Vay nóng Homecredit

Truyện:Ai Nói Tôi Kết Hôn - Chương 08

Ai Nói Tôi Kết Hôn
Trọn bộ 55 chương
Chương 08
Để Cho Hắn Không Có Hứng Thú
0.00
(0 votes)


Chương (1-55)

Siêu sale Shopee


Chưa bao giờ có một khắc như bây giờ vậy, Tư Ninh có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh nhảy bùm bụp của trái tim mình. Đầu óc hình như cũng rung động cùng tần suất. Trong đầu của cô hiện lên tình cảnh họ Lục nhìn thấy Hữu Hữu. Một cảnh hỗn độn, một người đàn ông đã từng ở tù sẽ đối đãi với con của mình như thế nào?

Tư Ninh nhớ rất rõ ràng, năm đó chính người đàn ông này bức mình đi sanh non. Khi đó Tư Ninh đã hạ quyết tâm: con trai mình cùng tên họ Lục không có quan hệ. Con mình họ Tả, chỉ là con của mình mình.

Ánh mắt Tư Ninh từ từ bình tĩnh, cô nhoẻn miệng cười: "Thật kì quái, đây chỉ là vết rạn da sau khi có thai."

Hầu kết của Lục Lệ Thành chuyển động, hắn hô hấp có một chút khó khăn. Một tay từ từ ôm lấy bả vai của Tư Ninh, dùng sức đưa cô vào trong ngực, tiếng nói trầm thấp đau thương: "Em, cái nha đầu này! Những năm nay một mình em mang theo đứa nhỏ thật cực khổ."

Một góc trái tim bỗng buông lỏng. Câu nói kia quả thật chạm tới trái tim của cô. Bỏ học, chưa kết hôn mà có con, rời nhà trốn đi... có thể nói mấy năm nay, kinh nghiệm, biến cố, bất hạnh cũng do đó mà nên. Chẳng qua là cô chưa bao giờ hối hận. Tuổi trẻ khinh cuồng có lúc phạm sai lầm, cũng làm cho chính mình ăn không ít khổ cực, nhưng may mắn là cô có một đứa con trai đáng yêu, đem đến cho cô dũng khí. Cho nên cô không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương đến con trai.

Nghĩ tới đây, Tư Ninh lại bình tĩnh trở lại. Cô nói nhỏ bên tai Lục Lệ Thành: "Nếu tôi sinh con ra, anh nghĩ rằng tôi bây giờ có thể làm ca sĩ được sao?" Nói xong cô đẩy Lục Lệ Thành ra, xoay người tìm y phục, mặc từng kiện, từng kiện vào. Ánh mắt khinh miệt liếc nhìn hắn: "Hơn nữa, anh cho rằng tôi sẽ lưu lại chủng loại của anh sao? Anh quên rằng năm năm trước ai đã đích thân tống anh vào ngục sao?"

Tư Ninh đã mặc xong, cô từ trên cao nhìn xuống người đàn ông đang thất thần ngồi trên giường. Ngữ khí cứng rắn: "Nếu cần người thượng giường, tôi sẵn lòng phụng bồi. Nếu cần nói chuyện yêu đương, vậy thì đừng có tìm tôi, thứ kia tôi tiêu thụ không nổi."

Tả Tư Ninh đi ra cửa, đóng sập lại. Lúc cô đứng ở bên ngoài nghe thấy tiếng cửa rung lên ầm ầm. Cô thở dài một hơi. Cô phải hủy đi hình tượng Tả Tư Ninh đơn thuần thiện lương trong trí nhớ của Lục Lệ Thành, để cho hắn hiểu rõ người đàn bà trước mắt chẳng qua chỉ là một người đàn bà thấp hèn đến lưu manh cũng khinh thường.

Khi hắn nhớ đến người đàn bà này, hắn sẽ nhớ rõ người đàn bà này sẵn sàng cho người ta cởi quần áo. Hắn thậm chí sẽ nhớ rằng người đàn bà này phủ phục dưới thân của rất nhiều đàn ông. Như vậy hắn sẽ còn hứng thú gì nữa đây?

Tả Tư Ninh vỗ vỗ mặt mình, sau đó nở nụ cười.

**********

Rạng sáng cô mới trở về phòng thuê nhỏ của mình. Cô không dám về nhà nhìn con trai vì sợ rằng họ Lục sẽ phái người theo dõi. Nằm trên cái giường nhỏ của mình, cô dùng chăn quấn chặt mình lại cho đến khi người cảm thấy một tầng mồ hôi mới cảm giác ấm lên.

Thật vất vả nằm một lát, bỗng nhiên hành lang vang đến tiếng bước chân và giọng nói của đàn ông. Tư Ninh luống cuống. Cô cầm mobile lên, bấm 110, sẵn sàng bấm phím gọi. Giọng nói đó lưu lại một lát ở bên cửa phòng cô. Cô sởn gai ốc, không biết khi nào thì những người đó xô cửa tiến vào.

Một người mà phải trả tiền thuê hai căn phòng thì thật không dễ dàng. Phòng ốc ở khu vực này khá là lỏng lẻo. Nghe nói chung quanh trị an cũng không tốt, nhưng tiền thuê thì lại thấp. Tả Tư Ninh vì vậy mà thuê nó. Cách âm của hành lang rất kém. Trong lúc ngủ vẫn nghe được âm thanh cọt kẹt, không cần phải nói cũng biết phòng bên cạnh đang tiến hành loạn vận động nào đó. Hơn nữa, nửa đêm cũng vẫn hay nghe thấy tiếng nói chuyện. Lúc bình thường nghe được một chút thì đã thấy sợ, hôm nay lại trải qua những biến cố như vậy, Tả Tư Ninh càng thêm kinh hồn bạt vía.

Cô không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào. Lúc tỉnh dậy trong tay vẫn nắm di động. Kiểm tra thấy cửa đóng vẫn hoàn hảo, có vẻ không ai phá cửa đột nhập, cô thở dài nhẹ nhõm.

Mấy ngày kế tiếp, đại đa số thời gian cô đều ở trong phòng thu âm. Một mặt vì cô sợ về nhà, mặt khác, quan trọng hơn, cô muốn đẩy nhanh tiến độ phát hành album đầu tay. Tên họ Lục không xuất hiện, con trai bên kia cũng bình thường, bất quá có một điều Tư Ninh nghĩ không ra: Mạn Lâm có tin tức, nghe nói rằng cô ở cùng một ông chủ công ty giải trí, sắp tới lại tiếp nhận một bộ phim truyền hình, diễn vai nữ phụ thứ hai.

Tư Ninh không rõ, cô đã ra khỏi ngành giải trí một thời gian dài. Sao đúng lúc kết hôn lại tái xuất? Hơn nữa cổ tay của cô bị thương, bác sĩ muốn cô nghỉ ngơi thật tốt. Tại sao lại có thể quay phim?

Buổi trưa nhân thời gian rảnh rỗi, Tư Ninh đi toilet gọi điện cho Mạn Lâm. Đáng tiếc là điện thoại gọi không được, xem ra cô ấy không muốn để mọi người liên lạc. Khi cô chuẩn bị mở cửa lại nghe thấy ngoài cửa có người nói chuyện, nội dung lại nhắc tới mình. Tay cầm nắm cửa liền rụt trở về.

"Nghe nói Phương Mạn Lâm tái xuất, lần này còn đảm nhiệm nhân vật trọng yếu." Nghe âm thanh có vẻ như nhân viên của studio.

"Phương Mạn Lâm? Ah, chính là lão tiền bối của chúng ta, người mà chỉ là diễn viên hạng ba? Cô ta làm thế nào mà có thể tái xuất được nhỉ? Tôi nhớ rằng trước đó không phải cô ta được ông chủ mỏ than đá bao sao?"

"Ha ha, ai biết được? Đại khái là người ta không cam lòng chứ sao."

"Nói đến Phương Mạn Lâm, tôi lại nhớ tới một người khác - Tả Tư Ninh. Hai người bọn họ không phải quan hệ rất tốt sao? Nghe nói Phương Mạn Lâm đã giới thiệu một ông chủ mỏ than nào đó cho cô ta mà? Lần này không biết hai chị em đó có phải cùng kết hợp?"

"Việc này không đúng. Tả Tư Ninh nào có thể quay phim truyền hình được. Tôi nghĩ cô ta chỉ là bình hoa mà thôi. Cô biết không, lần này cô ta có thể ra album là có người ở sau lưng giúp sức. Nếu không có người nọ, thì không biết năm nào tháng nào cô ta mới có thể xuất đầu a."

"A! Đó là người nào? Tôi có quen biết không?"

Âm thanh tiếp theo rất nhỏ, đại khái là hai người kề tai nói nhỏ. Sau đó là tiếng âm thanh trêu đùa. Tả Tư Ninh bình tĩnh mở cửa, nhìn mặt của hai nhân viên công tác kia, khách khí hỏi một câu: "Hai người vừa nói đến tôi và Mạn Lâm sao?"

Hai người phụ nữ kinh hoảng. Một người đưa đôi tay đầy bọt chà vào quần áo rồi liền đi ra cửa. Một người thì định đóng vòi nước nhưng ngược lại lại mở vòi lớn hơn, nước bắn ra tung tóe đầy người.

Tư Ninh nhìn thấy thì cảm giác vui vẻ: "Nhắc nhở hai người một câu, ở nơi công cộng nói xấu người rất là nguy hiểm. Lần sau nhớ kiểm tra xem có người khác hay không. Hôm nay thật may vì đó là tôi, chứ nếu là ông chủ hoặc là quản lý thì hai người liền gặp phiền toái rồi."

