Truyện:Ông Đây Muốn Hôn Chết Em - Chương 62

Ông Đây Muốn Hôn Chết Em
Trọn bộ 89 chương
Chương 62
Lần Cuối
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)

Dung Giai nhìn dáng người lả lướt hấp dẫn quen thuộc trước mặt, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

"Họa Họa..." Anh gian nan mở miệng muốn từ chối.

Thiếu nữ nhẹ nhàng híp mắt, trực tiếp dùng đôi môi đỏ mọng ư●ớ●𝖙 á●t chặn lời anh lại, đầu lưỡi nhanh chóng tiến quân xâ●𝐦 𝐧●♓●ậ●𝖕 vào bên trong é_ρ 𝐛_⛎ộ_𝒸 lưỡi anh cùng nhau dây dưa.

Dung Giai chần chừ một giây lập tức từ bỏ việc giãy giụa, cũng không từ chối mà vươn tay giữ chặt đầu cô, cùng cô ⓣ·h·â·п ⓜ·ậ·ⓣ.

Anh không hề có khả năng từ chối cô bất kể là việc gì. Cô muốn, vậy anh cho cô.

"Ưm..." Vưu Thị Họa 𝖙𝒽_ở ◗ố_🌜 một cái rồi nói l.ê.п 🌀.❗ư.ờn.🌀, sau đó lại cúi đầu cùng anh triền miên, hai mắt 🎋♓é●ρ ⓗ●ờ, dáng vẻ chìm đắm trong đó.

Nhiệt độ trong không khí dần tăng cao.

Dung Giai đưa tay ôm chặt cô vào trong ⓝ●🌀ự●↪️, đứng dậy, hai tay nắm lấy chân thiếu nữ tách ra cuốn chặt vào eo mình, cô cũng rất phối hợp vươn tay ôm lấy cổ anh, hai người cùng đi tới bên giường.

Khoảng cách rất gần, không tới hai bước Vưu Thị Họa đã cảm thấy mình bị anh nhẹ nhàng đặt ⅼê·𝖓 🌀❗ư·ờ𝖓·🌀, cô mở mắt ra, thấy thiếu niên đứng ở mép giường 🌜ở·1 𝐪·⛎·ầ·ⓝ áo, không giống trước đây động tác vội vàng mà lại vô cùng chậm chạp.

Xem ra anh cũng đoán ra điều gì.

Không sai, chính là làm một lần rồi chia tay, lần này xong, chúng ta sẽ không còn liên quan tới nhau nữa.

Ánh đèn thủy tinh hôm nay cũng thật chói mắt, Vưu Thị Họa nhìn vô số ánh đèn rực rỡ lung linh trên trần nhà lại muốn khóc.

†·♓·â·𝓃 ✞·𝖍·ể ⓝ●ó●п●ℊ ⓑ●ừ●п●𝖌 của thiếu niên lại lần nữa đ*è ⓛ*ê*𝓃 nℊườ*1 cô, không giống với ngày trước, lúc này nụ 𝒽·ô·𝖓 của anh rơi trên mắt cô, chóp mũi, khuôn

mặt, cánh môi, mang theo dịu dàng tới cực hạn.

"Ưm.." Loại ♓ô-𝓃 như gần như xa này lại khơi dậy dục niệm nội tâm Vưu Thị Họa, cô khó chịu chân quấn lấy eo anh.

Nghe được tiếng nỉ non mê hoặc dưới thân, Dung Giai hít sâu một hơi, cảm nhận được côn th*t đã thức tỉnh phía dưới lại to thêm một chút, anh cố nén ◗ụ_ⓒ vọ𝓃_g đã dâng cao, môi mỏng lại tiếp tục du di từng nơi trên cơ thể 〽️_ề_〽️ 𝖒_ạ_1 của cô.

Từ chiếc cổ thiên nga thon dài ưu nhã cho tới xương quai xanh tinh tế, lại đến hai luồng 𝐦ề●𝐦 ⓜạ●1 đĩnh kiều phía trước, trải qua nụ ⓗ_ô_ռ âu yếm ⓛ*iế*𝐦 láp của anh, hai nụ hoa xinh xắn đã đứng dậy như muốn cầu xin được anh yêu thương.

Anh vươn tay nắm lấy nụ anh đào bên trái, có kỹ xảo xoa bóp giúp cô thoải mái, tiếp đó cúi đầu ngậm lấy nụ anh đào bên phải, sau đó dùng lưỡi ѵυ·ố·† ⓥ·e lấy lòng, quả nhiên nghe được tiếng 𝐫ê.п 𝖗.ỉ của thiếu nữ ngày càng dụ hoặc.

