← Ch.02 | Ch.04 → |
Diêu Lam thường xuyên nhắc tới người bạn thân từ nhỏ Nhan Phồn Hoa của mình trước mặt Kiều Cẩm, mỗi lần miêu tả hình dáng của cô ấy đều thêm vào một câu "Kỳ thực Phồn Hoa rất xinh đẹp, chỉ là không biết cách trang điểm, không biết cách giao tiếp, bằng không dựa vào tính cách của cô ấy, nhất định còn có nhiều bạn hơn em."
Những lời này, khiến cho Kiều Cẩm ngồi trong xe nheo mắt, nhanh chóng dò xét cảnh đang diễn ra trước cửa tòa nhà kia, ngón tay xanh xao gõ vài cái lên vô lăng.
Có thật sự xinh đẹp hay không, anh không thể kết luận, nhưng việc không biết cách giao tiếp, Kiều Cẩm có thể phủ quyết hoàn toàn rồi. Một cô gái không biết cách giao tiếp sẽ nắm chặt tay người đàn ông ở trên đường không chịu bỏ ra? Cho dù người đàn ông kia quả thật là có vài phần nhan sắc, cô ta cũng không nhất thiết phải để lộ bản chất háo sắc này ra chứ!
Cuối cùng thậm chí còn phải nhờ người đàn ông kia nhắc nhở, cô mới chú ý tới sự xuất hiện của anh, đối đãi thế này có phải chênh lệch quá nhiều rồi không?
Kiều Cẩm hừ lạnh một tiếng, nhìn cô chậm rãi bước từng bước một về phía mình, chỉ một đoạn đường ngắn ngủn, thế nhưng cô lại khoa trương đến mức có thể va vào ba người đi đường. Thật vất vả mới đến được xe anh, cô cười cười, khom người gõ tay lên cửa sổ bên cạnh tay lái.
Anh khó hiểu nhíu mày, cô gái cổ mộ này sẽ không ngốc đến nỗi ngay cả cửa xe cũng không biết mở đấy chứ?
Chờ Kiều Cẩm hạ kính xe xuống xong, chỉ thấy Phồn Hoa chui đầu vào, tay nắm chiếc áo khoác của anh, "Trả cho anh này, ngại quá, còn phiền anh phải đến đây một chuyến."
"Có ý gì?" Anh hạ tầm mắt, nhìn vào cái áo khoác, lại chậm chạp không giơ tay nhận lấy.
"Hả?" Mặt Phồn Hoa đờ đẫn, không phải anh đến đây để lấy áo khoác sao?
"Lên xe." Kiều Cẩm muốn dùng giọng nói lạnh nhạt để tô điểm cho cơn giận của mình, đáng tiếc, hiệu quả không lớn.
"À, không cần không cần, tôi có thể tự mình về nhà, từ đây đi tàu điện về nhà rất tiện...." Cô xua tay, cuống quýt từ chối, tuy rằng đôi mắt đang mỉm cười, nhưng ý muốn né tránh anh lại hết sức rõ ràng.
"Nhanh lên." Ai có hứng thú muốn biết giao thông ở đây thuận tiện đến mức nào.
Chỉ là một tiếng gầm nhẹ, lại khiến cho Phồn Hoa run lên, bộ dáng sợ hãi, khiến cho sắc mặt đang căng chặt của anh bất giác buông lỏng, thậm chí còn trách cứ bản thân có phải đã quá hung dữ rồi không? Nhưng khi thấy cô nhanh chóng bước vào trong xe, anh liền ý thức được đối với Phồn Hoa thì nên như vậy, càng khách khí thì cô càng ỷ sủng mà kiêu.
Lặng lẽ nhìn cô thắt dây an toàn, còn khẩn trương giơ tay nắm lấy mui xe, ngồi xe của anh nguy hiểm đến thế sao? Có cần bày ra biểu cảm thấy chết không sờn như vậy không? Anh nâng đuôi mày, không vội lái xe, mà hứng thú nghiêng người, muốn làm dịu bầu không khí lại, "Ừm, đôi mắt của cô rất đẹp, sau này đừng đeo kính nữa."
"Thật không?" Được khích lệ thì nên có biểu cảm gì, Phồn Hoa cũng không rõ lắm, trong trí nhớ của cô, ngoại trừ ba mình, Kiều Cẩm là người đầu tiên khen cô xinh đẹp nữ tính, cho dù lời khen đó chỉ nói đến một bộ phận trên mặt.
"Cô đang trốn tôi?" Tính nhẫn nại của anh đã biến mất hoàn toàn, việc cô tránh né mình hoàn toàn không phải do tính cách.
Anh nói như khẳng định, không có ý để cô phản bác, nhưng Phồn Hoa vẫn cố sức lắc đầu, liều chết phủ nhận.
"Vì sao?"
Quả nhiên, từ đầu anh đã không để ý đến câu trả lời của cô, trái lại tiếp tục đặt câu hỏi. Phồn Hoa nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy nên thừa dịp này để nói rõ ra thì tốt hơn: "Anh...... Tôi, tối hôm qua tôi nghe nói anh đang theo đuổi Lam Lam."
"Cho nên sao? Cô lo mình sẽ yêu tôi?" Vẻ mặt căng thẳng của anh cũng dịu xuống, đáp án này cũng khá dễ nghe, cũng coi như là cho anh mặt mũi, vì thế anh có thể tha thứ cho những hành động lạ thường lúc trước của cô.
"Không, không phải, không phải." Phồn Hoa vội vàng lắc đầu, tâm sự giấu kín bị nói trúng dễ như thế, nhưng cô vẫn cố chết che giấu, thậm chí còn định sẽ chôn chặt chút tình cảm vừa rục rịch này xuống, "Chưa biết chừng sau này anh sẽ trở thành bạn trai của Lam Lam, đương nhiên chúng ta phải tránh bị hiềm nghi. Ừm! Tuy rằng tôi rất xấu, nhưng mà.... nói thế nào thì cũng là con gái, cho dù Lam Lam không hiểu lầm, những người khác đồn đãi linh tinh thì cũng không tốt."
Về chuyện anh theo đuổi Lam Lam, Kiều Cẩm không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ buồn cười nhìn bộ dáng nói năng lộn xộn của cô gái cổ mộ, bộ dáng ngây ngô này, khiến anh muốn đùa dai trêu chọc cô: "Nhưng mà trừ cô ra, không ai có thể giúp tôi."
"Hả?" Giúp anh, giúp thế nào, cô có năng lực gì để giúp anh chứ.
"Hai cô không phải là bạn bè rất thân sao? Hẳn cô là người hiểu Diêu Lam nhất, chắc cô ấy cũng rất nghe lời cô đúng không...."
"Anh muốn tôi giúp anh theo đuổi cô ấy sao?" Chuyện này có phải là quá tàn nhẫn rồi hay không, quả thực chẳng khác nào tự tay giúp anh may áo cưới cho người khác.
"Không được sao?" Trong nháy mắt, bộ dáng của anh trở nên đặc biệt điềm đạm đáng yêu, biểu cảm này rõ là "Cô nhẫn tâm bỏ rơi không để ý đến tôi như vậy sao?".
Không được đồng ý! Nhan Phồn Hoa, ngàn vạn lần mày không được đồng ý! Đây là tự gây nghiệt, tự chui đầu vào rọ! Sau này nhất định sẽ rất đau, thậm chí nỗi đau này còn không thể nói ra với người khác. Bây giờ mày phải giải quyết dứt khoát, mặc kệ là sau này anh ta có theo đuổi Lam Lam được hay không, tóm lại cứ giữ khoảng cách với anh ta là được rồi... Một giọng nói không ngừng hét vang trong đầu Phồn Hoa, ngoài mặt có vẻ như lý trí đang chiếm thế thượng phong, nhưng kết quả lại....
" Được rồi, để tôi thử xem." Lời vừa thốt ra, hoàn toàn đi ngược lại với suy tính của cô.
Đương nhiên, đối với Kiều Cẩm mà nói việc theo đuổi Diêu Lam bất quá chỉ là lời nói đùa, thậm chí anh còn đoán rằng Phồn Hoa cũng chỉ thuận miệng nhận lời mà thôi.
Cuộc sống của anh vẫn trôi qua như cũ, tinh thần vẫn suy sụp như trước, thỉnh thoảng cũng gặp dịp thì chơi với mấy cô gái không nhớ nổi tên. Mỗi ngày đi sớm về muộn, ép đến chính mình không còn chút sức nào mới bò về nhà. Căn nhà này đối với anh mà nói, càng giống nhà trọ, hoặc là so với nhà trọ, càng khiến anh ghê tởm muốn né tránh hơn.
Tỷ như hôm nay, anh vẫn ngủ đến chạng vạng mới rời được khỏi giường, quét mắt nhìn người phụ nữ đang trang điểm trong toilet, theo quán tính hỏi: "Mẹ, định ra ngoài à?"
"Ừ." Không nhắn nhủ, không dặn dò, bà chỉ nhàn nhạt trả lời.
Kiều Cẩm cau miệng, cho dù là chuyện đã tập mãi thành quen, đôi lúc vẫn sẽ nổi lên chút gợn sóng. Trong ký ức của anh, mẹ thường xuyên đi đêm không về, lúc nhỏ còn để lại vài mẩu giấy tượng trưng, dặn dò anh ăn cơm cho nóng, từ sau khi anh trưởng thành, trình tự này cũng được lược bỏ rồi. Thỉnh thoảng, bà sẽ mang về một vài người đàn ông xa lạ, kêu anh gọi là chú.
Anh thích giận chó đánh mèo, cho rằng sở dĩ cha mẹ anh ly hôn, chính là vì mấy người "chú" này, cho nên phàm là người đàn ông mẹ mang về nhà, bị anh bắt gặp, cho tới bây giờ đều không có kết cục tốt.
Hồi nhỏ, những trò đùa dai được anh xem như phương thức phản kháng không hề có ảnh hưởng nhiều, như thả sâu trên ghế sofa, bỏ muối vào cốc nước; sau đó, anh bắt đầu tìm người đến trực tiếp bao vây đánh hội đồng... Cho tới bây giờ, anh đã không còn hứng thú với đống đàn ông này nữa, học được cách nhắm mắt làm ngơ.
Suy nghĩ đang phiêu du bị tiếng chuông di động trên sofa phòng khách kéo trở về, anh lại nhìn mẫu thân đại nhân đang chăm chú ngắm nghía chính mình trong gương, hờ hững bước tới bắt điện thoại.
"Kiều Cẩm!"
Anh còn chưa kịp lên tiếng trả lời, cô gái ở đầu kia điện thoại đã mở miệng gọi lớn. Kiều Cẩm nhíu mày, bất đắc dĩ giơ tay che tai mình lại, nhất nhanh đã nhận ra đó là giọng của Diêu Lam, "Sao thế?"
"Anh thành thật khai báo, đến cùng là anh đã cho Phồn Hoa uống thuốc gì? Khiến cho cô ấy như bị trúng tà, em đã cảnh báo anh không được động vào Phồn Hoa rồi mà!"
"Xì, nhìn anh giống người có hứng thú với cô ấy lắm sao?" Anh nhếch miệng, bộ dáng không cho là đúng.
"Vậy cô ấy đang làm gì? Em hỏi cô ấy có thích nghi với công việc không, cô ấy trả lời Kiều Cẩm thật sự không tệ; em hỏi cô ấy có muốn đi ăn cơm không, cô ấy trả lời làm người yêu của Kiều Cẩm nhất định sẽ rất hạnh phúc; trời ơi, nói chuyện với cô ấy quả thật cả ba câu đều không rời khỏi anh, cô ấy có cần phải thành kính đến thế không, tôn thờ anh như tín ngưỡng!"
"Thật không..." Anh không mấy tập trung, khóe miệng co rút. Anh không hề thấy cô gái cổ mộ kia có chút suy nghĩ không an phận nào đối với anh, mà rất chuyên nghiệp muốn ghép anh cho Diêu Lam, thậm chí còn quảng cáo tâng bốc đến mức đó, tỏ rõ thái độ không muốn dính dáng gì đến anh.
"Em mặc kệ, tóm lại nếu anh muốn theo đuổi cô ấy, em không ngăn cản, nhưng ít ra cũng nên cắt đứt quan hệ với mấy cô không đứng đắn kia đi, nếu anh không bỏ được, thì cách xa Phồn Hoa ra một chút! Xa một chút! Có nghe hay không? Nếu anh dám làm cho cô ấy bị tổn thương, em sẽ xé xác anh!"
Anh không thèm để ý đến lời cảnh báo điên cuồng của Diêu Lam, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.
Theo đuổi cô ấy? Trừ khi anh có bệnh!
Còn phải đoạn tuyệt quan hệ với tất cả phụ nữ khác mới được theo đuổi? Vậy càng có bệnh!
Còn phải dè dặt cẩn trọng không thể để cô bị tổn thương, bằng không anh sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta xé xác? Bệnh thần kinh!!
Âm thanh náo loạn ngừng lại, nhưng toàn bộ thế giới cũng không vì thế mà trở nên thanh tịnh, bỗng nhiên Kiều Cẩm cảm thấy phiền chán, hoặc giả anh thấy khó chịu khi có người được che chở tốt như vậy, giống như là toàn bộ hạnh phúc trên thế giới đều dành cho cô. Cho dù thật sự là như thế, thì mắc mớ gì đến anh? Có lý do gì mà yêu cầu anh cũng phải phối hợp.
Kiều Cẩm vươn ngón tay ra, không kiên nhẫn xoa trán, ngồi sững trên ghế sofa, ánh mắt lơ đãng nhìn trúng cuốn sổ nhỏ trên bàn trà. Anh tò mò nhíu mày, tin tưởng cuốn sổ tay mang phong cách của công chúa mơ mộng này không nên xuất hiện trong nhà anh.
"Mẹ, đây là cái gì?" Vừa lật xem, anh vừa hỏi người mẹ đang định ra cửa.
"Hả...." Nghe tiếng, mẹ Kiều quay đầu nhìn lại, thành thạo mang giày cao gót, không mấy để tâm trả lời: "Hôm qua có một cô gái tới tìm con, con không có nhà, cô ấy để lại vật này."
Dần dần, sau khi thấy rõ trong cuốn sổ này ghi cái gì, hơi thở của Kiều Cẩm cứng lại, giống như có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ.
Nhan Phồn Hoa là một cô gái ngốc, ngốc đến mức khiến Kiều Cẩm không tìm được từ nào để hình dung. Anh không nghĩ tới, cô lại nghiêm túc như vậy, còn viết cả sổ ghi chú? Trong đây quả thật viết rất đầy đủ chi tiết, từ những thứ Diêu Lam yêu thích, cho đến hôn lễ trong mơ, rồi cả tang lễ...
Nhưng Kiều Cẩm lại chỉ chú ý đến nét chữ trong cuốn sổ, người ta thường nói nét chữ nết người. Chữ của cô rất đẹp, từng nét từng nét đều cứng cáp có lực, góc cạnh rõ ràng, vừa mạnh mẽ lại vừa không mất đi nét thanh tú; vì sao cùng là một người lại có thể chênh lệch nhau nhiều đến vậy?
Anh cảm thấy người thực sự bỏ bùa phải là cô gái cổ mộ này mới đúng, xem mấy thứ kia xong anh nhất thời mất luôn hứng thú ra ngoài. Cảm giác yên tĩnh này, khiến cho người ta đột nhiên cảm thấy, có lẽ ngồi ở nhà, không đi đâu, một mình, yên tĩnh, sẽ thú vị hơn.
Nghĩ nghĩ, Kiều Cẩm nhìn di động, những tin nhắn thúc giục anh đến nhanh đã chất đầy hộp thư.
Trong đó phần lớn đều là của mấy người bạn gái anh quen gần đây, anh không thừa hơi sức đi ứng phó, lơ đãng trả lời, lấy cớ đau bụng để thoái thác lời mời.
Không lâu sau, tin nhắn thúc giục anh vẫn bay tới như trước, người gửi tin vẫn là những cô gái kia. Kiều Cẩm nhíu mày gạt bỏ một tia hoang mang, dứt khoát gọi điện thoại qua, trong giọng nói còn cố gắng giả bộ ra vẻ yếu ớt. Cũng may đối phương cũng có chút quan tâm, không yêu cầu anh nhất định phải đến, còn dặn dò anh phải nghỉ ngơi cho tốt.
Nghỉ ngơi...
Có lẽ là anh cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, những ngày tháng sống bất cần đời thế này quả thực đã quá mệt mỏi.
Kiều Cẩm duỗi thẳng hai chân, ngửa đầu, yên lặng dựa người vào sofa, không nhớ rõ mình đã lơ đãng bao lâu, đến khi lấy lại tinh thần, mới phát hiện mẹ đã đi, cửa ngoài còn chưa đóng, có lẽ cho rằng chẳng mấy chốc anh cũng sẽ ra cửa. Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối xuống, ánh đèn rực rỡ tô điểm cho bóng đêm lộng lẫy.
Anh đứng dậy, một tay tựa vào cửa sổ sát đất, quan sát cảnh đêm.
Trong trí nhớ cũng từng có một cô nhóc cứ như vậy mà chui vào lòng anh, cùng anh thưởng thức phong cảnh thế này, dường như còn nói đây là hạnh phúc mà cô muốn. Mà lúc này đây, anh đã từng dẫn vô số cô gái về nhà, nhưng không một ai nguyện ý yên tĩnh ở bên anh như thế. Nâng mắt, anh buồn cười lắc đầu đuổi đi những suy nghĩ làm rối loạn tâm tư, ánh mắt lơ đãng vừa chuyển, xuyên qua ánh sáng của ngọn đèn đường áp chặt vào bóng người ở cửa ra vào....
Nhan Phồn Hoa?
← Ch. 02 | Ch. 04 → |