← Ch.16 | Ch.18 → |
Liễu Nhất Dân nhìn Sở Hiên hồi lâu, sau đó nói:" Tên tiểu tử ngươi, tới chừng nào mới chịu quản lí sản nghiệp của ta hả?"
Sở Hiên dường như không hề cảm thấy ngoài ý muốn với yêu cầu này của Liễu Nhất Dân, thật ra thì mấy năm nay ông luôn muốn cậu tiếp quản sản nghiệp cảu mình nhưng cậu chưa bao giờ đồng ý, luôn lấy cớ để từ chối, và đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
Sở Hiên hướng Liễu Nhất Dân nở nụ cười:" Đệ tử vẫn còn non kém, làm sao có đủ khả năng tiếp quản Trích Tinh Lâu và Liễu Gia trang được, vẫn là cứ để vài năm nữa đi, hay sư phụ tìm người khác cũng được."
Nhìn nụ cười trên mặt Sở Hiên mà Liễu Nhất Dân chỉ muốn giết người:" Hừ! Đừng tìm cớ làm gì, ngươi cho là ta không biết vì ngươi không muốn xa con nha đầu kia nên mới mãi không chịu xuống núi sao."
Sở Hiên "nha" một tiếng, sau đó tựa tiếu phi tiếu nhìn Liễu Nhất Dân:" Sư phụ thì ra người luôn biết nha, vậy mấy năm nay người còn tốn công sức lên người đồ nhi làm gì?"
- "Ngươi! Thật là không nói nổi ngươi mà, chỉ vì một người nữ nhân mà lại không quan tâm đến tiền đồ của mình, ngươi có còn là nam nhân hay không?"- ông thật sự tức chết mà, năm đó chẳng qua là vì trả ơn nên ông mới quyết định dạy cho Sở Hiên vài công phu quyền cước phòng thân, không ngờ tên tiểu tử này lại có thiên phú như vậy, thế nên ông mới thay đổi quyết định, dùng hết sở học cả đời mình để truyền thụ cho hắn, mong mai sau hắn có thể thừa kế sự nghiệp của mình, nhưng bây giờ, thật là làm ông tức chết mà.
Liễu Nhất Dân đang chìm đắm trong cơn bức xúc, không để ý rằng mình đã nói ra lời nói kiêng kị của Sở Hiên. Chỉ thấy không khí xung quanh bỗng nhiên thay đổi, nụ cười lúc nào cũng treo ở trên mặt Sở Hiên cũng hoàn toàn biến mất, cả người toát ra hơi thở âm trầm:
- "Cái gì mà nữ nhân, cô chính là người tốt đẹp nhất trên thế gian này, vì cô, cho dù không phải nam nhân thì đã sao, dù sao cô cũng sẽ không để ý."
Liễu Nhất Dân phát hiện không khí không đúng, biết là mình đã lỡ lời, tên tiểu tử này, không để ý vinh hoa phú quý, nói đúng hơn là không có gì có thể lọt vào mắt hắn ngoại trừ Du Tử Khâm, điều này mấy năm qua xem như ông đã lãnh giáo đủ, vậy mà lần này ông lại nói Du Tử Khâm chỉ là một nữ nhân, không đáng để hắn hy sinh mới khiến hắn tức giận.
Là người dạy võ công cho Sở Hiên, Liễu Nhất Dân rất rõ, Sở Hiên chính là một kẻ khát máu tàn bạo, những đêm ông đưa hắn đi ra ngoài ám sát người để huấn luyện, nhìn cách thức giết người của hắn mà một kẻ lăn lộn trên giang hồ mấy chục năm là ông đây cũng không khỏi lạnh gáy, giết người chớp nhoáng, chỉ cần thấy chướng mắt, không kiêng nể là ai, cho dù là hài tử 3 tuổi hay lão nhân 80 hắn cũng giết, tuyệt đối không lưu tình, vậy mà khi xong việc, trên người không hề dính một chút máu tươi, vẫn cứ tiêu sái như thế, phong nhã như thế.
-"Ầy! Ta không phải ý đó, ngươi đừng hiểu lầm, Du Tử Khâm là một nha đầu tốt, ta cũng rất thích nó."
Nghe xong câu đó, không khí bạo ngược trên người của Sở Hiên dịu đi không ít, nhưng lại nói:" Cô đương nhiên là rất tốt, bất quá, không cần quá nhiều người thích."
Liễu Nhất Dân không biết phải nói gì, hừ, cũng chỉ có con nha đầu kia mới chịu nổi hắn, bất quá, hắn không bao giờ thể hiện mặt xấu xa của mình cho con nha đầu kia thấy cả, có lẽ đến tận bây giờ, Du Tử Khâm cũng không biết được bộ mặt thật của Sở Hiên đi.
Tuy Sở Hiên từ chối tiếp quản sản nghiệp cảu mình, nhưng Liễu Nhất Dân không bỏ cuộc, hôn nay ông có vũ khí bí mật, nhất định bắt Sở Hiên phải ngoan ngoãn đồng ý.
-"Sở Hiên! Tuy ngươi không quan tâm vinh hoa phú quý, nhưng còn Du Tử Khâm thì sao, ngươi không nghĩ đến nàng sao? Chẳng lẽ ngươi muốn nàng cứ phải cực khổ xuống núi, tiếp xúc với những kẻ vô liêm sỉ, xấu xa chỉ vì kiếm tiền sao?"
Sở Hiên đứng im bất động, trên mặt không có biểu tình gì nhưng Liễu Nhất Dân biết, hắn đang chú ý, vì thế tiếp tục:
-"Tiếp quản sản nghiệp của ta, ngươi có thể kiếm rất nhiều tiền, có thể chăm sóc cho Du Tử Khâm một cách tốt nhất, hơn nữa, khi đã trở thành một nam nhân có sự nghiệp có bản lĩnh, chẳng phải càng có sức quyến rũ với nàng sao?" - Nói xong Liễu Nhất Dân im lặng quan sát phản ứng của Sở Hiên, ông không tin lần này hắn lại không đồng ý.
Sở Hiên im lặng hồi lâu, sau đó bước chân hướng phòng mình đi tới, trước khi đi còn nói:" Sản nghiệp con sẽ tiếp quản, nhưng phải làm theo cách của con."
Tuy biết những lời của sư phụ là muốn dụ dỗ hắn, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, hắn động tâm, nhất là câu cuối cùng. Khóe miệng Sở Hiên hơi nhếch lên, nhưng hắn cũng không bỏ được cô, hắn không muốn rời xa cô, vì vậy hắn sẽ tìm một biện pháp vừa quản lí sản nghiệp, vừa ở bên cô.
Bên này Liễu Nhất Dân đang rất vui vẻ, ông biết ngay mà, chỉ cần là chuyện liên quan đến con nha đầu đó thì tên tiểu tử này sẽ không từ chối. Sau đó vui vẻ rời đi, hà hà, cuối cùng ông cũng có thể nghỉ hưu rồi.
Sở Hiên bước vào phòng, đến bên giường, cố gắng thật nhẹ nhàng không đánh thức Du Tử Khâm, sau đó nằm xuống bên cạnh nàng, tay nâng đầu nàng lên, khiến cho nàng gối lên cách tay của mình, tay kia thì đặt trên eo Du Tử Khâm kéo nàng vào lòng, làm cho cả người Du Tử Khâm nằm gọn hoàn toàn trong lòng của mình, sau đó Sở Hiên mới nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |