Bắn đầy bụng đi lãnh chứng với tôi
← Ch.38 | Ch.40 (c) → |
Tối ngày hôm sau. Cô nhận được điện thoại của Bạch Thanh, bên kia đang dở khóc dở cười nói.
"Nó quỳ một buổi tối ở cửa phòng của tôi, đứa con trai này của tôi trước nay chưa từng kính trọng tôi vậy đâu, vậy mà lại làm vì sổ hộ khẩu để kết h.ô.𝖓 với cô? Có phải cô 𝖙ẩ●γ ռã●⭕ nó rồi hay không?"
"Ngài Bạch, không thể nói chuyện nhục mạ người khác như vậy, con trai của ngài thích tôi, tôi cũng không nhi điều khiển được."
"Nhưng cô nói xem người làm ba như tôi phải làm sao bây giờ? Nếu bỏ qua, tôi để đứa con trai bệnh tâm thần tiếp quản sự nghiệp của tôi, chẳng phải sẽ khiến người đời chê cười hay sao."
Lật Thế ✔️*цố*🌴 ☑️*ⓔ Thu Thu nằm trên đùi cô, cái đuôi lông lá nâng lên để mặc cho cô sờ, nó thì hưởng thụ híp mắt, cô nhẹ giọng cười.
"Ngài Bạch, hình như ngài không cần hỏi tôi vấn đề này đâu, thật ra trong lòng ngài đã có đáp án rồi mà, đúng chứ? Nếu ngài thật sự muốn đưa anh ấy đến bệnh viện tâm thần thì sẽ không gọi cho tôi lần này."
"Cô chỉ là một đứa nhóc 20 tuổi mà còn rất bình tĩnh, đã trưởng thành hơn nhiều rồi đó, đúng vậy, tôi sẽ thành toàn cho nó, hy vọng cô đừng hối hận."
Sau khi buông điện thoại xuống, Lật Thế bế Thu Thu lên, nhìn vào đôi mắt màu lam long lanh như sao trời của cô, ⓣ𝒽*â*n Ⓜ️*ậ*† ♓ô*п lên.
"Con sắp có thêm một ba ba nữa, vui không?"
Bạch Giang Xuyên mang về hai chiếc nhẫn kim cương, một chiếc là ngọc lục bảo to bằng ngón tay đại, chiếc còn lại là nhẫn kim cương chưa kịp bóc tem.
Có vẻ cả hai đều có giá trị rất xa xỉ, Lật Thế biết chiếc nhẫn kim cương lục giác này, chắc chắn là vật gia truyền của nhà hắn, hướng ánh sáng khiến cho chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp hơn gấp trăm lần.
Hắn thấy vẻ yêu thích trong mắt cô, hạ đầu gối quỳ xuống trước mặt cô, cầm lấy nhẫn kim cương, nâng tay phải của cô lên, chậm rãi đeo vào ngón giữa, nhiệt độ lạnh lẽo khiến ngón tay vô thức cuộn tròn.
"Đây là nhẫn kim cương của mẹ tôi, nó rất hợp với em, tôi cảm thấy em sẽ thích, nhìn em thế này thì có vẻ tôi đoán đúng rồi."
Cô mang nhẫn lên, để trước mắt thưởng thức, ngón tay mả·п·𝐡 🎋·ⓗ·ảռ·𝐡 vô cùng hợp với nó.
"Bạch Giang Xuyên, anh cầu 𝖍.ô.𝐧 ở trong phòng ngủ đó, đúng là đơn giản."
Trên mặt hắn hiện ra vẻ hổ thẹn: "Lần đầu tiên tôi cầu 𝐡ô●п●, không biết nên làm sao hết, tôi cũng ông già Bạch Thanh kia nhưng ông ta không chịu nói cho tôi biết, nếu em cảm thấy như vậy không được cầu ♓ô·𝓃 thì em nói tôi biết em muốn thế nào? Tôi có thể làm được hết!"
"Hừ." Lật Thế nhún vai: "Tôi cũng mới được cầu 𝐡ô-п lần đầu tiên, không biết đâu, thôi được rồi, tôi cũng không cần mấy nghi thức rườm rà đó đâu."
Hắn như tự trách, quỳ ở đó chậm chạp không chịu đứng lên, ánh mắt đầy mất mát, dưới hàng mi dày che giấu cảm xúc áy náy.
Lật Thế ôm cổ hắn, kề sát vào mặt hắn rồi hỏi.
"Bạch Giang Xuyên, anh muốn 𝐥*à*𝖒 тì*n*𝐡 không?"
Hắn khựng lại một chút, nghe cô nói tiếp: "𝐋à_ⓜ 𝐭_ì_ⓝ_♓ xong chúng ta đi lãnh chứng."
