Đồ ăn của cô
← Ch.018 | Ch.020 → |
Lâmt Ấmt khôngt biếtt cuốit cùngt bảnt thânt mìnht rốtt cuộct vượtt quat nhưt thết nào. t
Chỉt biếtt lúct kếtt thúc, t bụngt côt đềut phồngt lên, t giốngt nhưt mộtt thait phụt bat bốnt tháng, t bênt trongt đềut làt tinht dịcht củat hắn, t bịt hắnt dùngt mộtt cáit dươngt vậtt giảt dàit hơn, t thôt hơnt đâ●mt vào, t cănt bảnt khôngt bàit tiếtt rat được. t
Đầut gốit củat côt bịt phát da, t sưngt đỏt lễnt toànt thânt trênt dướit đềut nhứct mỏi, t khit nằmt mơt cũngt đangt khóc. t
Bột dángt chọct ngườit thươngt tiếct kia, t Hàt Trạcht Thànht chỉt muốnt hungt hăngt ngượct đãit cô. t
Lâmt Ấmt càngt khóct nhưt vậy, t hắnt càngt muốnt ấnt hạt thânt vàot màt thao. t
Loạit phảnt ứngt nàyt càngt ngàyt càngt cườngt liệt, t hắnt cắnt răngt khắct chế, t tayt runt sờt lênt bụngt cô. t
Giốngt nhưt đangt sờt cont củat hắn. t
Tốtt nhấtt làt nhanht chóngt mangt thai, t đemt côt cộtt bênt mình!
Chỗt nàot cũngt khôngt đượct đi!
Đươngt nhiên, t bâyt giờt côt cũngt khôngt thểt rờit đit đâu, t chỉt cót thểt ởt bênt ngườit hắn. t
——
Quát mứct mệtt mỏi, t làmt côt suốtt ngủt mộtt ngày, t hơnt 6t giờt côt bịt cảmt giáct đóit làmt tỉnht giấc, t nhưngt trongt bụngt toànt ladt tinht dịcht làmt côt khôngt cót cácht nàot bỏt qua. t
Côt quayt đầu, t dâyt xícht cũngt theot đót runt rẩy, t namt nhânt cũngt mởt hait mắtt nhìnt cô, t cont ngươit ngămt đent làmt côt càngt runt rẩy.
Hắnt giốngt nhưt khôngt ngủ, , t chỉt cầnt côt vừat động, t hắnt liềnt tỉnh.
Lâmt Ấmt nắmt chặtt chănt khẩnt cầut nói, t "Chủ... t Nhân, t bụngt củat nôt lệt rấtt trướng, t nôt lệt rấtt đói."
Đóit làt đươngt nhiên, t ngàyt hômt quat côt ngủt mộtt ngày, t hait ngàyt nayt lạit chỉt ănt tinht dịcht củat hắn, t cót thểt khôngt đóit bụngt sao?
Hàt Trạcht Thànht cườit lạnh, t ấnt lênt bụngt cô, t "Thiếut chútt nữat chot rằngt emt muốnt thànht mỹt nhânt ngủ
."
"Ân..."t Lâmt Ấmt phátt rat tiếngt rênt rỉ, t khôngt tiếtt ra... t Thậtt làt khót chịu!
"Khôngt phảit đóit sao?t Emt biếtt bữat sángt củat emt làt cáit gì."t Hắnt vuốtt cáit bụngt cô, t "Ănt ngon, t tôit sẽt chot emt nhữngt thứt kháct ăn."
Bữat sángt củat cô, t chínht làt tinht dịcht củat hắn. t
Lâmt Ấmt khôngt thểt khôngt ăn.
"Vâng... t Chủt nhân."
Côt chuẩnt bịt quỳt gốit trênt giường, t lạit phátt hiệnt đầut gốit đãt đượct băngt bót hait cáit băngt gạct mềmt mạit thậtt dàyt cùngt bông.
Cáit nàyt ngượct lạit làmt côt khôngt cònt cảmt thấyt đau. t
"Nếut thấyt được, t emt nênt nóit cáit gì."t Hàt Trạcht Thànht lạnht lùngt nhìnt cô.
"Cảm... t Cảmt ơnt chủt nhân."
Côt vìt cáit gìt màt phảit cảmt ơnt hắn, t tấtt cảt nhữngt thứt nàyt đềut làt hắnt làmt ra. t
Trênt ngườit hắnt khôngt cót mộtt kiệnt quầnt áo, t Lâmt Ấmt quỳt gốit giữat hait chânt hắn, t bụngt tot vớit vút rũt xuống, t thậtt sựt giốngt nhưt đangt mangt thai. t
Bởit vìt khôngt cót đủt đồt ănt cùngt dinht dưỡng, t vút côt đãt trướngt đếnt khôngt đứngt dậyt được. t
Nhìnt cônt thịtt caot caot đứngt sừngt sữngt kia, t Lâmt Ấmt runt rẩyt mởt môi, t duỗit đầut lưỡit mệtt mỏit hữut khít vôt lựct 🦵𝐢.ế.〽️t lápt quyt đầu.
Hàt Trạcht Thànht nhíut mi, t trựct tiếpt ngồit dậy, t ởt vút côt nhéot mộtt phen, t "Đâyt làt tháit đột emt hầut hạt chủt nhân?"
Sắct mặtt hắnt âmt tìnht bấtt địnht rấtt sinht khí, t Lâmt Ấmt vộit vàngt rat sứct 👢ⓘ*ế*ⓜt láp.
"Thật... t Thậtt xint lỗit chủt nhân!t Nôt lệt quát đóit bụng... t Nôt lệt khôngt sứct lực."
"Bang!"t Mộtt cáit tátt dừngt ởt trênt vút cô.
"Nếut đóit bụngt cònt khôngt rat sứct ⅼ●iế●〽️t chot tôi!t Chẳngt lẽt emt khôngt muốnt ănt cơmt sao!"
"Nôt lệt muốn... t Nôt lệt nàyt liềnt ⓛï_ế_ɱ!"t Côt hát tot miệng, t đemt cônt thịtt thậtt dàit thọct vàot trongt miệng, t dùngt đầut lưỡit ướtt átt ⅼ*𝒾*ế*ɱt láp.
Cônt thịtt mộtt ngàyt khôngt cót sảngt quá, t lúct nàyt bịt khoangt miệngt ấmt ápt củat côt baot vâyt lấy, t sảngt đếnt mứct hắnt ngửat đầut thởt dàit mộtt tiếng.
Lâmt Ấmt thấyt thế, t trênt đầut càngt hạt xuống, t hậnt khôngt thểt đemt cônt thịtt củat hắnt trựct tiếpt thọct đếnt thựct quản, t làmt hắnt nhanht chóngt bắnt rat tới.
Thậtt đói!
Côt thậtt sựt rấtt đóit bụng!
Cáit gìt cũngt được, t nhanht lênt chot côt ăn!
Nàngt rat sứct làmt Hàt Trạcht Thànht rấtt vừat lòng, t cũngt khôngt túmt tóct cô, t cứt nhưt vậyt hưởngt thụt côt rat sứct phụct vụ.
Giốngt nôt lệt tìnht dụct khôngt cót tônt nghiêm, t ởt hắnt dướit thânt cầut hoan.
Mỗit ngàyt chỉt cót thểt ănt tinht dịcht củat hắnt sốngt sót, t khôngt cót hắnt liềnt sốngt khôngt được!
Hàt Trạcht Thànht hípt mắt, t sờt lênt tóct cô.
Lâmt Ấmt thựct sựt chấnt độngt mộtt chút.
Lựct đạot củat hắnt rấtt nhẹ, t nhưt làt đangt vuốtt vet mộtt cont chót nhỏt nghet lời, t khent thưởngt nó.
Biếtt rõt làt khent thưởngt nhụct nhã, t nộit tâmt côt lạit đángt xấut hổt vuit 𝐬●ư●ớⓝ●ɢt khôngt thôi, t khôngt rảnht lot cáit gì, t chỉt cót thểt đèt thấpt cổt họngt mìnht xuống, t làmt cônt thịtt củat hắnt thọct đếnt càngt sâu.
Bấtt luậnt làt chot côt trừngt phạtt lớnt nhưt thết nào, t chỉt cầnt tựt cấpt chútt ngont ngọt, t côt cót thểt khôngt biếtt liêmt sỉt trởt vềt lắct ɱ●ô●𝐧●𝐠t cầut thao.
Môit mỏngt đỏt thắmt xảt rat mộtt mạtt đột cungt tàt ác.
Đâyt mớit làt hiệut quảt hắnt muốn. t
Mụct đícht hắnt muốnt rấtt nhanht sẽt đạtt được. t
Thọct hơnt mộtt trămt lần, t hắnt kêut lênt mộtt tiếng, t đemt tinht dịcht đặct sệtt toànt bột bắnt vàot trongt miệngt cô.
"Rầm... t Rầm."t Côt thởt hổnt hểnt nuốtt tinht dịcht củat hắn, t giốngt nhưt đồt ănt mỹt vị, t chỉt làt nuốtt xuốngt mộtt ngụm, t côt liềnt gấpt khôngt chờt nổit ăn.
Đốit vớit côt màt nói, t đâyt làt đồt ănt trongt hait ngàyt đóit bụng.
Ănt ngon...
Toànt bột ănt xongt đi!t Chỉt cầnt cót thểt ănt no, t đâyt làt đồt ănt củat cô!
Editor:t sacnu
← Ch. 018 | Ch. 020 → |