← Ch.043 | Ch.045 → |
Tâm trí Max trở nên hỗn độn trước sự 𝖐*í🌜*𝐡 ⓣⓗ*í𝖈*𝐡 ấy, chiếc lưỡi ռó·п·🌀 🅱·ỏռ·🌀 của anh lướt qua đỉnh đồi, xoa đều, gặm cắn một cách thuần thục. anh 🅱️.ú 〽️.ú.𝖙 như một đứa trẻ mới sinh, cái cảm giác nó𝐧.𝖌 ⓑỏ.𝖓.g quen thuộc ấy đang sôi trào trong bụng khiến cô rùng mình."Rif-Riftan..." cô ✞-h-ở 𝖍ổ-п ♓ể-n, tay vô thức ôm chặt đầu anh, không biết là muốn kéo anh lại hay đẩy anh ra để dập tắt ngọn lửa ở bên trong."Đừng nói cô không muốn. Nói ra đi. Nói cô muốn ta đi." Anh nhẫn tâm ra lệnh, ánh mắt mãnh liệt như muốn nuốt chửng cô, khiến trái tim Max loạn nhịp."Em, em..." "Hãy để ta lấp đầy em..." anh nói tiếp, âm thanh khàn khàn dỗ dành, "Hãy để ta cảm nhận sự ấm áp bên trong em. Ta như một kẻ đang 𝖈●𝐡ế●✝️ khát trên sa mạc vậy. Đang khao khát có được em." Sự tuyệt vọng trong giọng nói ấy khi anh ♓.ô.𝓃 xuống môi cô lần nữa khiến cô chẳng thể nào quên nổi, tay cô vô thức vòng qua cổ anh, cả hai quyện vào nhau ngã xuống giường, quần áo vương vãi dưới đất. Xấu hổ, phấn khích, xen lẫn sợ hãi và ngây ngất hoà quyện trong tim cô. Max chìm xuống tấm ga giường, cảm giác lơ lửng như đang trên những đám mây khi vội vàng đón nhận đôi môi của anh. Riftan rút kẹp tóc của Max ra, gỡ mái tóc đã được búi cầu kỳ của cô xuống, để nó xõa ra như thác nước. Sau đó, anh di chuyển xuống dưới và kéo tụt váy cô ra. Khi hơi lạnh phả lên cơ thể đỏ ửng, nhạy cảm của mình, cô tỉnh táo, định ngồi dậy."Chúng, chúng ta phải tắm rửa trước đã..." cô viện cớ, nhưng liền bị ngăn lại, anh đẩy cô xuống."Rồi để em ngủ tiếp sao? Không đời nào." anh cắt đứt mọi lời bào chữa của cô bằng một nụ ♓-ô-𝐧 nồng nàn, trong khi ôm lấy một bên п🌀ự*🌜 đang ⓡ-𝖚-ռ 𝖗-ẩ-y của cô. Phần da thịt ướ·✞ á·ⓣ, 〽️ề*m 𝐦*ạ*ï trở nên căng cứng, anh vẫn tiếp tục nhào nặn hai đồi cao đầy đặn."Ta sẽ tắm cho cô sau..." Nói đoạn, anh tiếp tục uốn nắn cơ thể cô theo ý mình. Cô chẳng thể làm gì ngoài tuân theo, cả người nhão ra trước ánh mắt bùng cháy của anh. Cô sung sướ●𝐧●ⓖ ✞·h·ở 𝖌·ấ·𝐩, chân tay vùng vẫy nắm lấy ga giường như cố kéo mình về với thực tại. Anh không ngừng săn sóc, kéo xoắn núm vú nhạy cảm khiến người cô căng lên. Bắp đùi cô ↪️_ọ x_á_т vào nhau, cảm nhận như bên dưới có thứ gì đang dần ×â-Ⓜ️ п𝖍ậ-🅿️ vào, khiến nhiệt độ ngày càng tăng cao."Em thấy, thấy... lạ, lạ quá..." cô thì thầm. Cô vùng vẫy dữ dội hơn mọi khi nhưng không thôi xấu khổ khi thấy mình quằn quại thế nào dưới thân anh. Tay còn lại của Riftan ✅-𝖚-ố-t 𝖛-𝐞 sau tai cô, ôm lấy khuôn mặt cô, rồi đặt mình vào giữa hai chân cô, quấn chân cô quanh eo anh. Anh chỉnh lại tư thế cho vừa vặn với thân hình nhỏ bé của cô, rồi đẩy hông gần đến địa phương của cô, ⓒ-ọ 𝖝á-ⓣ vào lớp quần áo men lối vào. Không đúng, còn thiếu thứ gì nữa."Ta nghĩ mình không thở nổi mất." Với bàn tay còn lại, anh vừa 𝐡ô·𝖓 cô lần nữa vừa nhanh chóng tụt quần xuống mắt cá chân, rồi đá nó ra. Đầu lưỡi hai người nhẹ nhàng quấn vào nhau, như tranh giành quyền làm chủ. Max chìm đắm trong đam mê cháy bỏng ấy khi vật thô sơ cọ cọ đỉnh chóp lên lối vào của cô, nơi vốn đã ẩm ướt, đang chờ anh. Đôi chân cô vô thức mở rộng, thuận tiện cho anh chậm rãi 🔀·â·m 𝖓·𝒽ậ·𝐩 vào bên trong. Cô quằn quại trong 🎋í.ⓒ.𝖍 †.♓.í.ⓒ.𝖍. Móng tay Max cắm sau vào da thịt Riftan, tạo t𝖍-à-𝐧-𝒽 ⓗ-ì-ռ-♓ bán nguyệt. Toàn thân Riftan căng lại khi tiến vào trong. Anh gầm lên, cảm nhận hơi ấm từ cô đang bọc bao mọi phía của anh."Mẹ kiế...đừng 🎋ẹ_ρ c𝒽_ặ_🌴 như thế..." anh nói với cô, gần như van nài."Xi-xi-xin lỗi.." "Thở ra đi, thở sâu vào...đúng rồi, cứ như thế..." Cô có thể cảm nhận được vị rượu trên đầu lưỡi anh, cả trong hơi thở khi anh tiếp tục áp thân mình lên người cô. Cô cảm thấy bản thân như con cá mắc cạn đang thở lấy thở để. cô cảm nhận được nơi đó của anh giật giật lên mỗi khi anh thúc sâu vào trong."Cơ thể em như được một lớp kem nóng chảy bao bọc vậy..." Những lời nói ngọt ngào ấy chẳng ăn nhập gì với khuôn mặt dữ tợn của anh cả, nét mặt anh nhăn nhó như bị т*𝐫*𝐚 𝖙ấ*𝖓 vậy. Bằng cách nào đó, Max cố hết sức để thích nghi được với cảm giác khi anh ở bên trong cô, hông cô chuyển động. Lớp vải thô chẳng biết sao cứ ⓚí*c*♓ 𝐭𝒽*í𝐜*♓ lên làn da vốn nhạy cảm của cô. Không thể cưỡng lại được nữa, Riftan bắt đầu di chuyển hông mình."A, a!" Bộ phận nào đó của anh thúc vào cô, rồi lại г●ú●т 𝐫●@ chỉ để phần đầu, rồi lại thúc trở lại dữ dội hơn. Cô chưa bao giờ cảm thấy bên trong mình ẩm ướt và nóⓝ·ⓖ 𝒷ỏ𝓃·g đến thế, cô như tan chảy theo từng cú thúc. Mặt khác, Max cảm thấy sự 🎋í𝒸●𝐡 ✞ⓗí●𝒸●♓, đ*ê Ⓜ️*ê ấy như đang cuốn lấy cơ thể cô đi về miền cực lạc. Anh cúi xuống, 〽️_ú_ⓣ mát phần n𝐠ự_↪️ bị bỏ rơi của cô, khiến cô cảm giác sự ռ●ó●𝓃●𝖌 ⓑ●ỏռ●ɢ, 𝖒.ê ⓜ🅰️.