Đôi mắt tràn ngập mất mát dần dần tỏa sáng, cảm xúc hoàn toàn trái ngược khi nãy, Lật Thế ⓗô_𝐧 mô_ï yeutruyen. net hắn, đầu lưỡi chủ động vươn tới càn quét khoang miệng hắn, Bạch Giang Xuyên ôm eo cô, nhanh chóng đẩy ngã 👢ê●ռ 🌀●i●ườ𝓃●ℊ, cuồng nhiệt ♓ô●𝓃 cô lưu luyến không rời, còn gấp rút ↪️ở-𝖎 𝐪𝐮-ầ-п áo.
Nước bọt chảy càng nhiều, chảy xuống không ít từ khoé miệng, không kìm lòng được mà kéo áo ngủ cô, nắm lấy bầu n*ℊự*c mề-ⓜ ⓜạ-1, hắn thô lỗ t♓*ở ⓓ*ố*🌜, điên cuồng chất vấn.
"Thật sự nguyện ý sao? Thật sự muốn kết 𝖍●ô●ռ cùng tôi sao?"
"Bây giờ hỏi vậy có phải quá muộn rồi hay không? Vậy nếu tôi nói chỉ đùa với anh thì sao?"
"Không được!" Hắn dùng sức ⓒ*ắ*п 𝖒ô*𝐢 cô, xém chút nữa đã chảy 〽️á*ⓤ: "Em không được chơi tôi, chơi tôi cũng phải kết 𝖍-ô-𝐧 với tôi, đời này của em đã là của tôi rồi!"
Lật Thế hít hà một hơi, quần ngủ và quần lót bị kéo xuống, hai chân bị hắn tách ra, ngón tay trêu đùa âm đế, hắn 𝐡ô·n cô điên dại, nói đúng hơn thì không phải ⓗô-𝓃 mà là gặm cắn, hết 𝐥𝐢.ế.ɱ rồi cắn như một chú chó.
Trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Ưm em là của tôi, tôi mặc kệ, em chính là của tôi, kết 𝖍.ô.п với tôi, cầu xin em hãy kết 𝒽_ô_𝐧 với tôi!"
Hắn quá sốt ruột, ở dưới còn chưa chảy nhiều nước đã lấy gậy thịt 𝒸-ắ-𝐦 ⓥ-à-𝖔 trong cô, Lật Thế đau đến nỗi cuộn tròn ngón chân, giữ lấy bờ vai của hắn rồi kêu đau.
"Khốn kiếp, anh không biết anh lớn cỡ nào sao! Nhẹ một đi đi, đau quá, chậm, chậm một chút."
"Xin lỗi Lật Thế, tôi sẽ chậm một chút, tôi sẽ chậm một chút, em nhịn một chút đi."
ℒà·m ⓣì·n·ⓗ xong là có thể kết 𝐡●ô●n●, trong đầu hắn chỉ toàn là thứ này, nhanh lên, phải 🦵·à·ⓜ 𝖙ì·ⓝ·h với cô thật nhanh.
Lật Thế ôm cổ ghì hắn xuống, chóp mũi của hai người dán vào nhau, cô nghiêm túc nhìn hắn: "Không phải bảo anh 🦵à●𝖒 🌴●ì𝐧●𝐡 xong sẽ kết 𝒽-ôп-, mà là khiến tôi thoải mái, khiến tôi ⓛ●ê●п đỉп●𝖍."
Hắn không ngừng gật đầu, ngoan giống như một chú chó trung thành.
"Bạch Giang Xuyên, anh có yêu tôi không?"
"Yêu, rất yêu, yêu đến 𝐜.hế.𝐭, em bảo tôi đi tìm 𝖈*𝖍ế*𝖙 vì em cũng không có vấn đề gì!"
Cô buồn cười, nằm ở trên giường để hắn tự làm, nhẹ nhàng c_ắ_〽️ 𝖛à_ⓞ lại 𝖗ú_t ⓡ_@, bên trong chảy càng nhiều nước, hông của hắn càng di chuyển nhanh hơn, cắm quy đầu vào thúc lên nhụy hoa nhạy cảm của cô, â-〽️ đạ-ο chật hẹp, gậy thịt bị 𝖗·ú·✝️ г·𝒶 còn khiến lớp thịt â·ⓜ đ·ạ·𝑜 màu hồng bị lật ra.
"A... nhanh, nhanh quá!"
Bạch Giang Xuyên đè cổ tay của cô lên gối, khiến cô không thể động đậy, để mọi thứ trôi theo tiết tấu của hắn.
Lật Thế thấy hắn ghé lên trước n🌀ự_c cô rồi gặm cắn núm vú, 𝐧gự·ⓒ có cảm giác ư-ớ-🌴 á-t, khiến cả người cô 𝓇𝐮*ռ rẩ*𝓎.
"Bạch, Bạch Giang Xuyên, anh thật sự sẽ yêu tôi sao? Anh có làm tổn thương tôi nữa không?"
Hơi thở của hắn phả lên cổ cô, 𝐭_𝖍_ở ԁố_🌜 𝖑❗ế.ɱ tai cô, để cô thả lỏng.
"Không đâu, em yên tâm, chỉ có em làm tổn thương tôi, nếu tôi dám làm tổn thương em thì em hãy chặt tay tôi đi!"
Mạnh miệng như vậy đấy, thật sự không sợ cô làm thật sao.
"Nhưng có một chuyện, Lật Thế." Hắn nghiêm túc nhìn về phía cô, trên lông mi còn vương nước mắt, yeutruyen. net cúi xuống ⓗô-ռ mô-ⓘ cô.
"Em không được phản bội tôi, tốt với tôi, không được ngoại tình, không được yêu người đàn ông khác, không được nói không yêu tôi."
Hắn im lặng trong chốc lát, đột nhiên dùng một giọng điệu nghiêm túc.
"Bằng không tôi sẽ ɢ_𝖎ế_ⓣ em."
Lật Thế nhắm mắt cười, thân dưới của Bạch Giang Xuyên dùng sức thúc vào bên trong cô, cô phát ra tiếng thét chói tai, huyệt nhỏ ngày càng 💰_𝒾ế_т 🌜_𝒽ặ_† lại, hút gậy thịt của hắn không ngừng chui vào trong.
Hai quả trứng nhanh nhẹn va lên môi â*𝐦 𝒽*ộ của cô.
"Đợi tôi bắn vào bụng em, rót đầy †●❗●𝖓●𝖍 ◗ị●🌜●𝖍 đi lãnh chứng với tôi, để tình yêu của chúng ta chứng kiến."
"Anh nói cái 🍳·𝐮·ỷ gì vậy!" Lật Thế còn chưa nói không muốn, quy đầu đột nhiên cắm nở cửa tử cung, cô bị 🎋-í-↪️-𝒽 ✞-𝖍-í𝖈-♓ ⓒ-𝒽-ả-ÿ 𝖓ư-ớ-🌜 mắt, ngón chân cũng 𝖗𝖚-n 𝖗ẩ-🍸 cuộn tròn.
"Không được nói không, bằng không tôi sẽ cắm em không xuống giường được, cõng em đến Cục Dân Chính đấy."
Đây là lần 𝐥·à·m 𝐭·ì𝖓·𝒽 thoải mái chưa từng có, l_ê_ռ đ_ỉ𝐧_♓ rất nhanh, trước khi bắn thì hắn sẽ không muốn dừng lại, Bạch Giang Xuyên bắt cô làm vô vàn tư thế, d-â-Ⓜ️ dịch của cô cũng bắn tứ tung.
"Cái huyệt 𝐝*â*〽️ thật, những thứ ԁ.â.ɱ đ.ã.ռ.🌀 như vậy chỉ được cho một mình tôi nhìn thôi."
Cô nhắm mắt cắn răng: "Đừng nói nữa."
Bạch Giang Xuyên nở nụ cười, kề sát tai cô rồi 👢·❗ế·Ⓜ️ láp: "Lật Thế 𝖑à.〽️ ⓣì.ⓝ.𝒽 với tôi là ⓓ_â_Ⓜ️ nhất, ngày nào cũng phải ⅼ_à_〽️ тì_n_ⓗ với tôi, đợi tôi bắn rồi thì lập tức đi lãnh chứng."
Cái giường đang rung lắc, giường nhỏ chật hẹp khó khăn lay động, sợ là sắp sập: "Chậm, chậm một chút đi!"
"Gọi chồng thì tôi sẽ chậm một chút."
Lật Thế nhắm mắt lại, 💰.𝐢ế.ⓣ c.𝖍ặ.🌴 gối, nũng nịu kêu lên: "Chồng ơi, chậm một chút."
Hắn đột nhiên lao vào thêm trăm lần trong cô, bờ ⓜ●ô𝓃●𝐠 ⓜề*ⓜ 𝐦ạ*❗ của cô cũng bị hắn bóp đỏ lên.
"Đêm nay tôi sẽ khiến em kêu đủ, sắp bắn rồi Lật Thế, ⓚẹ-🅿️ 𝐜-𝒽ặ-† vào."
Cô phát ra tiếng khóc nỉ non, quá sung 💲●ư●ớ●п●g, tử cung hứng lấy ⓣïn●𝐡 ⓓ●ị🌜●ⓗ đặc sệt, bị rót đầy bụng.
← Ch. 38 | Ch. 40 (c) → |