Ở bên nhau lâu như vậy, bọn họ đều biết rõ điểm mẫn cảm của đối phương, mỗi động tác của Dung Giai đều muốn làm cô dục tiên dục tử, kêu lên không ngừng.

"Cho em... Dung Giai... ưm..." Khuôn mặt tỉnh xảo của thiếu nữ đã đỏ lên vì 🅓·ụ·𝒸 v·ọ·n·𝐠, thậm chí cô đã cảm nhận được mật dịch chảy ra không ngừng giữa hai chân.

"Ngoan... đợi chút..." Dung Giai an ủi cô một câu, tiếp tục ⓗ_ô_ռ xuống phía dưới.

Chiếc bụng trơn bóng, rốn nhỏ mê người... một tấc da thịt cũng không buông tha.

Anh giống như là tín đồ thành kính nhất quỳ bái từng tấc da thịt của cô. Cuối cùng, môi anh cũng tới nơi thần bí mê người nhất của thiếu nữ.

Dung Giai không chút do dự há miệng ngậm lấy hoa huy*t tinh tế nhỏ xinh.

Chỉ một thoáng, Vưu Thị Họa đã cảm thấy có dòng điện chạy qua đầu mình, 🎋𝖍-oá-ℹ️ 𝐜-ả-ⓜ từ nơi tư mật truyền tới khiến cô phát điên, chỉ cần hơi chống người lên là cô có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của anh đang chôn ở giữa hai chân mình, đầu lưỡi linh hoạt ⓛıế-〽️ láp thăm dò vào bên trong.

"Không cần... a... đừng mà... Dung Giai... đừng 🦵·ı·ế·ɱ..." 🎋*𝖍*𝑜á*𝒾 𝐜*ả*Ⓜ️ khiến cô 𝒸𝒽.ả.🍸 𝓃.ướ.𝐜 mắt, giọng nói 𝐪цⓨế_п r_ũ vô cùng, nơi đó sao có thể ⓛ𝐢ế●m chứ... quá, quá sắc tình...

Dung Giai ngoảnh mặt làm ngơ với nũng nịu phản kháng của anh, thấy cô giãy giụa, động tác dứt khoát tách hai chân cô ra khiến anh càng tiện hành động.

Đây không phải lần đầu tiên anh nếm thử hương vị của đóa hoa yêu kiều này, vẫn ngọt ngào như vậy, mang theo hương vị chỉ thuộc về mình cô làm anh nghiện.

ℒ-ℹ️ế-Ⓜ️ láp ở huy*t đạo đã đủ, anh lại bắt đầu bắt nạt hạt châu nhỏ đã cứng lên kia, dùng đầu lưỡi ⓗ⛎*ռ*𝖌 ⓗăռ*🌀 ma sát, nghe thanh âm của thiếu nữ thay đổi mà càng 🎋íc·♓ ✝️·𝐡·í𝐜·♓, cô hét lên một tiếng chói tai rồi đạt cao trào, mật dịch phun lên mặt anh.

Dung Giai không để ý hút sạch mật dịch bắn tới bên miệng, tách hai chân cô ra, cảm thấy đã đủ, động thân đ_â_ɱ v_à_⭕ bên trong.

"Ưm... cứng quá... nóng quá..." Cao trào vừa qua là thời điểm mẫn cảm nhất, đột nhiên bị cảm giác lấp đầy 🎋í·𝐜·♓ 𝐭·𝖍í·ⓒ·♓, vừa đau lại vừa şư_ớ_ⓝ_𝐠, thiếu niên đang đưa đẩy trên người cũng không cho cô thời gian hòa hoãn, vòng chân cô qua eo mình rồi bắt đầu ra vào.

Trong phòng không có một tia tạp âm, chỉ có tiếng cơ thể va chạm vô cùng sắc tình.

Hai mắt Dung Giai đỏ bừng nhìn tiểu bảo bối bị làm đến thất thần môi nhỏ ♓·é ɱ·ở, đưa tay xoa bóp kỹ xảo lên hai luồng 〽️-ề-ɱ mạ-𝒾 vì động tác của anh mà không ngừng nhảy lên, làm đôi môi anh đào không ngừng tràn ra tiếng kêu 𝖗ê-n 𝓇-ỉ.

Côn th*t của anh cũng bị tiểu huy*t của cô cắn nuốt sung s·ư·ớ·𝐧·𝐠 muốn ⓒ.hế.✞, nơi đó vừa nóng lại vừa ẩm ướt giống như miệng nhỏ nhiệt tình ngậm lấy anh, mỗi lần 𝖗ú*t 𝖗*🔼 cũng phải dùng sức mới được.

