Truyện:Đoạt Thê - Chương 136

Đoạt Thê
Trọn bộ 194 chương
Chương 136
Sao quấn người không buông
0.00
(0 votes)


Chương (1-194)

Tay Tiêu Thừa lau khóe mắt nàng, dỗ dành nói: "Làm sao, bị ** 💲ướ-ռ-𝖌 cũng khóc."

Nhậm Khanh Khanh xốc lên nhìn hắn, bỗng nhiên nước mắt càng chảy càng nhiều, huhu khóc lên.

Mặt nàng vui ở cổ hắn, khóc đến giống con thú nhỏ, nước mắt chảy xuống, chảy theo làn da hắn xuống dưới.

Tiêu Thừa giật mình, buông chân nàng xuống, xoa xoa bắp đùi, thấp giọng nói: "Làm sao vậy? Đau?"

Nàng lắc đầu lung tung, khóc đến dừng không được.

Qua một năm, cuối cùng nàng mới biết được, nàng không phải thật sự đã quên hắn. Đáy lòng nàng vẫn luôn cất giấu hắn, tựa như cái trâm ngọc kia, vùi sâu dưới ngăn cuối cùng của bàn trang điểm, ngày thường không nhìn thấy, lúc này mới nhớ đến, vừa chua xót vừa khó chịu.

Tiêu Thừa thấy nàng vẫn luôn khóc không dưng, đơn giản đem côn th*t 𝓇_ú_✝️ 𝖗_🅰️, ôm nàng vào trong ռ●🌀●ự●↪️, vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi: "Đau không làm nữa, được không, đừng khóc."

Ban đêm gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, đánh vào cơ thể đang trần trụi của hai người, làm nàng lạnh đến run lên.

Nhậm Khanh Khanh tìm được cớ này, âm thanh nghẹn ngào: "Ta...... Ta lạnh."

Hắn bất đắc dĩ cười cười, cọ cọ chóp mũi nàng: "Làm nũng."

Cửa sổ kia đã mở vì lúc nãy hắn đi vào, quên là nàng sợ lạnh, vậy mà chọc cho người khóc được.

Hắn đứng dậy muốn đi đóng cửa sổ, lại bị nàng kéo tay, đáng thương 〽️.ê 〽️ⓐ.ռ nhìn hắn, không cho người đi.

Tiêu Thừa bế chặn ngang nàng lên, ôm ɱô𝖓*g giống như ôm tiểu hài tử, tay nâng 〽️·ô·ռ·ℊ nàng ra mép giường.

Chân tâm Nhậm Khanh Khanh đều là nước dịch, lúc này còn cọ trên bụng nhỏ, ướt đẫm. Ⓜ️*ôn*𝐠 nhỏ còn không an phận, xoắn tiểu huyệt lộn xộn trên cơ bắp của hắn.

Vốn hắn đang hết hứng, giờ phút này bị nàng cọ đến hứng khởi, dùng sức đánh đánh 𝐦ô.𝐧.ⓖ thịt, nói: "Lấy côn th*t bỏ vào huyệt nàng."

Nàng hít hít mũi, nghe lời cầm côn th*t vừa nóng vừa cứng một lần nữa nhét vào, treo ở trên người hắn, cứ như vậy cho hắn ** nàng.

Hắn vừa đi về phía cửa sổ, vừa dùng côn th*t theo bước chân chọc vào г*ú*† 𝖗*🔼. Tiểu huyệt Nhậm Khanh Khanh tê dại, lại không chịu buông ra, 🌴_ⓗ_ở ⓓ_ố_𝐜 bên tai hắn.

Tiêu Thừa véo véo ɱ·ô·𝐧·𝖌 thịt, trêu đùa: "Tiểu da^ʍ phụ, sao quấn người không buông như vậy hả?"

Nước dịch càng thúc càng chảy ra nhiều hơn, đều bị hắn chặn lại trong huyệt, theo động tác co rút bắn ra tới, dừng trên đùi hai người.

Cuối cùng đến bên cửa sổ, hắn duỗi tay đóng cửa sổ, nhưng không đi trở về, ngược lại buông nàng xuống, ấn nàng trên vách tường, nắm lấy cánh m*ô𝓃*🌀 no đủ thúc vào từ phía sau.

Cả người Nhậm Khanh Khanh đều dán trên vách tường, chỉ có ⓜô_п_𝐠 nhỏ nâng cao cao, tùy ý cho hắn nhẫn tâm cưỡi.

"A a. a....." Vú nàng bị ép đánh bẹp bẹp, mặt nghiêng, khó nhịn kêu rên.

Tiêu Thừa sợ nàng không chịu nổi ngã xuống, tay vòng qua bóp chặt cổ nàng, làm cho nàng luôn duy trì tư thế này.

côn th*t quá thô quá lớn, không ngừng mà thúc vào nơi sâu nhất bên trong huyệt tâm, nàng hé môi tⓗ-ở 𝒹ố-↪️, móng tay ấn lên vách tường, thét chói tai tiết ra.

Tiêu Thừa rên lên một tiếng, động tác vừa nhanh vừa mạnh, dường như muốn thúc ra dư ảnh, 𝐭.𝐡â.𝖓 ✝️.♓.ể hai người không ngừng truyền ra tiếng"Bạch bạch", hai bên trứng cực đại đánh đến đau 𝖒●ô𝓃●🌀.

Thái dương hắn nhô gân xanh, côn th*t cương đến đỏ bừng, động thân một cái, thẳng tắp thúc mở cung khẩu, sau đó bị cổ tử cung bao chặt lấy qυყ đầυ, bên đùi cứng lên, như muốn bắn ngay ra.

Hắn rời khỏi nửa bước, lại lần nữa thúc đi vào, ở trong bào cung nho nhỏ của nàng thúc loạn.

Cho đến mã mắt nhịn không được tràn ra dòng ✞ⓘ_𝐧_𝖍 𝖉_ị_𝒸_𝐡 nhỏ, bàn tay hắn rút lại bóp chặt cổ nàng, làm cho nàng trợn mắt, suýt chút nữa ngất đi-cảm giác không thở nổi tiến vào trong đầu. Nàng chỉ cảm thấy nam tử phía sau nhanh chóng rút côn th*t ra, bắn nhanh ở trên ⓜ●ôп●ⓖ, trên lưng.

Chương (1-194)