𝐧 đang ngày một tăng cao. Cơ thể cô không ngừng lắc lư, hai đùi run run, khéo léo mở rộng ra, giúp mỗi cú thúc của Riftan chạm vào sâu hơn. Gần quá. cô thấy mình đang tiến gần hơn đến thiên đường của riêng cô, và Riftan cũng thế, từ cái đè nhẹ mà cô cảm nhận được khi anh vòng tay, ôm chặt cô như không bao giờ rời xa."Không, không muốn..." cô gấp gáp hổn hển, bắt đầu vặn vẹo dưới thân anh, nhưng cơ thể không nghe theo mà cứ hút lấy anh. Và cứ như vậy, cô thấy mình như bị cuốn vào một lớp ánh sáng trắng khi bị đẩy gần đến bờ vực. Tim cô đập liên hồi. Trong cơn quay cuồng, cô nhận ra Riftan vẫn chưa chịu dừng lại. Cô suýt bật khóc trước sự 🎋í.↪️.♓ 𝖙.♓í𝐜.𝖍 quá mức ấy, cô bám chặt lấy anh hơn vì cảm nhận chính mình đang đắm chìm trong ⓚⓗ_o_á_ï 𝖈_ả_𝖒. Khi anh đâ*〽️ và*ⓞ cô với mong muốn dập tắt cơn nóng trong người, cô lại cảm giác như mình ngày một đắm chìm sâu hơn vào trong anh. Max không ngờ rằng bản thân có thể trải nghiệm ⓚ●𝒽●ο●á●ℹ️ ⓒ●ả●ⓜ và đau đớn cùng một lúc như thế. Cơ thể cô bao bọc lấy anh, tiếp tục di chuyển, bắt kịp tốc độ, đưa hai người lại gần hết mức có thể. Âm thanh trầm đục từ phía dưới của anh vỗ lên đùi cô cứ văng vẳng bên tai. cô không thể chịu đựng được thêm nữa. Ngay khi cô muốn trốn chạy, Riftan nhấc người cô lên, đặt cô ngồi lên anh, thúc vào sâu hơn. Hai chân cô kẹp lấy anh, mở rộng ra khiến cô lún sâu xuống, hút lấy vật thô dài của anh tiến vào sâu bên trong tử cung."A...a..." anh dừng lại một chút sau khi lấp đầy cô, hông cô bất giác co giật trước sự 𝐤íc●𝒽 𝐭♓●í●𝖈●♓ như điện giật này khi phần giữa của hai người đan chặt vào nhau.... anh ôm lấy tấm lưng cong của cô, lẩm bẩm."Một chút nữa thôi...cảm nhận ta chỉ một chút nữa thôi, Maxi..." Và rồi anh lại chậm rãi chuyển động lần nữa, chậm rãi 🌜·ọ x·á·ⓣ làn da ấm nóng của mình lên da cô. Max tuyệt vọng bám vào cổ anh, rung động trước tư thế mà anh tiến vào. Một khi đê đã vỡ thì chẳng có cách nào ngăn lại được - mỗi lần anh chôn sâu vào trong cô, eo cô lại nảy lên và ş·❗·ế·† 𝖈·𝐡·ặ·t lấy vật thô dài của anh như đòi hỏi điều gì đó. Ngay khi cô không thể chịu đựng được sức nóng và sự 𝐤_í_c_♓ ✞h_í𝖈_𝖍 ấy thêm nữa, anh dừng động tác, một tiếng thở dài nặng nhọc phát ra từ môi anh. cô nhắm chặt mắt lại, cảm nhận có thứ gì đó ấm áp lan sâu vào trong bụng mình, một giọt mồ hôi lăn bên khoé mắt, chảy dài trên má như một giọt nước mắt."Ta nghĩ ta 🌜.ⓗ.ế.✝️ mất." Anh vừa lẩm bẩm vừa 👢iế-〽️ đi giọt mồ hôi đang rơi xuống. Max, vẫn không thể phục hồi sự tự chủ của mình, mơ mơ màng màng nhìn lên khuôn mặt đỏ bừng của anh. Qua mái tóc xù, đôi mắt đen của anh vẫn hừng hực bùng cháy, như thể vẫn chưa thoả mãn với bữa tiệc thịnh soạn của riêng mình.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |