Dã ngoại Play
← Ch.39 | Ch.41 → |
Quý Đình Đình không nghi ngờ anh, ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống, sau đó nhắm mắt lại, thẹn thùng lại thấp thỏm mà chờ anh 𝐡_ô_п 〽️_ô_ï.
Ban đầu rất nghiêm túc ♓.ô.𝐧 Ⓜ️.ô.1, Lương Diễn Chiếu vô cùng dịu dàng, lại kiên nhẫn cùng cô môi lưỡi đan xen.
Sau khi xác định tâm ý của nhau, nụ 𝒽ô●𝓃 của hai người nhiều rung động cùng ngọt ngào hơn trước.
Nhưng mà Quý Đình Đình nhanh chóng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Bởi vì tay của Lương Diễn Chiếu đã mò vào trong vạt áo phông của cô, cách áo lót nhẹ nhàng v*ⓤố*✝️ ☑️*ⓔ n_𝐠ự_𝖈 cô.
"A ~ bác sĩ Lương ~" Quý Đình Đình mở mắt ra, hốt hoảng nhìn anh.
"Sao nào?" Lương Diễn Chiếu dịu dàng hỏi.
"Nơi này không được..." Quý Đình Đình 𝐜ắ-𝓃 𝐦-ô-ℹ️ nói.
"Vì sao không được?"
"Bên ngoài có người."
Mặc dù nơi này không phải đường chính nhưng nhỡ may có người đi vào đường mòn thì sao?
Cái đình này ở giữa con đường nhất định phải đi qua. Mặc dù bị bóng cây che khuất nhưng chỉ cần người khác đi con đường này, nhất định có thể phát hiện.
"À~" Lương Diễn Chiếu khẽ cười: "Không cảm thấy như vậy càng 𝐤*í↪️*♓ ✞𝖍*í𝐜*♓ sao?"
Anh nói, động tác trên tay cũng không ngừng lại, thong thả ung dung nhấc lên áo phông Quý Đình Đình lên. Sau đó vùi đầu vào giữa hai vú trắng nõn, hít một hơi thật sâu.
"Ngẫm lại xem, bốn phía đều là người tới leo núi, ai có thể nghĩ đến, anh lại ở chỗ này Ⓜ️ú_🌴 núm vú em đâu?"
Dứt lời, Lương Diễn Chiếu bỗng dưng cách áo lót cắn mạnh đỉnh nhọn đầu vú của cô.
"Ưm ư. ư~" Quý Đình Đình yêu kiều ⓡê_n r_ỉ, cổ hơi hơi ngửa ra sau, tạo thành một đ-ư-ờ𝐧-𝐠 𝖈-o𝓃-ⓖ vô cùng duyên dáng.
"Xuỵt" Lương Diễn Chiếu vươn ngón tay ra đè môi cô lại, khẽ cười nói: "Nhỏ giọng một chút, đợi lát nữa đưa em ra."
"Vậy... Vậy anh nhanh chút ~" Mặt cô hồng hồng.
"Anh sẽ tận lực."Lương Diễn Chiếu nói xong xoay người cô đặt cô nằm thằng trên thảm.
Thảm vô cùng mỏng, mà trên đình gió thổi có chút lạnh. Quý Đình Đình nằm trên đó, nhịn không được hơi run run.
Lương Diễn Chiếu cũng phát hiện ra điều này, vì thế, anh quyết định làm cô nóng lên trước.
Mà chuyện này, là đơn giản nhất.
Anh nhanh chóng 𝖈_ở_ı 🍳υ_ầ_ⓝ áo cô, làm cô cả người trần trụi. Sau đó bắt đầu nhấm nháp mỹ vị.
Cúi đầu, anh nhẹ nhàng gặm cắn đầu vú, vươn đầu lưỡi 𝐥●𝐢ế●m lên đầu vú cô, nhìn đóa hồng mai trên bộ ⓝℊ_ự_🌜 trắng nõn nở rộ ngạo nghễ trong miệng anh.
"Ư ư ~ ưm ~ bác sĩ Lương ~" Quý Đình Đình vô thức ma xát hai chân mình.
Cô muốn càng nhiều hơn lại không dám nói ra.
"Nói đi, em muốn gì? Đều nói ra." Anh đổi sang đầu vú bên kia 𝐦ú·✞ vào.
"Nếu không nói, người khác đến, em sẽ bị nhìn thấy." Anh dọa cô.
