Được Cầu Hôn
← Ch.05 | Ch.07 → |
Thời điểm Tiếu Tử Hàm muốn ngủ gục, thì trà được mang lên. Chung Soái cầm trà cụ lên, thành thạo rửa bình, ngâm trà, làm nóng ly... Bàn tay to lớn vô cùng khéo léo châm trà tạo cảm giác đối lập mãnh liệt, cô phát hiện hắn có đôi tay thật đẹp, ngón tay thon dài sạch sẽ, màu da xanh đen khỏe mạnh, khớp xương rõ ràng, vừa nhìn đã biết được rèn luyện quanh năm, làm cho người ta cảm giác rất có lực.
"Nếm thử một chút trân bảo quý giá của lão gia tử nào!" Hắn rót một ít cho cô.
Tiếu Tử Hàm nhận lấy, để cái cốc ở cánh mũi, ngửi thật sâu, "Thật là thơm!"
"Tất nhiên, không phải ai cũng có thể uống." Chung Soái lại rót tiếp cho cô một ly.
Cô nâng ly lên, không nói lời nào, thân thể mềm mại dựa vào ghế, hưởng thụ không khí an tĩnh khó có được. Nếu như thời gian có thể dừng lại thì thật là tốt, cô không cần phiền não vì quan hệ nhân sự phức tạp, không cần đi xem mắt, không cần đi để ý cái nhìn của người khác cùng ngôn ngữ khó nghe... Cô kiên cường như thế nào đi nữa, nhưng cuối cùng vẫn là nữ phụ nữ, vẫn cần có bến cảng tránh gió tránh mưa.
Cô đưa mắt nhìn trà, Chung Soái đưa mắt nhìn cô nhiều hứng thú, nhìn cô nhíu mày, hé miệng, khóe mắt cong lên, cười thoải mái... Cô nhất định không biết thời điểm mình yên lặng như vậy có bao nhiêu xinh đẹp, nhu hòa yên tĩnh, lạnh nhạt thanh nhã, giống như là lạc trong sương mù khiến hắn nhìn không rõ, mà cặp mắt đen thanh u kia như một động sâu không thấy đáy, đưa người rơi thẳng xuống dưới, giờ khắc này hắn lại bắt đầu sinh ra cảm giác muốn nắm tay nhau đến già, thiên trưởng địa cữu.
Tiếng chuông điện thoại di động chói tay đánh vỡ sự an tĩnh trong phòng, Tiếu Tử Hàm từ trong túi móc ra vật làm phiền giấc mơ người khác.
"Bạn yêu, cậu chưa ngủ chứ?" Thanh âm giây phút nào cũng tràn đầy sức sống vang lên.
"Không có, sao vậy?"
"Ha ha, ngày mai cậu về đúng không? Trong nhà muốn ăn mứt, mẹ mình muốn hạnh nhân cùng mứt táo, ba mình thì muốn bánh phục linh, mình thì ăn theo, càng nhiều càng tốt."
"Ok, không thành vấn đề."
Vi Vi nghe cô đáp dứt khoát, đoán cô đang bận, liền hạ thấp giọng thử dò xét, "Không tiện nghe điện thoại sao?"
"Không có, cùng một người bạn uống trà." Cô mới vừa nói xong, thanh âm trong loa chợt đề cao gấp mười lần.
"Bạn? Nam hay nữ vậy, sẽ không phải là Ex. Boyfriend chứ?"
Tiếu Tử Hàm đưa di động từ bên tai dời đi chút, "Là nam, nhưng không phải người cậu nghĩ."
"A!" Vi Vi thất vọng than thở, sau đó tán gẫu đôi câu liền cúp máy. Trước khi cúp điện thoại lại nghĩ tới sự kiện, "Đúng rồi, mẹ cậu đã gọi điện thoại cho mình."
"Bà ta làm sao có số của cậu, mà bà tìm cậu làm gì?"
"Còn có thể là chuyện gì, nói mình khuyên cậu đi xem mắt, nói người lần này điều kiện rất tốt." Nghĩ đến mẹ Tiếu, đầu liền đau, công lực phiền người hạng nhất, có thể nói đi nói lại mà không chút nào suy tính cho hạnh phúc con gái, tất cả đều nghĩ đến tiền.
"Cậu đừng để ý đến bà, lúc về mình sẽ tìm bọn họ nói rõ ràng, nếu còn ép mình đi xem mắt liền cắt trợ cấp của bọn họ." Cô càng ngày càng không thể chịu được hành động của cha mẹ rồi, dám có ý đồ thông qua bạn bè thân thích ép cô đi vào khuôn khổ.
