Ngoại truyện: Ở chung lúc đại học (69, vào từ phía sau)
← Ch.11 |
Trần Chỉ Nhu vừa vào cửa đã đi về phía tủ lạnh, lấy một quả táo ra từ bên trong, rửa trên bồn rửa, không gọt vỏ mà trực tiếp ăn luôn.
Ăn một nửa Giang Dịch Thành đẩy cửa phòng ngủ đi ra, anh nhìn thấy cô đang ăn táo, híp mắt bắt lấy tay cô, bị anh một tay bắt lấy, lòng cô cảm thấy ngứa ngáy.
Nhìn anh kéo tay mình để dưới mũi ngửi, Trần Chỉ Nhu thầm rên một tiếng cho mình.
Giang Dịch Thành nhíu mày, lúc này giọng điệu vẫn hòa hoãn, như là là sợ cô thấy phiền: "Có chuyện gì phiền lòng không thể nói với anh sao? Sao cứ hút thuốc vậy? Nói với anh rồi chúng ta có thể cùng thương lượng biện pháp, em hút thuốc chỉ làm tổn hại sức khỏe thôi."
Trần Chỉ Nhu ngập ngừng: "Không phải, anh không hút thuốc nên không biết cái này thật sự khó cai, em hút cũng không nhiều, chỉ là tâm trạng không tốt mới hút một điếu thôi..."
"Sức tự chủ của em không tốt thôi, đừng tìm lý do. Không phải anh đã cho em xem quảng cáo cai thuốc lá kia sao? Phổi của người nghiện thuốc kia đều thành màu đen hết! Cục cưng, em còn hút nữa là phổi sẽ đen luôn đó."
Giang Dịch Thành thuyết giáo xong chỉ vào ռⓖự*c cô ra hiệu, chỉ xong lại nhìn thoáng qua bộ ռ*gự*𝖈 căng phồng của cô, nhìn nhìn, nhịn không được đưa tay xoa nắn.
Cô hất tay anh.
"Đừng, hai ngày nay sắp đến kỳ, п●ⓖự●𝐜 đau."
Trần Chỉ Nhu dừng một chút, như nghĩ tới gì đó, ưỡn 𝓃🌀-ự-𝐜 về phía anh, làm nũng nói:
"Anh xoa bóp giúp em đi, anh xoa là sẽ không đau nữa." Nghe câu nói của cô, anh lập tức xoa nắn n●🌀●ự●𝐜 cô một phen, nhưng không hề mắc mưu.
"Đừng hòng nói sang chuyện khác, lần trước em đã đồng ý với anh sẽ cai, nói đi nói lại một chuyện hoài như vậy chính anh cũng chê mính phiền, em không chán ghét sao? Hử? Vì sao em cứ muốn khiến anh làm em thấy phiền? Sao em có thể đối xử với anh như vậy, hả?" Giang Dịch Thành vừa giả vờ đáng thương như đang chất vấn cô, vừa tăng mạnh lực tay xoa ⓝ🌀.ự.↪️ của cô, hai người họ căn bản là đang tán tỉnh.
Vì để chặn lời linh tinh của anh nên Trần Chỉ Nhu kiễng chân lên ♓ô·n anh, oán giận: "Đau mà... nhẹ một chút... hút thuốc giảm stress thôi... báo cáo của em nhiều quá, phiền quá nên mới hút một điếu thôi... cái này sẽ thật sự là điếu cuối cùng... ưm ư chỗ đó đau..."
Giang Dịch Thành nắm vai cô để lưng cô quay về phía mình, bao vây cô, từ phía sau duỗi tay lên xoa n🌀ự_↪️ cô.
"Lát nữa em có ra ngoài nữa không?" Anh vừa hỏi vừa 🌜ở.ï đ.ồ.
"Không đi..." Cô cảm nhận một cây gậy cưng cứng chống ngay 〽️ô●ⓝ●🌀 mình, hỏi: "Muốn làm không? Tối nay không phải anh hẹn người khác đi chơi bóng sao?"
Giang Dịch Thành kéo quần áo cô lên, mở khóa đồ lót. Cô quay mặt về phía anh, phối hợp để anh ⓒ·ở·i q𝖚ầ·𝐧 áo của mình, cũng duỗi tay kéo quần anh.
Cô bị anh cởi nửa người trên trần trụi. Giang Dịch Thành cúi đầu ngậm lấy núm vú trái của cô mà hút cắn, nói không rõ ràng: "👢*à*ⓜ ✝️*ì𝖓*♓ cũng giảm stress rất nhiều... sau này áp lực thì tới tìm anh ⅼ●à●𝐦 𝖙ì𝓃●𝒽, 🦵ê-п 🌀-𝐢-ư-ờ-𝓃-𝐠 với anh không thể 𝖘ư-ớn-ɢ hơn thứ thuốc lá dỏm kia sao, hả?"
"Được rồi... không phải anh sắp ra ngoài sao? Buổi tối làm tiếp cũng được..." Cô nói thì nói như vậy, nhưng tay lại bắt đầu 𝖘·ờ s·οạռ·𝐠 túp lều đang phồng lên giữa hai chân anh.
Cô kéo quần lót anh xuống, gậy th*t bắn ra khỏi quần lót cọ qua tay cô, mỗi lần nhìn đều cảm thấy thật sự rất to... Món đồ to lớn hơi cương cứng, nhếch lên gật đầu quơ quơ với cô, cô nhìn cảm thấy hơi thèm.
Thế là bắt lấy thân gậy xoa bóp trên dưới.
"Nhiều người, đâu có thiếu mỗi anh." Người anh em của anh được cô 𝐯𝖚ố-t ѵ-3, anh khẽ nhích eo, đâ*𝐦 ra rút vào trong tay cô, duỗi tay cởi hết quần và quần lót của cô, nắm lấy đùi cô, ngồi xổm xuống cúi đầu muốn ⓗ_ô_ռ vào giữa chân cô.
Tư thế này khiến tay cô không nắm được phần dưới, bèn mở chân, giơ lên đặt một chân trên vai anh, nhắm mắt để anh nhấm nháp.
Giang Dịch Thành vùi mặt vào giữa hai chân cô, anh dùng ngón tay tách hai cánh hoa, đầu lưỡi 👢●𝐢ế●Ⓜ️ láp từng chút một, mỗi khi đầu lưỡi cọ qua hạt ngọc, bắp đùi cô sẽ lập tức r·u·ռ 𝐫ẩ·y.
Cô bị 👢i●ế●m huyệt, nước chảy ào ạt ra ngoài, cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, liền duỗi tay đến tai anh mà nhéo vành tai: "Ưm... cho em... gậy th*t... em muốn..."
Giang Dịch Thành nghe xong khóe miệng hơi cong lên, đầu lưỡi dù bận nhưng vẫn bớt thì giờ đáp lại: "👢·1ế·𝐦 trước một lần đã rồi anh sẽ cho em ăn."
Hạt ngọc bị ⓛ❗ế-ⓜ láp chà xát, khiến cô thoải mái ⓡê-𝖓 ⓡ-ỉ, cô giải thích.
"Ưm ư... không phải... ưm... em muốn ăn gậy th*t của anh..."
Nghe xong lời này Giang Dịch Thành cũng dời mặt khỏi giữa hai chân cô, hai tay nắm lấy eo cô, nhấc cả người cô ôm vào lòng, hừ cười: "Được, chúng ta lê-𝖓 𝐠ïườռ-🌀."
Trần Chỉ Nhu bị bế lên bèn vươn tay ôm cổ anh, chân tự nhiên mà quấn lấy eo anh. Tìm được miệng anh mà 𝖍-ôп-, hai người trao đổi một nụ 𝖍ô·n vang dội, khi thở hồng hộc tách ra còn có sợi nước miếng.
Anh ôm cô vừa đi đến phòng ngủ vừa xoa 𝖒ô.n.🌀 cô dùng gậy th*t cọ để giải ngứa, cô cũng không chịu ngồi yên mà cắn lỗ tai anh chơi đùa.
Đặt cô 𝖑-ê-𝐧 ℊ-ⓘườ-n-🌀, Giang Dịch Thành nằm ngửa trên giường, ngoắc tay với cô: "Đi lên, đưa môn*𝐠 cho anh."
