← Ch.23 | Ch.25 → |
Sau khi cuộc gọi kết thúc, trong đầu Cố Ninh bỗng hiện ra một số hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 xem.
Trời nhá nhem tối, trong một con hẻm nhỏ có một cửa hàng bán đồ người lớn tự phục vụ, bóng tối lan tràn che khuất đi cửa tiệm, tấm biển ở lối vào cửa hàng tỏa sáng mờ mờ, một bóng người nhỏ nhắn vụt vào trong.
Trong cửa hàng có một máy bán hàng tự động, Cố Ninh mở to hai mắt nhìn những món đồ mà mình chưa từng thấy qua.
Dầu bôi trơn, trứng rung, nội y tình thú, thậm chí còn có cả roi da và còng tay, cái này là dùng để chơi sm à? Cô gái nhỏ tưởng tượng ra cảnh mình bị còng vào đầu giường mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, vừa nghĩ tới đã bị dọa đến chân mềm nhũn ra, suýt nữa không thể đứng vững.
Tiếng đôi trai gái đùa vui từ trong ngõ vọng ra, tiếng bước chân càng ngày càng gần. Cố Ninh chọn một bộ nội y màu đen ren mỏng rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
...
Vào buổi tối ngày 17, như thường lệ Cố Ninh ở nhà trò chuyện video với Mạnh Diễn.
Thiếu nữ nằm trên giường ngáp một cái, "Em mệt quá, buồn ngủ quá, cho em chúc trước nhé, chúc anh trai Mạnh Diễn sinh nhật vui vẻ nha!"
Đôi mắt Mạnh Diễn sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, "Quà sinh nhật của anh đâu?"
"Ngày mai em sẽ tặng quà cho anh ~"
Hắn nhướng mày cười, "Thế nói trước cho anh biết đó là gì đi."
"Anh đoán xem?" Cố Ninh chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Bánh kem?"
"Cái đó năm ngoái em làm rồi mà." Cố Ninh bày ra vẻ bí ẩn nói, "Ngày mai anh sẽ biết".
Cúp điện thoại, cô gái nhỏ bò dậy khỏi giường, cả người tràn đầy tinh thần chứ nào có vẻ buồn ngủ vừa rồi.
Cô mở tủ ra lấy cái váy mặc vào, sau đó đứng trước gương soi toàn thân ngắm nhìn một hồi rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Lúc Cố Ninh bấm chuông cửa thì trong lòng cô lo lắng rất nhiều.
Đã gần mười hai giờ đêm rồi, lỡ như hắn ngủ quên không nghe thấy tiếng động, hoặc tưởng là kẻ bắt cóc nên không chịu ra mở cửa thì phải làm sao bây giờ.
Cố Ninh đang suy nghĩ lung tung thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Mạnh Diễn mở cửa, nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngây ngốc đứng ngoài cửa.
Cô mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ, bên hông có thắt nơ con bướm, trên tóc cột một dải lụa ruy băng đỏ, tự đem mình trang điểm thành một "món quà".
Mạnh Diễn nhìn cô chằm chằm không lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm ռ*óռ*🌀 🅱ỏп*ⓖ, Cố Ninh tiến lên một bước, cánh tay như ngó sen vòng qua cổ hắn, ghé vào tai hắn thì thầm: "Anh có thích món quà này không?"
"Thích." Mạnh Diễn kéo cô vào trong rồi bỗng nhiên đóng sầm cửa lại, tiếp theo đè cô vào tấm cửa khàn khàn thì thầm, "Thích đến mức giây sau đã cứng."
Đôi môi 𝖓·ó·ⓝ·g 🅱️·ỏⓝ·ⓖ áp xuống, hắn nâng chiếc cằm xinh đẹp của cô lên 𝒽·ô·𝓃 xuống, nhẹ nhàng ⅼı●ế●ⓜ ♓*ô*𝓃 đôi môi yêu kiều đỏ mọng kia, đầu lưỡi ✖️â●ⓜ 𝐧●𝖍●ậ●𝐩 vào nơi 〽️ề●𝖒 𝖒ạ●ï ẩm ướt, câu lấy vị ngọt trong miệng của đối phương nuốt vào bụng mình.
Người con gái nhiệt tình đáp lại, chủ động vươn đầu lưỡi ra 𝐥_ℹ️ế_ⓜ láp lấy đầu lưỡi của hắn, giữa môi răng tràn ra tiếng г*ê*п 𝓇*ỉ nỉ non.
"Đừng ..." Đầu lưỡi có hơi mỏi, Cố Ninh tránh khỏi đôi môi của hắn khe khẽ ⓣ𝖍●ở 𝒹●ố●𝐜.
"Mở quà trước đi ~" Thiếu nữ ⅼ_ⓘ_ế_ⓜ láp vành tai của hắn, nhõng nhẽo như một con yêu tinh.
Hơi thở của hắn ngày càng nặng nề, bàn tay đưa xuống lần mò tới bờ ɱ●ôⓝ●𝐠 căng tròn của cô mà bóp mạnh một cái, giọng nói khản đặc như tiếng mất: "Cho em cơ hội cuối cùng kêu dừng lại."
Cô nâng đôi mắt ngập nước của mình lên, bàn tay đưa xuống v_ц_ố_𝖙 𝐯_e lều trại giữa hai chân hắn, hài lòng nghe thấy tiếng ⓡê_𝓃 г_ỉ đè nén mà ai kia phát ra.
"Không còn cơ hội." Hắn ռ_𝐠_♓_iế_ռ 𝓇ăⓝ_g nghiến lợi gầm gừ.
Giây tiếp theo người con gái bị bế ngang lên đặt xuống tấm nệm êm ái.
Chiếc váy bồng bềnh bị ném xuống đất, ánh mắt Mạnh Diễn пó.п.🌀 b.ỏ.ռ.🌀 nhìn chằm chằm vào cô không thốt nên lời.
"Trông không đẹp à?" Cố Ninh xấu hổ co người lại.
Cô mặc bộ đồ lót ren g_ợ_𝐢 c_ả_𝖒 màu đen huyền bí, da thịt toàn thân trắng như tuyết, đẹp tựa tơ lụa. Mảnh vải mỏng không che được bất cứ thứ gì, núm vú hồng hào dựng đứng, đóa hoa xinh đẹp bị quần lót lọt khe kìm hãm lại, hình ảnh này tuyệt sắc đến mức khiến cho người ta muốn phun má-υ tới nơi.
Hắn không trả lời mà vươn bàn tay ra 𝐯.ⓤố.ⓣ ѵ.ⓔ theo đường vải, tấm vải mỏng manh yếu ớt từng chút từng chút rách ra theo di chuyển của hắn.
Nụ 𝐡ô_n dày đặc trải dọc từ trên trán đến tận chiếc cổ non mịn nõn nà, hắn 👢_iế_𝐦 𝐡*ô*ⓝ lên cổ cô, để lại trên mảnh da thịt trơn mềm hàng loạt vết đỏ mờ mờ nhàn nhạt.
"Mạnh Diễn ... Em muốn đi tắm trước ..." Giọng Cố Ninh run run nhè nhẹ.
"Làm xong rồi tắm."
Bàn tay 𝓃óռ●ⓖ 🅱️●ỏn●🌀 xoa nắn bầu vú căng tròn, kẹp lấy núm vú đã cương cứng từ lâu mà trêu đùa qua lại, rồi lại cúi đầu ngậm lấy một quả cầu sữa còn lại bỏ vào miệng 𝐥iế·ⓜ 𝖒ú.🌴 dây dưa.
"A ..." Đầu vú bị chiếc lưỡi ư-ớ-ⓣ á-† của hắn 👢❗.ế.〽️ láp ɱú_✞ mát, 𝐤-í-🌜-𝒽 𝖙-𝐡-í𝖈-♓ tột cùng khiến toàn thân cô không kìm được mà run run lên.
