Người 🌀-𝒾ế-𝐭 Em Là Một Người Đàn Bà
← Ch.013 | Ch.015 → |
"Em biết mà, chị thấy được em." Thằng nhỏ ngồi chồm hổm trên giường, mắt nó vẫn chảy Ⓜ️á*ⓤ, trông rất ghê rợn.
Trần Mộc Miên co rút người vào góc tường, 𝖗ⓤ-ⓝ 𝓇ẩ-🍸 hỏi: "Em muốn gì đây?" Thằng nhỏ làm ra vẻ tội nghiệp: "Chị ơi, cứu em với, em muốn đi đầu thai."
"Đi đầu thai thì tìm Diêm Vương, chị giúp gì được cho em." Trần Mộc Miên hoảng hốt, chân cẳng run cầm cập, muốn đứng cũng không vững.
Thằng nhỏ tỏ vẻ ấm ức, nhìn cô đầy khẩn thiết: "Chị ơi, thiệt ra em bị người ta hại 🌜*𝐡*ế*✝️, chỉ cần chị giúp em tìm ra hung thủ, em mới được siêu thoát để đi đầu thai."
Trần Mộc Miên 𝓇_⛎_𝐧 ⓛẩ_𝓎 𝐛ẩ_🍸, không tin: "Em c●𝐡ế●𝐭 ra sao, trên sổ sinh tử của Diêm Vương chắc chắn có ghi chép. Chị chỉ là phận nữ nhi yếu đuối, làm sao giúp em tìm hung thủ? Với lại, em 𝐜·ⓗế·✞ kiểu gì mà đến nỗi không biết, còn cần chị tìm giúp?"
Thằng nhỏ lơ lửng trước mặt cô, cười hở hết răng: "Chị ơi, em thiệt không có lừa chị. Em bị người ta thiêu cⓗ*ế*𝐭, không biết ai phóng hỏa. Khi em tỉnh dậy, hồn đã bay lảng vảng trong nhà rồi. Em cũng muốn đi đầu thai, nhưng mấy con ma khác nói em còn nhỏ, lại ↪️-𝐡ế-𝖙 oan, nếu không tìm ra hung thủ, sớm muộn gì ⓣ·𝒽â·𝓃 ✝️·𝖍·ể cũng sẽ ngập tràn sát khí, gây hại cho người khác."
Trần Mộc Miên vẫn chưa tin: "Thế Hắc Bạch Vô Thường đâu, họ cũng không lo sao?"
"Em ⓒ𝒽_ế_t mờ ám, lại không có tiền cho ⓠυ·ỷ sai, nên không biết đường xuống â.𝖒 𝐩.𝐡.ủ ở đâu. Mấy người đó nói, nếu có ai giúp em tìm ra hung thủ, giải thoát được sát khí trên người, em mới có thể nhìn thấy 𝐪_⛎_ỷ môn quan mà tự đi đầu thai."
Thì ra â.ɱ 𝐩𝒽.ủ cũng như quan lại trần gian, chỉ lo lấy của không làm việc, thật là thế đạo suy đồi.
Lời thằng nhỏ khiến Trần Mộc Miên chạnh lòng, không ngờ làm ma rồi cũng chẳng được yên thân.
Thấy nét mặt cô dần dãn ra, thằng nhỏ vội nói: "Chị ơi, chị làm ơn cứu em với. Chỉ cần chị giúp em, em sẽ chỉ chị cách để không bao giờ gặp ma nữa."
Trần Mộc Miên mắt sáng rỡ: "Thiệt sao?" "Thiệt trăm phần trăm, chị ơi, giúp em đi."
Trần Mộc Miên ho khan: "Không phải chị không muốn giúp em, nhưng chị vừa tới Thượng Hải, đất khách quê người, sao giúp em được?"
"Chuyện này đơn giản lắm, chị chỉ cần tìm hiểu xem ngày em 🌜*hế*𝐭, ai đã vô phòng em, mang đôi giày cao gót màu vàng nhạt."
"Hung thủ là phụ nữ?" Trần Mộc Miên ngạc nhiên, lớn chuyện cỡ nào mà lại ra tay với một đứa trẻ."Em c𝖍ế.t hồi nào, cha má em đâu? Sao em ở khách sạn một mình?"
Thằng nhỏ có vẻ buồn rầu: "Cha má em người Tô Châu, dẫn em đến Thượng Hải thăm họ hàng, hôm đó họ cãi nhau nên bỏ em lại trong phòng chơi, tự mình ra ngoài."
Cha má gì mà quá đáng, sao lại để con ở khách sạn một mình. Khoan đã, bị thiêu 𝐜_ⓗ_ế_t, mà khách sạn này xảy ra vụ việc nghiêm trọng như vậy sao không thấy sửa sang lại gì cả.
"Em bị thiêu 𝒸*hế*𝖙 hồi nào?"
Thằng nhỏ ngẫm nghĩ: "Mấy năm rồi."
𝒞♓ế-🌴 đã mấy năm, giờ bảo chị đi tìm hung thủ, chẳng phải là làm khó chị quá hay sao.
"Em ơi, có cách nào khác giúp em đi đầu thai không? Để chị đốt thêm ít giấy tiền vàng bạc, em cầm mà đ·ú·✞ lót 🍳.u.ỷ sai được không?"
"Không phải vấn đề tiền bạc, họ nói sát khí trên người em quá nặng, 𝐪𝖚·ỷ môn quan không dám mở cửa, phải tìm ra hung thủ mới được."
"Họ là ai?" Trần Mộc Miên thoáng nghĩ đến điều chẳng lành.
"Là mấy con ma khác đó. Khách sạn này năm nào cũng có người ⓒ·hế·🌴, người thì tự tử, người bị ℊ𝖎●ế●ⓣ, còn có những người 🌜𝐡●ế●🌴 trước em nhiều năm lận. Chị không biết chứ gì, chỗ này trước đây không phải khách sạn, mà là bãi tha ma đó."
Trần Mộc Miên tức muốn ↪️_h_ế_т, không hiểu sao mình xui đến vậy, chọn đại khách sạn mà cũng tìm trúng ngay chỗ này.
"Vậy... mấy con ma khác..."
"À, tụi nó chán quá nên đi dọa người rồi."
← Ch. 013 | Ch. 015 → |