Trần Chỉ Nhu bò qua, quỳ mở hai chân để lên mặt anh, còn mặt cô nằm sấp về phía món đồ kia của anh, cả người đè trên người anh.
Cô vừa nằm sấp xuống đã bắt đầu nắm lấy gậy th*t, 𝐥·iế·m đỉnh, một phát ngậm lấy toàn bộ quy đầu. Trần Chỉ Nhu thu răng chỉ dùng miệng 𝖒.ú.†, mú·t rồi lại cảm thấy ռ·ℊự·𝒸 ngưa ngứa, bèn không chịu cô đơn mà ưỡn ⓝⓖự●↪️ cọ trên cơ bụng anh, Giang Dịch Thành cười xoa 𝖒-ô-ռ-🌀 cô: "Sao lại ăn gấp gáp như vậy? Đúng là bé cưng d·â·𝖒 đ·ã𝖓·𝖌."
dương v*t được cô ⓜ_ú_✞ rất thoải mái, anh cũng không rảnh rỗi, tay bắt lấy 〽️ô𝖓-ⓖ thịt cô, chôn mặt vào cạnh huyệt.
Vừa mới 𝖑·ⓘế·𝖒 láp qua nên hạt ngọc đã ứ Ⓜ️á.ⓤ ưỡn thẳng ra ngoài.
Giang Dịch Thành lại không chạm vào, chỉ thổi hơi vào nhụy hoa, đầu lưỡi ⓛıế●𝖒 vòng xung quanh từng chút một, khiến viên thịt màu đỏ nhổng lên, vừa cứng vừa phồng đứng đó, cô khó chịu không nhịn được mà lắc eo, vặn ⓜ.ô𝐧.🌀 hướng đến miệng anh, chọc anh hừ cười: "Lẳng lơ."
Anh dùng chút lực đánh xuống ⓜôn*🌀 cô, ngừng móc cô.
Vươn hai ngón tay 𝐜ắ*Ⓜ️ ✅à*ο huyệt cô, cửa huyệt bị moi móc của cô chảy ra một đống nước, hai môi â*ⓜ 𝖍*ộ ư●ớ●† á●т thẹn thùng. Sau khi dùng ngón tay thọc vào г_ú_🌴 r_🔼 vài cái, cuối cùng Giang Dịch Thành cũng duỗi lưỡi đụng vào hạt ngọc đang vươn thẳng. Trước tiên anh không ngưng 🦵-𝐢ế-ⓜ láp ma sát viên thịt nhô lên đó, sau đó nâng miệng ngậm lấy, dùng sức ɱ·ú·𝐭.
Trần Chỉ Nhu bị 𝖑ℹ️ế·𝖒 ⓡê_𝐧 𝖗_ỉ không ngừng, vòng eo cũng sắp sụp xuống, suýt chút nữa không quỳ được nữa. Cô muốn kêu vài tiếng, miệng lại có dương v*t chặt lại, khiến mặt cô đỏ bừng lên.
Cô thả lỏng cổ họng, cố gắng nhét dương v*t vào trong miệng, nhưng vẫn nuốt không hết được, thật sự quá dài. Cô chịu đựng cảm giác có dị vật trong cổ họng mà giúp anh nhét sâu vào họng vài cái rồi mới phun dương v*t ra. Vươn lưỡi đâ_〽️ ⓥà_0 mắt nhỏ khép mở trên quy đầu, sau đó lại 🦵❗*ế*𝐦 qua cạnh dưới quy đầu, anh đã từng nói chỗ đó rất nhạy cảm.
Vừa liền đã cảm thấy tên to xác này kích động nhảy nhảy, mắt nhỏ đóng mở nhổ nước miếng với cô. Trước khi anh bắn hết tinh Trần Chỉ Nhu đã nuốt vào miệng, tăng thêm chút lực 𝐥-ï-ế-ⓜ thẳng vào cạnh đó, cảm thấy mình đã chơi anh sung 𝖘●ư●ớ𝐧●🌀, trong lòng có cảm giác thành tựu, hơn nữa dưới thân còn không ngừng bị 🎋í●𝖈●♓ 𝖙●𝐡●í𝖈●𝖍, 🎋ⓗ·⭕·á·𝖎 c·ả·m tràn lan khắp cơ thể.
Trần Chỉ Nhu thoải mái đến nỗi xương cốt mềm nhũn, cơ thể sung 💰ư*ớ*𝓃*ℊ, khiến cảm giác thỏa mãn cũng lên theo, bắp đùi co rút, r_𝖚_𝓃 𝓇ẩ_ⓨ trực tiếp bị anh 👢·1ế·m tiết ra. Một dòng nước nóng chảy ra ngoài.
Giang Dịch Thành há mồm nhận hết, mở miệng bao lấy miệng huyệt mà hút, giúp cô kéo dài ⓚ𝐡.οá.ï ↪️.ả.〽️.
Tay an ủi nắm lấy 〽️ô𝓃_ℊ cô xoa bóp. Chờ cô hết cao trào liền nâng cô đặt ngang giường, quay đầu cô lại 𝖍_ô_ռ một cái:
"Thoải mái không cục cưng?"
"Ừ, vừa rồi em có cảm giác em sắp 𝐜𝐡ế●t luôn..."
Hơi thở cô mong manh mà đáp.
Giang Dịch Thành liền cười: "Bây giờ còn chưa đến đâu mà, em kiềm chế một chút."
Chững lại một nhịp, giọng nói anh đen tối khàn khàn: "Anh muốn vào từ sau."
Cô làm nũng: "Cứ nằm đi, eo đau, em không quỳ được, anh vừa mới ⅼıế.ⓜ em chân mềm nhũn rồi..."
Anh cúi đầu 𝒽.ô.𝖓 lên môi cô, 𝐭-hâ-n ⓜậ-ⓣ cọ mũi cô rồi dỗ dành: "Vậy nằm bò có được không? Hôm nay anh không làm lâu đâu."
Giang Dịch Thành vừa nói vừa giơ tay nhấc eo cô để mặt Trần Chỉ Nhu quỳ nằm bò, thấy cô nằm xong liền bóp ⓜô.ռ.🌀 cô ra lệnh: "Nhếch ⓜôռ.𝖌 lên."
Anh dùng tay vuốt dương v*t cương cứng lại, cương cứng hơi đau một chút. gậy th*t nghiêng nghiêng vểnh lên trên, đỉnh gậy co rút chảy dịch.
Anh để gậy th*t vào miệng huyệt, chịu đựng 𝒹ụ-ⓒ ✔️-ọ-ռ-𝖌 mà c-ọ ⓧ-á-🌴 vào chỗ kia của cô, một hai lần khiến cô phải mắng: "Mẹ nó! Anh vào nhanh lên" rồi anh mới bằng lòng vừa cười vừa đi vào miệng huyệt ướt sũng nước.
"Ư..."
"Ư..."
Hai người lập tức đều sư*ớn*🌀 đến nỗi rên lên. Anh 𝐜·ắ·𝖒 ✌️·à·0 lập tức thoải mái đưa đẩy, đ*â*ɱ từng chút một, nhắm thẳng vào sâu bên trong mà đâ●m. Cũng không có kỹ xảo gì đáng nói, nhưng hai người đều ⓢướ●n●ⓖ muốn c𝐡●ế●𝐭.
Dùng góc này để 𝒸·ắ·𝐦 và·𝑜, hạt đậu thịt của cô sẽ bị cọ qua, không 🎋*í↪️*𝖍 ✞𝐡*í*🌜*♓ được mấy cái cô đã nhạy cảm rồi 𝐥ê●𝓃 đỉⓝ●𝖍, đường đi co rút lại, kẹp anh đến nỗi anh phải xuýt xoa.
Eo Giang Dịch Thành tê dại, huyệt nhỏ khi 🦵ê-𝓃 đ-ỉ-n-𝐡 hút rất chặt, anh còn chưa muốn bắn, bèn rú·✝️ 𝐫·𝖆 kéo dài một chút, cúi đầu ⓗ·ô·ⓝ lên lưng cô, ⓥυ·ố·t 𝐯·3 an ủi cơ thể cô mà khen ngợi: "Sao lại tới nữa vậy? Nước nhiều, lẳng lơ quá, cục cưng... giỏi quá..."
"Ha... anh giỏi hơn... 💰ư.ớп.𝐠 quá... ưm... a..." Cô ✝️𝐡.ở 𝐠.ấ.ⓟ, chờ 𝖐*𝖍*⭕á*ⓘ ⓒ*ả*𝐦 mãnh liệt tan đi. Mặt Trần Chỉ Nhu áp trên giường, khi vừa mới cao trào cô còn thoải mái đến nỗi trợn trắng mắt.
Anh nghe xong lời này trong lòng rất dễ chịu, nắm eo cô lại đ*â*ɱ ѵ*à*o. Tăng lớn lực đâ●ⓜ cô, chăn trên giường rung chuyển dữ dội.
Anh va chạm kịch liệt, nói: "Sao hôm nay em lại ◗â·ⓜ đã·n·ɢ như vậy, hả?"
Cô bị làm 💰ư*ớ*п*🌀 sẽ thích dùng lời dễ nghe: "Ưm a... bởi vì... anh... rất biết... làm... A... A!"
Giang Dịch Thành mắng một tiếng, nhìn thấy đ●ườп●𝖌 c●🔴●п●𝖌 xinh đẹp trên lưng cô, hận không thể sinh thêm một dương v*t để đâ*Ⓜ️ ✔️*à*0 cổ họng cô. Để cô ít nói những câu զu_ÿ_ế_ռ ⓡ_ũ anh khi 🦵à.m †ì.n.𝒽 này đi.
Hông anh phát lực, đâ·m mạnh vào 𝖒_ô𝓃_ɢ cô, từng cái vừa sâu vừa mạnh, dùng sức như muốn đ●â●ⓜ cả tinh hoàn vào, mắt cũng làm đến đỏ lựng. Tay bóp eo cô, thúc vào khiến Trần Chỉ Nhu không nhịn nổi mà r●ê●ⓝ г●ỉ.
"Á... A... A... Ưm..."
Lực mạnh khiến cô có hơi đau, nhưng vì 𝖘_ướ_𝐧_🌀 nên cô cũng không để ý tới, cô chỉ có thể không ngừng ⓣ.𝒽.ở ԁ.ố.ⓒ, nước miếng cũng không kịp nuốt.
"Ư ư... ha... ha... ưm a..."
Anh đ.â.𝖒 cô như muốn khiến hồn phách cô cũng phải nghiêng ngả tan tác, còn cúi người vươn một bàn tay ra trước 𝓃●🌀●ự●𝒸 cô, tìm được 𝐧-ℊự-𝒸 nắn bóp.
Người cô đổ mồ hôi nhưng cũng không che đậy được làn da nhỏ nhắn, ⓝ●𝖌ự●𝒸 thịt đẫy đà, sờ lên 〽️_ề_ɱ 𝐦_ạ_𝐢, Giang Dịch Thành yêu thích không buông tay mà nắm lấy xoa mạnh.
Thỉnh thoảng anh vân vê đầu v* cô, dương v*t dưới thân thô dài thọc vào 𝓇.ú.𝐭 r.🅰️ từng cái một, Trần Chỉ Nhu cảm thấy huyệt rất căng, bụng nhỏ bị làm đến nỗi co rút. Eo mềm không có sức, toàn dựa vào cánh tay anh đang vịn bên eo cô.
Điểm nhạy cảm trên người đều bị chà đạp, chỉ một lát cơ thể cô liền 𝐫ⓤ*𝓃 𝐫ẩ*ÿ gọi tên anh một tiếng rồi cao trào. Đường đi nhanh chóng 🎋*ẹ*𝓅 𝐜♓*ặ*т, khi nước phun ra ngoài, mu bàn chân cô căng ra, đại não trống rỗng, sướ_ⓝ_🌀 đến nỗi kêu không thành tiếng, cả người như bị đ●â●m xuyên.
Giang Dịch Thành bị huyệt kẹp, gân xanh trên thái dương cũng phải nổi lên. Eo tê dại, cuối cùng anh đ-â-𝖒 𝖛-à-𝖔 thêm hai cái, 𝓇-ú-† г-𝒶 bắn trên lưng cô.
← Ch. 11 |