Sau khi hai người đi rồi, Tư Ninh rửa sạch tay mình. Cô nghĩ sau lưng nói láo khẳng định không chỉ có hai người này. Tuy vậy cũng làm cho người ta cực kì tức giận. Nhưng mặt khác, lần này Mạn Lâm thực sự là gây ra chú ý không nhỏ.

Có người nói qua: tôi có thể chịu đựng được bao nhiêu chửi bới thì có thể nhận được bấy nhiêu ca ngợi. Hi vọng Mạn Lâm có thể trụ được ở mảng phim truyền hình, lấy được đột phá chân chính trong sự nghiệp. Đương nhiên Tả Tư Ninh cũng sẽ cố gắng hát thật hay trong album này. Nếu muốn ngăn cản lời đồn đãi, biện pháp tốt nhất là lấy thực lực ra cho mọi người xem.

Dù sao thực lực cũng là vũ khí tốt nhất.

Buổi chiều lúc luyện thanh, Tả Tư Ninh tập trung toàn bộ tinh thần. Cô hít sâu, sau đó mở ra khoang miệng, mở lồng ngực ra, dùng hô hấp từ sâu nhất phát ra âm thanh trong lòng. Âm thanh của cô theo tiếng nhạc. Khi thì cao vút, khi thì trầm thấp, đâm sâu vào nỗi đau của tình yêu đã mất, khi thì nhẹ nhàng, hoàn hảo giống như tình đầu, khi thì hết mình như tình yêu cuồng nhiệt, cuối cùng toàn bộ từ từ phục hồi bình tĩnh...

Qua tấm ngăn, Tả Tư Ninh có thể thấy người chế tác đứng lên. Sắc mặt vốn đen nở một nụ cười hiếm hoi cùng với động tác vỗ tay. Cô thở một hơi nhẹ nhõm. Quả nhiên, một khi có mục tiêu chiến đấu sẽ phát huy ra trình độ ngoài dự đoán.

Người chế tác vỗ tay cấp cho cô một sự ủng hộ thật lớn. Cô tháo xuống tai nghe, đi ra khỏi phòng thu âm. Cô tính toán muốn thương lượng với giáo viên một chút, xem có thể cải thiện chỗ nào. Cô muốn thể hiện một âm thanh hoàn mỹ cho mọi người thấy, để mọi người trừ cách nghĩ cô là một bình hoa di động ra thì còn có một ý nghĩ khác: àh, người phụ nữ này thật có chút tài năng.

Nếu có thể như vậy, cô sẽ càng cao hứng, càng thêm tin tưởng vào con đường đang đi.

Trong lòng đầy kì vọng đi ra ngoài, còn chưa kịp nói với giáo viên một câu, người đại diện đã xuất hiện. Chỉ thấy người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi cười một nụ cười sáng lạn như cảnh xuân. Cô khom người chào người chế tác: "Trương giáo viên, ngày hôm nay luyện tập như vậy đã hòm hòm rồi. Cô gái của tôi còn có chút an bài, tôi có thể mang cô ấy đi không?"

Người chế tác không cao hứng, Tả Tư Ninh hôm nay tìm được cảm giác, nên thừa dịp này mà đem các ca khúc luyện thật tốt. Lúc này mà lại bỏ đi thì đối với chuyện ca hát không phải là chuyện tốt.

Người chế tác họ Trương là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, từng ly hôn. Giờ đây đang đơn thân. Không ít nữ sinh vì tài hoa âm nhạc của hắn mà đặt tình cảm vào hắn. Tuy nhiên hắn phát ngôn, nói thích người phụ nữ trường thành, thành thục, cường thế. Lời này đả kích không ít nữ sinh nhưng không có ít người không sợ chết mà nhào vào.

Lời của một người con gái say mê nói: tính tình càng văn nghệ lại càng thêm sức quyến rũ.

Trương giáo viên tháo tai nghe xuống, đem một chồng ca phổ nhét vào trong tay người đại diện: "Tiểu Lan, nếu cô gái của cô có thể đem những bài hát này hát thật chuẩn, tôi cũng không cần cầu cô ấy luyện âm rồi. Chỉ cần có thể làm đến như vậy, ngày hôm nay tôi sẽ thả người, bằng không, cô cùng cô ta hãy thành thành thật thật ở trong này luyện âm đi."

Người đại diện quay đầu cười to: "Nói đùa, việc này quá dễ dàng. Cô gái của tôi mấy ngày trước đã sớm làm được. Đi thôi, Tả Tư Ninh, đi theo chị đi." Nói xong cô ném tờ giấy trở lại ngực của Trương giáo viên.

Trương giáo viên nghiêm mặt: "Nói thì nói là được rồi, sờ ngực tôi làm gì?"

Nghe được lời này của hắn, người đại diện đã bước đi rồi liền xuất hiện bộ dạng khí huyết không thuận. Gương mặt hồng giống như nghệ sĩ mới.

Tư Ninh ở một bên nhìn, bỗng nhiên cười. Cô cảm thấy Trương giáo viên này dụng ý không đơn giản


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-55)