"Sớm nên như vậy, ai! Ông trời thật không có mắt, thế nào lại để cho cậu gặp phải chuyện xui xẻo này..."
"Tốt lắm, lúc về sẽ nói tiếp, dạo này phí điện thoại đắt lắm!" Cô kịp thời cắt đứt sự cảm khái của bạn. Mệnh do trời định, nếu không thể thay đổi, chỉ có thể càng thêm cố gắng, làm Tiểu Cường đánh không chết!
Cúp điện thoại, Tiếu Tử Hàm phát hiện Chung Soái rõ ràng nhìn mình chằm chằm. Trong lòng cô một hồi hốt hoảng, cười khan uống cạn trà trước mặt, nhưng hắn chẳng tốt hơn, không chút nào để ý cô lúng túng, mắt giống như là cao su dính, gắt gao dính chặt cô. Cô bị nhìn đến sợ hãi, chỉ đành phải dời đi lực chú ý đi nói bình nước pha trà trên lò, vừa mới mở ra nắp bình trà, bên tai liền truyền đến tiếng của Chung Soái, "Chúng ta kết hôn đi."
What? Cô trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn hắn, không để ý trên tay hơi dùng sức, bình nước liền rơi trên bàn, bình trà lật, nước đổ tung tóe trên bàn, bắn vào trên mu bàn tay cô, bỏng đến cô nhe răng phất tay không ngừng.
Rõ ràng bị phỏng chính là cô, nhưng Chung Soái phản ứng lại nhanh chóng hơn, nắm lấy tay của cô liền đi vào nhà trong, vừa đi vừa hét: "Ông cụ, mau lấy thuốc trị phỏng."
Ông lão nghe được bên ngoài có tiếng vang, vừa nhìn tay của cô lập tức hiểu chuyện gì, "Nhanh đi phòng bếp rửa sơ qua bằng nước lạnh, ta đi lấy thuốc."
Chung Soái mở vòi sen, đầu mùa đông nước lạnh thấu xương cứ như vậy chảy xuống, cô đau đến rút tay về, nhưng lại bị hắn cầm chặt, "Kiên nhẫn một chút, không thì bị phồng, sẽ phiền toái."
Cô cắn răng gật đầu một cái, đau đến mức nước mắt thi nhau chảy.
Nước lạnh chậm rãi mà chảy xuống, cơn đau bắt đầu từ từ giảm bớt, lúc này cô mới nhận thấy được động tác của bọn họ mập mờ đến cỡ nào, cơ hồ cả người cô bị ôm ở trong lòng hắn, gần đến mức cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người của hắn, nghe được hô hấp của hắn, cùng với hơi thở sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái phái nam. Nhận thức đến sự thực này, mặt của cô xuất hiện rạng mây hồng.
"Ta thấy không có nổi bóng, trước xứt chút thuốc, nhóc Tam, con mang con bé nhanh đi bệnh viện khám một chút." Ông cụ lấy ra khăn mềm cùng thuốc mỡ, đưa cho Chung Soái.
Hắn cầm khăn mềm lên, nâng tay của cô lên cẩn thận lau khô từng li từng tí, vừa lau còn vừa dùng miệng thổi, chỉ sợ làm đau cô, bộ dáng kia tựa như đang lau lau một bảo bối trân quý, cực kỳ quý trọng.
Lòng của Tiếu Tử Hàm hơi run lên một chút!
"Ông cụ, thuốc rất tốt, nhưng vẫn phải đi bệnh viện xem một chút." Hắn dùng ngón tay vít thuốc trị phỏng lên, đều đều bôi ở trên mu bàn tay, trên lòng ngón tay có vết chai xẹt qua da, làm cho cô run rẩy một trận, không nhịn được lộ ra tiếng rên khẽ.
Hắn cho là cô bị đau, phải ngẩng đầu lên dụ dỗ cô, "Kiên nhẫn một chút, một hồi liền hết đau."
Trong chớp nhoáng này, Tiếu Tử Hàm trong mắt hắn thấy được kinh hoảng, luống cuống, đau lòng còn có tức giận mà cô xem không hiểu!
Chung Soái lái xe đến bệnh viện thật nhanh, còn có lúc nào cũng chú ý phản ứng của cô, chỉ sợ sẽ đụng phải vết thương. Bác sĩ kiểm tra hết thương thế, khen ngợi bọn họ xử lý thỏa đáng, cho chút thuốc tiêu viêm cũng dặn dò mấy câu, liền bảo bọn họ trở về.
Trên đường đưa cô về khách sạn, Chung Soái lại mặt lạnh trầm mặc không lời, giống như đang cùng người nào tức giận, mà Tiếu Tử Hàm, sau khi vết thương được thoa lên thuốc của ông cụ đã hết đau, nhưng đầu bởi vì Chung Soái cầu hôn không giải thích được nên ong ong gay gắt.
Xe đến dưới lầu khách sạn, Chung Soái không có phát hỏa, chỉ đem xe dừng ở ven đường. Tiếu Tử Hàm không hiểu rõ hắn nghĩ gì, không thể làm gì khác hơn là ngồi bất động, nhưng cả đêm uống quá nhiều nước, ngồi một lát liền muốn đi vệ sinh, đang suy nghĩ thế nào mở miệng, Chung Soái phá vỡ trầm mặc trước, "Vết thương không nên đụng nước, lúc ngủ chú ý một chút, đừng nằm đè lên."
"Vâng." Cô sẽ chú ý, vậy bây giờ có phải có thể đi được rồi hay không?
"Còn nữa, nhớ uống thuốc, đừng ăn thức ăn kích thích."
"Biết." Cô đều nghe những điều bác sĩ dặn dò qua rồi mà, cô sắp không nhịn nổi á!
"Còn có......"
"Tôi biết, biết hết á, nghe được rồi, sẽ nghe lời anh mà!" Cô gắp chặt chân, cắt đứt hắn lải nhải cả ngày.
Chung Soái cũng không giận, cười hắc hắc, "Nghe lời tôi sao? Vậy tôi trở về sẽ viết báo cáo kết hôn."
Cái.... Cái gì? Báo cáo kết hôn? Bọn họ không phải là đang nói về chuyện chú ý vết phỏng sao? Lúc nào thì nói đến kết hôn rồi?
Tiếu Tử Hàm gấp gáp hỏi, "Báo cáo kết hôn gì?"
"Quân nhân khi gặp được người yêu, kết hôn đều phải làm báo cáo a. Tôi tiết kiệm báo cáo quá trình yêu đương, trực tiếp viết báo cáo kết hôn luôn."
Nói nhảm, cô là người có hiểu biết, dĩ nhiên biết quân nhân muốn cưới phải làm báo cáo, nhưng mà, "Tôi chưa đồng ý kết hôn với anh mà!"
"Vậy tôi bảo em trở về đem thẻ căn cước, hộ khẩu cho tôi, chuẩn bị cho thẩm tra chính trị, không phải em nói sẽ nghe theo lời tôi đó sao?"
Tiếu Tử Hàm ngưng mắt nhìn vẻ mặt vô tội của gã đàn ông trước mặt, rốt cuộc biết vì sao kêu phúc hắc rồi. Cô dám khẳng định, hắn là cố ý, tuyệt đối, tuyệt đối là cố ý dẫn cô hướng vào bẫy!
"Anh hiểu lầm rồi. Tôi cho là anh nói tôi chú ý chuyện vết thương."
"Vậy à!"
Đúng, chính là như vậy! Nhóc con, ngươi cho rằng chị đây dễ lừa thế sao?
Cô đang hài lòng, Chung Soái lại nói, "Vậy bây giờ em biết cũng giống nhau thôi."
Tiếu Tử Hàm trong lòng gào thét giơ tay múa chân. Không phải như vậy a! Vừa dỗ lại lừa, từng bước tiến tới gần.
Cô hắng giọng, uyển chuyển cự tuyệt, "Chúng ta không thích hợp với nhau."
"Tôi cảm thấy rất hợp."
Cô cắn răng, tiếp tục tìm lý do, "Nhưng chúng ta mới gặp mặt ba lượt mà thôi, dù thế nào cũng chưa tới lúc thảo luận chuyện cưới xin nha!"
"Ông nội, bà nội tôi trước khi kết hôn cũng không gặp qua, nhưng bọn họ vẫn rất hạnh phúc."
Cô nắm chặt quả đấm, kiên nhẫn khuyên, "Bây giờ không phải là trước kia, không có tình cảm làm nền tảng, hôn nhân sẽ không hạnh phúc, hơn nữa tôi vừa mới ly hôn."
"Tôi biết em mới ly hôn, nhưng tôi không quan tâm, hơn nữa tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, đầu bạc răng long không liên quan gì đến tình yêu."
Cô không thể nhịn được nữa, "Đại ca à, mấu chốt nhất là tôi một chút cũng không muốn gả cho anh!"
"Tại sao?" Hắn hỏi.
Tiếu Tử Hàm vừa định trả lời "Bởi vì chúng ta không quen", mới phát hiện như vậy cũng tiến vào tuần hoàn ác tính, người này cố ý mang cô đi vòng vèo!
A, cô muốn điên rồi? Nói không thông mà, đàn gảy tai trâu mà!
"Em xem, em còn nói không ra được nguyên nhân." Hắn bất đắc dĩ buông buông tay, nhưng mà trên mặt lại tràn đầy hài lòng.
Tiếu Tử Hàm bị tức đến phát run, nín nửa ngày mới nghĩ ra phản bác, "Vậy anh tại sao lại muốn lấy tôi?"
Chung Soái sửng sốt mấy giây, một hồi lâu mới từ từ nói, "Bởi vì em không yêu tôi!"
Mẹ nó, đây là cái đáp án quỷ gì! Gã này đầu óc bị kẹp cửa rồi, là tên ngốc thật à!
"Kết hôn, chính là sống cùng qua ngày, không cần những thứ hư vô gì đó kia. Yêu phải là bình đẳng, nếu như em yêu tôi, chắc chắc cũng sẽ hi vọng tôi cũng phải thích em. Nhưng tôi yêu công việc, yêu đời lính, yêu quân trang trên người, sợ là không thể dành tình yêu cho gia đình nhiều hơn. Tình yêu rất mệt mỏi, cũng rất đau đớn, tôi sợ mệt mỏi, cũng sợ đả thương người." Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, cặp mắt nhìn chăm chú phía trước, chậm rãi nói.
"Em đã ly dị, khẳng định cũng không nguyện ý giằng co nữa. Phần tôi, cha mẹ thúc giục gấp, cũng buộc tôi kết hôn, nếu không làm, đoán chừng sẽ hoài nghi tôi là đồng tính luyến rồi, vừa lúc cha mẹ em cũng ép em, hai ta cùng kết hợp, hai bên cùng có lợi!"
"Sau khi kết hôn nếu em nguyện ý theo quân, tôi liền đem em đến gần nơi đóng quân, nếu không nguyện ý, em có thể ở lại thành phố C, ngày nghỉ tôi sẽ về thăm, không đến cũng không có sao, với cuộc sống em bây giờ cũng không có gì khác biệt."
Nhìn ra cô có chút động lòng, Chung Soái không ngừng cố gắng, "Hai chúng ta là không có tình yêu với nhau, chỉ là hợp tác làm bạn, tôi ăn ở đều ở trong doanh trại, em cũng không cần làm hiền thê lương mẫu, nhưng tôi có thể cam đoan với em, sẽ đối với đoạn hôn nhân này phụ trách. Nếu là có một ngày, em gặp được người mình yêu, hãy cùng tôi nói một tiếng, tôi liền ly hôn."
"Vậy vạn nhất anh gặp được thì sao?" Chẳng biết tại sao, nghĩ tới khả năng này, trong lòng Tiếu Tử Hàm lại có chút hoang mang.
"Trừ phi tôi thật sự là gay, bên cạnh toàn bộ là đàn ông, tôi gặp người nào đây?" Hắn cười nói.
"Như thế nào?" Hắn thừa dịp lần nữa ép cô gật đầu.
"Nhưng......" Nhưng là bọn họ mới gặp mặt ba lượt a, chỉ là tựa như hắn nói, đầu bạc răng long không liên quan gì đến tình yêu, ban đầu gả cho Vạn Đường cũng không đại biểu cô yêu nhiều, chỉ là thói quen cùng thuận theo thôi.
"Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ là những đối tượng xem mắt kia tốt hơn so với tôi?"
Tiếu Tử Hàm vừa nghĩ tới những đối tượng xem mắt liền rợn cả tóc gáy, dù gì đi nữa, Chung Soái cũng coi như một soái ca nha!
Thấy cô do dự, Chung Soái kéo cánh tay không bị thương của cô, nghiêm trang ngưng mắt nhìn cô, "Tiếu Tử Hàm tiểu thư, cô có đồng ý gả cho Chung Soái tiên sinh hay không?"
Chứng kiến đáy mắt hắn chợt lóe lên hốt hoảng cùng lo lắng thì Tiếu Tử Hàm nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói ra"Tôi đồng ý!"
(editor: tèn tén ten, chị chính thức lọt bẫy của anh, khakha)
← Ch. 05 | Ch. 07 → |