới lòng bàn tay xuyên qua lớp áo choàng, bất giác dời xuống vòng eo, đầu ngón tay rơi vào cặp Ⓜ️-ô-𝖓-ⓖ tròn trịa no đủ, Trần Nghiêu vô thức cong eo: "A......."
Âm thanh bị 𝐝·ụ·c 𝖛·ọ·п·ɢ thiêu đốt tinh xảo như nước nhỏ giọt, khi rơi vào tai Lâm Trưng lập tức sôi trào nổi lên, vô số tia lửa bắn ra.
Tiếng тⓗ_ở ⓖấ_ρ dồn dập, anh ⓢ●ⓘế●ⓣ c●𝖍ặ●✞ ngón tay, nhào nặn hai bờ 〽️ô.𝓃.ⓖ đầy đặn, di chuyển 𝐜·ọ ✖️á·ⓣ làm áo choàng tắm lộn xộn mở ra gần hết, da thịt trần trụi dính vào nhau, cổ họng không tự chủ phát ra một tiếng т.𝒽.ở 𝐝ố.🌜 thoải mái.
Trần Nghiêu "hừ hừ" kêu lên, 𝐬_𝖎_ế_🌴 𝒸♓_ặ_𝐭 eo cố gắng tránh đi, nhưng động tác này lại làm môп●🌀 nâng lên cao hơn, dễ dàng lọt vào lòng bàn tay rực lửa của anh.
Lúc tắm cô đã cởi hết nội y uớt sũng, giờ phút này ngoại trừ một lớp áo choàng tắm ra thì hai người không còn gì có thể che đậy, bộ phận sinh dục dưới thân cứng ngắc giương cao lên, hơi động một chút sẽ lộ ra ngoài góc áo, qua lớp vải vô thức chọc vào bụng dưới của cô.
M●ôn●🌀 thịt đầy đặn bị dùng sức nhào nặn, bụng dưới bị côn thịt nóng hổi đỉnh lên làm hưng phấn, ⓓ·â·ɱ dịch bên trong chảy ra không ngừng, không có quần lót ngăn cản, trực tiếp dọc theo bắp đùi trượt xuống, giữa hai chân ngứa ngáy, toàn thân bởi vì trống rỗng mà run lên không ngừng.
Cảm giác trống rỗng không được thoản mãn đang bị đè nén từng chút một, Trần Nghiêu ⓒ·ắ·ռ ⓜô·ⓘ vùi mặt vào cổ anh, nhỏ giọng khóc nức nở nức nở.
"Làm sao vậy, hửm?" Thanh âm khàn khàn trầm thấp, đôi môi áp lên bả vai đang lộ ra, mang theo từng đợt tê dại.
Trần Nghiêu ô ô lắc đầu, hai tay ôm anh chặt hơn.
"Không thoải mái sao?" Bàn tay chậm rãi rời đi, vỗ về tấm lưng hơi phập phồng của cô. Giọng điệu của anh căng thẳng đến mức nếu chạm vào thì sẽ lập tức vỡ ra, nhưng vẫn mang theo sự kiềm chế và kiên nhẫn, như thể cô chỉ cần cô nói "không" thì anh sẽ dừng lại ngay lập tức.
Ghét, ghét sự lý trí của anh.
Trần Nghiêu nức nở hai cái: "Không phải... Thật thoải mái... Không đủ... Không đủ..."
Lý trí cuối cùng bị sụp đổ toàn bộ, 𝐭·𝖍·ở ɢ·ấ·ρ gáp cầu xin giống như một liều thuốc 🎋í𝐜*𝐡 ԁụ*🌜 cực mạnh, anh đột nhiên mạnh mẽ bế người trong lòng đứng lên, vừa ɱú·🌴 vừa 𝐡.ô.𝖓 lên đôi môi ẩm ướt, dọc xuống dừng lại ở chếc cằm non mềm rồi ngậm vào, cánh tay cường tráng ôm lấy cô xoay người lại, bàn tay to lớn càn rỡ của anh mượn động tác nâng lên nắm lấy phần thịt ɱ·ề·𝖒 Ⓜ️·ạ·ℹ️ trên ⓜ_ôⓝ_🌀 cô.
Hai đôi môi tiếp nhận nhau, anh không có thời gian rãnh rỗi cho việc khác, khủy tay vô ý đập vào công tắc ở vách tường cạnh giường, đèn đột ngột vụt tắt.
Tiếng ⓣ𝒽*ở 𝐝ố*ⓒ đói khát vừa nặng nề vừa khẩn trương vang lên trong bóng tối, áo choàng tắm đã hoàn toàn buông lỏng, không có bất kỳ ngăn cách nào, vú sữa ⓜ●ề●ⓜ 𝖒ạ●ı áp vào cánh tay trần trụi của anh, côn thịt cứng rắn đỉnh lên khiến toàn thân tê dại.
Lâm Trưng ôm Trần Nghiêu, giảm lực đạo ném cô 👢ê·ⓝ 🌀ı·ườ·ⓝ·🌀.
Anh vốn đã có vóc người cao lớn của một người đàn ông trưởng thành, sức nặng vừa đè xuống đã khiến cho hô hấp của Trần Nghiêu như muốn ngừng lại, cô không khỏi kêu lên một tiếng, anh vội vàng chống nửa cánh tay to lên, t♓.ở ⓗ.ổ.𝖓 ♓ể.𝓃 nói: "Xin lỗi..."
Thế nhưng loại sức mạnh đó lại mang theo k_h_𝑜á_1 🌜ả_ⓜ kỳ lạ, sự trống rỗng sôi trào trong cơ thể có ảo giác được lấp đầy trong chốc lát. Trần Nghiêu nâng cánh tay lên ôm lấy anh, nhu thuận yêu cầu: "Em muốn, còn muốn nữa..."
← Ch. 066 | Ch. 068 → |