"A ~ em muốn bác sĩ Lương, huyệt nhỏ muốn côn thịt bác sĩ Lương lấp đầy ~"
"𝒞𝒽ả*𝖞 n*ư*ớ*𝖈 chưa?""Ư ư, chảy rồi ~"
Ngay khi anh bắt đầu dịu dàng 𝐡ô●𝖓 m●ô●1 cô đã cảm giác huyệt nhỏ hơi ấm ấm.
Bởi vì là bác sĩ Lương, bởi vì cô yêu anh cho nên mới có cảm giác nhanh như vậy.
"Muốn thì tự mình tới, bỏ nó vào trong đi." Lương Diễn Chiếu vừa hô_𝓃 cô, vừa đưa ngón tay từ đùi lẻn vào trong quần, cách lớp quần lót ⓥ*ⓤố*ⓣ ѵ*𝖊 âm đế nhạy cảm của cô.
Quý Đình Đình đã bị anh 🎋í.↪️.𝒽 ⓣ𝖍íc.𝒽 đến hơi thất thần rồi, nghe vậy cô ngoan ngoãn ⓒ●ở●❗ 🍳⛎ầ●n thể thao của Lương Diễn Chiếu ra rồi kéo quần lót của anh xuống. Sau đó nhìn thanh thịt màu đỏ tím đã sưng to từ lâu, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
"Còn chờ gì nữa? Hửm?" Lương Diễn Chiếu đột nhiên dùng sức vê mạnh âm đế cô.
"A ~" Quý Đình Đình không đề phòng, rê.n 𝓇.ỉ, huyệt nhỏ lại trào ra dòng nước mê hoặc.
Chuyện này, nàng không dám chần chờ nữa, vội vàng ngoan ngoãn dùng tay nhỏ cầm côn thịt Lương Diễn Chiếu nhắm ngay lỗ nhỏ đã ướt đẫm tràn lan của mình, "Phụt" một tiếng thọc vào trong sâu tới tận tử cung.
"Aaa ~ trướng quá~"
"Mấy ngày nay có phải hay không vẫn luôn nghĩ đến côn thịt lớn của bác sĩ Lương đúng không? Hửm?""A a ~ không... Không có."
"Không có? Thế chuyện video tối qua anh nhìn thấy là gì hửm?"
"A ~ chuyện đó là em đang luyện tập."
"Còn mạnh miệng." Lương Diễn Chiếu cười khẽ. Sau đó, cảm giác nơi đó đã đủ ươn ướt, trực tiếp bắt lấy đùi trắng trẻo của cô, mạnh mẽ г.ú.ⓣ r.🅰️ c*ắ*𝐦 ⓥ*à*🅾️.
"Nhìn này, bây giờ em đang chảy không biết bao nhiêu nước? Em phải nghiêm túc cảm ơn anh? Là anh chữa khỏi bệnh cho em."
"A ~ phải ~ cảm ơn bác sĩ Lương ~ ha ~ là côn thịt lớn của bác sĩ Lương chữa khỏi bệnh cho em~ ư ư ~"
"Ngoan ~"
Lương Diễn Chiếu ấn cô thao mấy chục phát. Sau đó kéo cô lên để cô đưa lưng về phía mình, ôm đến cột đình bên cạnh.
"Bác sĩ Lương, bên ngoài sẽ nhìn thấy ~" Phát hiện ý đồ của anh, Quý Đình Đình không nhịn được sợ hãi.
Vừa nãy ở giữa đình cũng còn được, còn bây giờ chỉ sợ những người trên con đường núi xa xa kia nếu nhìn kĩ có thể phát hiện ra bên này đang trình diễn xuân cung đồ sống.
"Như vậy mới thú vị." Lương Diễn Chiếu cười khẽ. Nói xong, anh ấn eo cô, đỡ côn thịt lớn vẫn tho to như cũ ↪️*ắ*𝖒 νà*🅾️ từ phía sau lưng.
"Đình Đình ngoan, nhìn kìa, bọn họ cầm điện thoại chụp bên này. Em đoán xem, bọn họ thấy được gì?"
"A ~ Đừng mà~" Quý Đình Đình cảm thấy thẹn cực kỳ, nước mắt đều chảy xuống dưới.
"Bác sĩ Lương, anh nhanh một chút ~"
"Vậy em 𝐤_ẹ_ⓟ 🌜_𝐡ặ_🌴 một chút, lại nói lời dễ nghe trợ hứng cho anh."
Quý Đình Đình không còn cách nào, vừa sợ hãi sợ bị người khác phát hiện vừa phải lấy lòng bác sĩ Lương. Nếu phải chọn lựa giữa hai bên cô sẽ không do dự chọn vế sau.
Nghĩ đến mấy bộ Phim A Nhật Bản mình đã từng xem, cô tự xây dựng tâm lí cho mình nên cũng không quan tâm mà kêu lên.
"A ~ ông xã ~ côn thịt anh cắm ở huyệt nhỏ của em~ cắm đến em thật thoải mái a a ư ư~"
Phía sau, Lương Diễn Chiếu vừa lòng cười, nhìn xem Tiểu Đình Đình của anh chính là thông minh như vậy, chỉ một điểm mà đã sáng suốt một.
Cứ như vậy, thật ra anh chỉ lừa cô. Đường nhỏ này, anh đã đến rất nhiều lần, trước nay không ai đến đây. Hơn nữa, từ bên đường chính kia căn bản không nhìn thấy bên này chỉ nhìn thấy một mảng lớn xanh lá mạ.
"A a ~ huyệt nhỏ chỉ thích côn thịt chồng ⓒắ·𝐦 𝖛à·0, muốn côn thịt lớn của chồng vẫn luôn ở bên trong, không cần ra ngoài~ a a ~ hơ hơ ~"
Ngày mùa hè mặt trời chiếu qua những khe hở của lá cây xanh tươi. Ánh sáng lốm đốm phản chiếu trên cơ thể trắng ngần của Quý Đình Đình. Giờ phút này, mái tóc dài của cô tung bay theo gió, thân hình trắng trẻo hoàn mỹ khẽ cong giống như yêu tinh rừng bước nhầm vào nhân gian vậy.
Nhưng mà, yêu tinh lúc này toàn thân trần trụi, uốn thành độ cong rất mắc cỡ, mặc người đàn ông phía sau mạnh mẽ va chạm. 𝒟_ư_ơ_𝓃_🌀 𝐯ậ_✝️ màu đỏ tím ⓓ.ươ𝐧.ɢ ν.ậ.† không ngừng cắ·m ✅·à·ο 𝖗ú.𝖙 г.𝖆 〽️ô●n●🌀 trắng nõn. Hình ảnh này đã tuyệt mỹ lại d-â-Ⓜ️ mị vô cùng.
Lương Diễn Chiếu không nhịn được đắm chìm say mê vào cảnh đẹp như vậy. Anh cúi đầu, ⓗ-ô-𝓃 sâu lên khắp tấm lưng tuyết trắng của Quý Đình Đình.
"Vợ yêu, em thật đẹp ~" Anh khàn khàn nỉ non.
"Ô ô. ư ư ~ Chồng à~" Quý Đình Đình cố tình co rút huyệt mình lại, làm tầng tầng lớp lớp vách trong bao chặt lấy côn thịt Lương Diễn Chiếu, hy vọng anh có thể sớm bắn ra: "Bắn hết 🌴*𝒾ռ*𝖍 ԁị*🌜*♓ của chồng cho em đi mà ~ Rót đầy vào tử cung em đi ~"
"Được, cho em hết ~" Lương Diễn Chiếu nói, tốc độ phần eo lại tăng mạnh.
"A a bạch bạch~ hơ hơ bạch bạch... ư.. ư ~ thật lớn ~ ư ưm bạch bạch~ em không được ~bạch a ~bạch ô ~ bác sĩ Lương ~ bạch bạch hơ hơ~"
Theo Lương Diễn Chiếu 🅓ư-ơ-п-ɢ 𝖛ậ-𝖙 đ.â.〽️ ☑️à.⭕ ⓡ.ú.✝️ 𝖗.𝐚, 𝖗ú*t r*𝖆 đâ_ⓜ ⓥà_0, Quý Đình Đình lại bắt đầu lần nữa ngâm nga 𝐫-ê-n 𝖗-ỉ.. ưm.. ư.. ư.
Mà trên con đường núi cách xa mấy chục mét, có khách du lịch bỗng nhiên giữ chặt bạn mình, hỏi: "Cậu có nghe thấy không? Bên kia hình như có tiếng người 𝖗ê·п 𝐫·ỉ."
Người bạn này nghe một lúc. Sau một lúc lâu, cười nói: "Cậu nghe lầm rồi, làm gì có ai? Là tiếng gió thổi lá cây đi."
"Phải không? Rõ ràng tớ nghe thấy mà."
Khách du lịch lẩm bẩm tự nói. Sau đó nhìn vào trong rừng cây đối diện.
Nhưng mà dù hắn cố nhìn thế nào cũng không thấy một bóng người nào hết
← Ch. 39 | Ch. 41 → |