Lỗ nhỏ không kiểm soát được mà tuôn ra những dòng nước xuân trơn trượt, thấm ướt nhẹp cả quần lót lọt khe mỏng manh, cơn ngứa ngáy khó nhịn lan tràn, khuyếch đại khiến cho cô không chịu được mà khép chặt lại hai chân.
Mạnh Diễn nhả đầu vú đã sưng to vì bị 𝐦·ú·† của cô ra, ngồi dậy cởi bỏ quần áo của mình phơi bày vòng 𝐞.ⓞ ⓣ𝒽.⭕.ռ chắc và bờ ⓜô_𝐧_ⓖ gợ●ⓘ 𝒸●ả●〽️ cùng với đôi chân dài thẳng tắp mê người của mình.
Hai thân hình 𝓃óⓝ-𝖌 𝒷-ỏⓝ-g lại lần nữa dán chặt vào nhau, hắn dùng thứ cứng ngắc kia của mình c_ọ ⓧá_𝐭 vào chỗ 𝐦ề●Ⓜ️ 〽️ạ●𝖎 kia của người yêu, nụ h·ô·ⓝ nóng rực ướ●t á●ⓣ rơi xuống 𝐧·ⓖ·ự·𝒸 và chiếc bụng nhỏ mình hằng mơ ước, rồi lại lần nữa trở lên cùng môi răng người dây dưa quấn quít, quấn lấy †𝖍â*п 𝐦*ậ*🌴 khăng khít bên nhau.
Hắn đưa tay vói vào vùng tam giác huyền bí, chạm vào động hoa hơi ♓●é ⓜ●ở, bàn tay tức khắc ướt đẫm nước nhờn.
"Em ướt rồi." Hắn khàn khàn thì thầm.
Cố Ninh 𝒸●ắ●𝓃 𝖒ô●ı, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào gối.
"Có thể sẽ đau một chút, đừng sợ." Hắn dịu dàng dỗ dành, nhưng lực tay lại không hề kiên nhẫn mà xé toạc chiếc quần lót mỏng manh ném nó sang một bên.
"Anh nhẹ chút ..." Người con gái lo lắng nắm chặt lấy ga giường dưới người.
"Được."
Hắn cúi đầu, nắm 𝖉ư.ơ.ⓝ.ℊ ѵậ.✞ sưng tấy của mình nhích vào lỗ nhỏ của cô, kéo căng những nếp gấp của vách thịt, cố gắng thăm dò chậm rãi đ·â·Ⓜ️ ✌️à·🔴.
"Đau ..." Phần đầu vừa vào đã nghe thấy cô gái nhỏ dưới thân kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể hắn lập tức căng cứng lên.
"Thả lỏng chút, sẽ hết đau nhanh thôi."
"Không được, nơi đó của anh lớn quá, vào không được đâu..."
Hắn cười khẽ, ngón tay thon dài mò xuống xoa nắn hạt châu và lỗ nhỏ của cô, nghe thấy tiếng 𝓇ê·ⓝ г·ỉ mê người không kiềm được của cô, chất dịch trong suốt theo miệng huyệt chảy ra ngày càng nhiều.
Hắn dịu dàng 𝐡-ô-ⓝ lên môi người dưới thân, đưa đầu lưỡi của mình cho cô mú_t, để cô say tình ngậm lấy nó vào miệng Ⓜ️.ú.ⓣ mát dây dưa, cơ thể cô cuối cùng cũng dần thả lỏng ra.
Hắn không thể chịu đựng thêm được nữa, một lực lượng khá mạnh phá vỡ trở ngại kia, cuối cùng ✞.♓â.n 𝖙♓.ể của hai người cũng vừa khít dán chặt vào nhau.
"A— —" Cơ thể như bị lưỡi dao sắc bén cắt ra làm đôi, tiếng kêu đau của cô ẩn trong cổ họng.
Chặt quá.
Huyệt thái dương của hắn thình thịch nhảy lên, trên trán nổi gân xanh.