"Muốn, muốn ra rồi..." Vưu Thị Họa bị anh va chạm mãnh liệt, cảm giác điên cuồng này lại truyền tới.

Dung Giai cảm thấy tiểu huy*t của cô bắt đầu điên cuồng co rút lập tức biết cô muốn ra, động tác càng thêm mãnh liệt, quả nhiên chưa được vài cái, thiếu nữ lại khóc lóc phun ra từng đợt hoa dịch dính nhớp.

Anh cắn răng nhịn xuống 𝖐h●𝐨●á●ï cả●ⓜ mãnh liệt, côn th*t vẫn đang 🌜ắ·ⓜ ✅·à·o phía trong, tay bắt lấy eo của cô xoay lại, thay đổi tư thế thành quỳ bò.

Côn th*t thô to như п𝖌𝐡𝐢ề-n 𝐧á-t mọi thứ bên trong, điểm mẫn cảm nào cũng được chăm sóc, Vưu Thị Họa sung 💰ư_ớ_𝖓_🌀 kêu không thành tiếng, tiểu huy*t 𝓇·⛎·𝐧 𝐫ẩ·γ lại ↪️𝖍ả*𝐲 𝐧*ư*ớ*ⓒ, hai đầu gối mềm nhũn đến mức không quỳ nổi.

Dung Giai nắm chặt ɱô_𝖓_𝐠 vểnh lên của cô, lại bắt đầu điên cuồng ra vào, lâu như vậy rồi nhưng một lần anh cũng chưa bắn.

Tư thế ×â*Ⓜ️ ռ*𝒽*ậ*p từ phía sau làm côn th*t càng vào được sâu hơn, nửa người Vưu Thị Họa đều dán lên khăn trải giường, tuy chất vải m*ề*〽️ 〽️ạ*ı nhưng cọ vào hai điểm trước ռ●gự●ⓒ lại truyền tới cảm giác đau đớn nho nhỏ.

"Ưm... chịu không nổi nữa... dừng lại đi... bụng Họa Họa sắp 𝐧●ổ ⓣ𝖚𝐧●g mất..." 🎋hοá●𝒾 ↪️●ả●ɱ tích lũy quá nhiều, cô đã chịu đựng không nổi, Vưu Thị Họa điên cuồng lắc đầu mơ hồ khóc lóc cầu xin người phía sau dừng lại.

"Ngoan, gọi ông xã, ông xã sẽ buông tha em..." Dung Giai hiển nhiên cũng sắp tới đỉnh, anh cắn chặt răng buộc thiếu nữ nói ra lời mình muốn nghe.

"Ông xã! Ông xã đừng làm Họa Họa nữa... đừng... huhu..." Thiếu nữ đã hoàn toàn chìm vào hố sâu 🅓-ụ-𝖈 ν-ọ-n-𝐠, sau có thể phân biệt được mình nói gì nữa, chỉ có thể nghe theo anh.

"A! Bắn! Ông xã bắn hết cho em... Bà xã... bà xã..." Vưu Thị Họa vừa nói ra, Dung Giai đã không nhịn nổi nữa.

"A!" Chất dịch ⓝóռ-🌀 𝖇ỏ𝓃-g không ngừng phun vào phía trong.

Trong đầu không còn ý thức, Vưu Thị Họa tê liệt ngã xuống giường, cả người ướt đẫm.

Dung Giai ⓣ𝖍·ở 🅓·ố·↪️ rút côn th*t ra khỏi người cô.

Mất đi vật cản, một lượng lớn tinh d*ch lập tức trào ra, ướt đẫm khăn trải giường.

Bình phục trong chốc lát, Dung Giai cúi xuống 𝒽·ô·n lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn dịu dàng hỏi một câu, "Bảo bối thoải mái không?"

Ý thức Vưu Thị Họa vẫn còn hỗn độn, cả người không có sức lực nhưng vẫn gật đầu.

"Vậy đừng rời khỏi anh được không? Mỗi ngày anh đều sẽ làm em sung 𝐬ướ.𝖓.🌀 như vậy được không?"

Lông mi Vưu Thị Họa r⛎.𝖓 𝓇ẩ.🍸, không nói cũng không động giống như đã ngủ.

Khuôn mặt cô ⓥ_ù_i ⓥà_🔴 khăn trải giường, thiếu niên phía sau cũng không nhìn thấy hai mắt nhắm chặt của cô chảy ra từng giọt nước mắt.

Dung Giai thấy cô mãi không động, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng ôm lấy thiếu nữ, đi vào phòng tắm giúp cô rửa sạch.

Chương (1-89)