Ⓓ_ụ_🌜 𝐯_ọп_𝖌 thô dài chôn trong hành lang không thể động đậy được, bị huyệt thịt nóng ẩm đẩy ra, suýt nữa hắn đã không khống chế được mà bắn ra.
"Đợi lát nữa sẽ không còn đau nữa." Hắn khe khẽ dỗ dành, dịu dàng 𝖍ô.n lên thái dương mướt mồ hôi của cô.
Cố Ninh khẽ mở miệng, ánh mắt vô định mơ màng, cơn đau qua đi, nơi bị xâm chiếm vừa tê dại lại căng trướng.
Hắn ☑️ù●𝒾 𝖛●à●𝑜 trong cơ thể cô không dám nhúc nhích, một giọt mồ hôi từ trên trán trượt xuống rơi xuống khóe môi cô, cô gái nhỏ vô thức vươn đầu lưỡi ⓛ*𝐢*ế*〽️ đi.
Xiềng xích trói buộc con thú đã bị cắt đứt, đôi mắt của hắn dần dần đỏ lên, bắt đầu dùng tư thế chín nông một sâu thọc vào rú.✝️ 𝓇.ⓐ.
Hắn nắm lấy e.0 т.♓🔴.n của cô, 🅓·ư·ơ·ռ·𝖌 ✔️ậ·🌴 thô dài trong lỗ nhỏ đưa đẩy cắm rút, lồng ⓝ𝐠·ự·𝒸 rắn chắc cọ vào bầu n𝖌_ự_𝐜 non mềm, hai đầu vú đỏ hồng dưới sự ma sát của da thịt càng lúc càng cương cứng, gương mặt ướt đẫm mồ hôi của hắn áp vào gương mặt của cô, tiếng ⓣ.𝒽.ở 𝐝ố.🌜 ngày càng nặng nề gấp rút.
"Mạnh Diễn ... A ..." Κ*𝒽*⭕*á*ⓘ ↪️*ả*m dần dần ập đến, cô khẽ thốt lên một tiếng than nhẹ 🍳ц_𝖞_ế_𝐧 𝐫_ũ.
Đôi chân thon dài trắng nõn quấn lấy eo hắn, tiếng г.ê.ⓝ 𝐫.ỉ mê người của cô giống như một liều thuốc 𝐤.í.ⓒ.𝐡 d.ụ.𝐜 loại mạnh nhất, Mạnh Diễn nhào nặn bầu 𝓃*🌀ự*𝒸 đẫy đà trắng như tuyết của người yêu, lực độ ở hông không kiềm chế được càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Khi màn "yêu" lên đến đỉnh điểm cũng là lúc khóe mắt cô rơi xuống những vệt nước trong suốt, đó là những giọt nước mắt của yêu tinh.
Tần suất co rút của lỗ nhỏ càng lúc càng nhanh, Mạnh Diễn bỗng dừng lại động tác ra vào, im lặng thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn ◗_ụ_🌜 ✌️ọ_𝖓_𝖌 của cô.
Đôi mắt say tình của cô gái nhỏ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào hắn, lông mi bị hơi nước làm cho ướt đẫm, "Tại sao lại dừng lại?"
"Có thích bị anh chơi không?" Giọng hắn khàn đến không thể khàn hơn.
"Thích ..." Người con gái nức nở, "Mạnh Diễn, anh nhanh lên..."
Hắn không chịu đựng nữa mà lại lần nữa mạnh mẽ ra vào trong cơ thể của cô. Nơi mẫn cảm bị va chạm khiến cô không kìm được mà run lên, lỡ nhỏ đột nhiên co rút lại, chất lỏng ấm áp chảy xuống tràn ra mép huyệt đang 𝖍.é ɱ.ở, tưới lên cây đồ chơi đang nỗ lực kia.
"Ưm a ..." Cô không ngừng 𝓇ê·п г·ỉ, trong đầu như có một luồng sáng trắng bùng nổ.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |