Vay nóng Tinvay

Truyện:Nữ Tặc Trộm Tim - Chương 04

Nữ Tặc Trộm Tim
Trọn bộ 10 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Quả nhiên là mẹ nói đúng, vừa nhắm mắt lại, trong đầu anh tràn ngập hình bóng của Lâm Ngôn Hi, mẹ thật là hại người ta quá!

Tề Hàn Tinh phiền não ngồi dậy, vò đầu bứt tóc, đi tắm nước nóng thôi, thả lỏng thần kinh căng thẳng một chút, có lẽ sẽ giúp anh ngủ ngon hơn. Vì vậy anh cầm áo ngủ, lười biếng lê bước vào phòng tắm.

Trong lúc Tề Hàn Tinh đang ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt nghiền ngẫm cố gắng dỗ giấc ngủ trở về, cô nàng Đình Lỵ lén lút đi vào phòng của anh, điều chỉnh ánh sáng trong phòng mờ ảo hơn, sau đó lấy ra một chai nước hoa phun khắp bốn phía.

Trần Đình Lỵ cực kỳ hài lòng với không gian lãng mạn mình vừa tạo ra, ném ra một cái hôn gió vào không khí, sau đó nhanh chóng cởi áo khoác trên người xuống, để lộ ra một bộ nội y nóng bỏng ôm lấy thân thể mềm mại.

"Anh Hàn Tinh, em tới đây." Nhanh nhẹn nhảy lên giường, cô bày ra tư thế quyến rũ, mê người nhất hướng về phía phòng tắm không ngừng chớp mắt, nhưng đợi mãi mà không thấy anh ra ngoài.

Đúng lúc cô không nhịn được nữa, Tề Hàn Tinh mới chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm, anh còn chưa kịp ý thức được trong phòng có sự khác thường thì đã nghe một âm thanh mềm mại vang lên bên tai.....

"Anh Hàn Tinh."

Đầu óc mê man lập tức tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Trần Đình Lỵ tràn đầy hấp dẫn đang ngoắc tay về phía anh có ý mời gọi, Tề Hàn Tinh khiếp sợ, nhanh chóng nhấc chân phóng ra bên ngoài, cũng không thèm ngoái đầu lại xem Trần Đình Lỵ sẽ phản ứng như thế nào.

Sau đó, anh không suy nghĩ gì trực tiếp gõ ầm ầm cửa phòng Lâm Ngôn Hi, gào thét cứu mạng. Cửa vừa được mở ra, anh lập tức ôm chặt lấy cô, giống như là cô vừa cứu anh khỏi chết đuối dưới đáy biển vậy.

Bị hành động của Tề Hàn Tinh làm cho hoảng hồn, toàn thân Lâm Ngôn Hi cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.

Đột nhiên cảm thấy trong ngực có gì đó mềm mại, Tề Hàn Tinh vội vàng buông cô ra, sợ mình hù dọa làm cô kinh hãi, "Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý ăn đậu hũ của cô đâu."

Khôi phục lại sự tỉnh táo từ trước đến giờ, Lâm Ngôn Hi không nói một lời nào đi lướt qua anh, nhìn ra phía hành lang tìm kiếm, xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Đừng!" Vội vàng kéo cô trở lại, Tề Hàn Tinh hốt hoảng đóng cửa phòng lại rồi chốt luôn khóa cửa.

"Tề tiên sinh, đây là phòng của tôi." Chân mày Lâm Ngôn Hi chau lại.

"Tôi biết."

Lâm Ngôn Hi hoài nghi nhíu mày, còn tự tiện khóa cửa phòng cô lại, cũng không hỏi qua ý tứ của chủ nhân như thế nào.

Hiểu rõ sự nghi ngờ của cô, Tề Hàn Tinh vội vàng giải thích: "Tôi sợ người phụ nữ kia đuổi theo tới đây, cô không biết cô ta khủng khiếp thế nào đâu, cô ta trần trụi nằm trên giường của tôi." Nghĩ tới đó, anh rùng mình một cái.

Lâm Ngôn Hi vừa nghe đã biết người phụ nữ Tề Hàn Tinh nhắc đến là cái cô Trần Đình Lỵ kia, nhưng phản ứng của cô cũng không đồng tình với anh, cô suy xét rồi nói: "Anh phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng, người ta là Trần tiểu thư dáng dấp như hoa như ngọc, là thiên kim tiểu thư cao quý, cô ấy chủ động trước là may mắn của anh đấy."

Thật ra thì trong lòng cô có chút không ngờ, Tề Hàn Tinh phong lưu đa tình từ xưa đến nay, qua báo chí truyền thông cô cũng biết, nhưng không nghĩ tới lúc này lại cự tuyệt một người phụ nữ chủ động bước tới tận cửa mời gọi như bây giờ.

"Vinh hạnh? May mắn?" Không tưởng tượng nổi, Tề Hàn Tinh trợn to hai mắt quát lên: "Tỉnh lại đi! Cô ta không biến thành ôn dịch cũng tốt lắm rồi." Cô gái này cố ý cười vào nỗi lòng của anh, nhất định trong lòng cô đang rất hả hê anh bị Trần Đình Lỵ dọa cho hồn bay phách lạc.

Ôn dịch? Lâm Ngôn Hi buồn cười nhưng không dám cười, làm sao anh lại nghĩ ra từ như thế chứ, "Trần tiểu thư chỉ là nhiệt tình chút thôi, không đáng sợ như anh nói đâu."

"Một đốm lửa nhỏ có thể đốt cháy một khu rừng, đạo lý này cô có hiểu không?" Tề Hàn Tinh oán giận nhìn cô, còn nói giúp cho người phụ nữ kia nữa, thật không biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì.

Rốt cuộc Lâm Ngôn Hi cũng không nhịn được bật cười, không nghĩ rằng người đàn ông này cũng có tính hài hước.

Thấy cô nở nụ cười để lộ lúm đồng tiền, Tề Hàn Tinh bất giác cười theo, thầm nghĩ, cô cười trông thật đẹp, "Nhìn cô có chút hả hê."

Thật ra mà nói, phản ứng của anh cũng hơi kịch kiệt quá, không giống tác phong của anh trước đây. Lúc trước anh sẽ không để cho phụ nữ phải khó chịu, cho dù là anh không có hứng thú đi nữa, cũng sẽ dùng phương thức rất uyển chuyển mà từ chối, không biết rốt cuộc tối nay anh có chuyện gì nữa?

"Tôi không có ý đó."

"Vậy cô không để bụng chứa chấp tôi một đêm chứ?"

Lâm Ngôn Hi ngẩn người, xác nhận lại một lần nữa, "Anh nói gì?"

"Phòng của tôi bị người ta chiếm mất rồi, tôi lại không tiện đi tìm mẹ tôi, như thế thì mặt mũi của Trần Đình Lỵ vứt đi đâu, cho nên tôi chỉ có thể ở nhờ phòng của cô một đêm thôi!"

"Như vậy sao được?" Nghĩ đến cô và anh cùng ngủ trong một căn phòng, lòng dạ Lâm Ngôn Hi rối bời.

"Sao lại không được, không lẽ cô muốn tôi ngủ ở phòng khách à? Trời lạnh như vậy, ngủ ở đó dễ bị cảm lạnh lắm, hơn nữa còn phải lo sợ Trần Đình Lỵ chạy đến đánh lén nữa, ngộ nhỡ bị cô nhìn thấy hành động không đứng đắn, tôi lại bị cô mắng, cô không thể có một chút lương tâm cho tôi ngủ nhờ ở đây một đêm sao?"

Nghe Tề Hàn Tinh hùng hồn nói một bản diễn thuyết dài như vậy, từng câu từng chữ đều trách cô không phải, giọng điệu Lâm Ngôn Hi không khỏi ngập ngừng.

"Còn phòng cho khách không?"

"Không có, chỗ này chỉ có bốn phòng ngủ chính, chúng ta mỗi người ở một phòng, làm sao còn phòng dư được?"

Tình hình như thế này, cô không muốn cho anh ngủ ở đây cũng không được rồi. Không còn cách nào khác, Lâm Ngôn Hi nhượng bộ nói: "Được rồi! Anh ngủ trên giường, tôi ngủ trên ghế sofa." Chỉ một buổi tối thôi mà? Nếu ngày nào cũng ngủ trên ghế sofa chắc cô không chịu nổi mất.

"Cô không ngủ trên ghế sofa được, nhỡ bị cảm lạnh thì làm sao? Với lại chỗ này cũng chỉ có một cái chăn, đừng nói với tôi là cô cắt đôi nó ra đó?" Thật ra anh cũng muốn cắt cái chăn này ra làm hai nửa, mà anh không biết làm thế nào, cùng lắm thì cũng không tới mức ấy. Trong nhà cũng còn nhiều chăn khác để dự phòng, nhưng lại để ở tầng dưới, chẳng qua là anh không muốn cô ngủ trên ghế sofa, rất bất tiện, một đêm dài như vậy cũng không ngủ thoải mái được.

"Này..."

"Cô yên tâm, tôi sẽ không đụng tới một sợi lông của cô, tôi ngủ say như chết, cho dù có bị lôi kéo thế nào cũng không nhúc nhích, dĩ nhiên không thể nửa đêm bò dậy chọc phá cô được." Cùng lắm là nửa đêm bị mộng duthôi, mà chuyện đó nói sau, Tề Hàn Tinh bổ sung ở trong lòng.

Thật ra thì cô không lo lắng anh sẽ làm gì cô, mà là.... Thôi, nghĩ những thứ này làm gì, chính cô còn không hiểu trong lòng cô lo lắng điều gì.

"Anh đi ngủ trước đi, tôi đi rửa mặt đã, ngủ ngon." Lâm Ngôn Hi xoay người đi vào phòng tắm.

Đi tới bên giường, Tề Hàn Tinh nằm xuống nghĩ thầm, cố gắng một lúc, da mặt mới hồng hào trở lại. Vốn là muốn có một giấc ngủ ngon, lại bị Trần Đình Lỵ làm náo loạn cả lên, bây giờ yên lặng nằm ngủ càng khó hơn. Tối qua xảy ra sự tình oái oăm như vậy, Tề Hàn Tinh tưởng rằng Trần Đình Lỵ sẽ khiêm tốn một chút, nào ngờ, chuyện hoàn toàn không giống như anh tưởng tượng. Cô không hề có một chút gì gọi là lúng túng, hơn nữa cũng không hề lo sợ bị mọi người biết chuyện, lại còn dõng dạc hỏi anh tối qua đã đi đâu mà không trở về phòng, biến kẻ vô tội như anh thành tên phụ bạc, làm anh không biết nên xử sự như thế nào cho phải.

Đáng thương hơn chính là, khi anh cần người cứu giúp khỏi miệng lưỡi công kích, chất vấn của Trần Đình Lỵ, người mẹ yêu quý của anh lại ngồi một bên xem kịch hay không hề lo lắng cho anh. Còn Lâm Ngôn Hi lại thờ ơ lạnh nhạt không thèm đếm xỉa tới, làm anh chỉ còn cách cầu trời khấn phật cho tai qua nạn khỏi, cũng chả dám mong sẽ có người hảo tâm nào tới cứu giúp.

Nhưng thật là may mắn, đúng là ông trời có mắt không phụ lòng người tốt, lúc anh sắp bị dìm chết trong nước miếng của Trần Đình Lỵ thì có một cuộc điện thoại kịp thời gọi tới, giúp anh thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc. Nhanh chóng tìm cớ trốn vào phòng, anh đắc ý ném cô cho hai người phụ nữ ở bên ngoài.

Thấy Tề Hàn Tinh chạy mất, Lâm Ngôn Hi lại là người giúp việc, cuối cùng mũi tên của Trần Đình Lỵ chuyển sang Lưu Uẩn Từ, "Bác Lưu, bác nói cho cháu biết, rốt cuộc cháu có chỗ nào không tốt, tại sao anh Hàn Tinh lại lạnh nhạt với cháu như vậy?"

"Đình Lỵ, cháu rất tốt, chẳng qua là Red chưa phát hiện ra thôi."

"Vậy làm sao anh ấy mới phát hiện ra điểm tốt của cháu?"

Lưu Uẩn Từ không ngờ cô lại hỏi điều này, suy đi nghĩ lại một hồi rồi nói: "Cháu không cần làm gì cả, chỉ cần tỏ thái độ thật chân thành là được, sớm muộn nó cũng sẽ phát hiện ra thôi." Chỉ sợ phát hiện ra cũng vô ích, trái tim của con trai bà đã sớm đem tặng cho người khác mất rồi, bà nói những lời này cô sẽ nghe sao? Làm gì có chuyện dễ dàng thế, Trần Đình Lỵ không ầm ĩ lý sự, thao thao bất tuyệt mới là lạ đó!

"Nếu anh ấy vẫn không phát hiện ra thì cháu phải làm sao? Cháu không thể chờ đợi mãi được!"

"Chuyện này.... Sẽ không lâu như vậy đâu! Kiên nhẫn là mẹ của thành công mà, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, nhất định hai đứa sẽ đến được với nhau."

"Thật không ạ?"

Lưu Uẩn Từ gật đầu mạnh một cái, khích lệ nói: "Không được nản lòng, bác tin cháu sẽ làm được." Lời nói dối có ý tốt đáng được tha thứ! Bà tự an ủi mình.

******************~

Đến bây giờ Tề Hàn Tinh cũng cảm nhận được cái gì gọi là 'cơn ác mộng', mỗi ngày từ sáng đến tối anh phải chơi trò mèo đuổi chuột với Trần Đình Lỵ, sợ không cẩn thận lại rơi vào bẫy tình của cô thì chỉ có nước rước họa vào thân. Cuộc sống như thế này người bình thường không thể nào chịu được, anh lo lắng nếu cứ thế này thì chắc không tới một tuần anh sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mà hóa điên mất thôi. Hồi trước anh đi ngủ chưa bao giờ phải khóa cửa phòng, nhưng bây giờ anh lo đến thót tim không biết cửa sổ đã đóng kỹ chưa, ngộ nhỡ anh bất cẩn sơ sẩy thì sẽ là cơ hội tốt cho cô gái đó rồi.

Nếu ở trong nhà kinh khủng như vậy, anh thà ra ngoài ung dung tự tại còn hơn, nhưng mà không biết cái cô sắc nữ đó có bản lĩnh thần thông quảng đại gì, lúc nào cũng kịp thời xuất hiện vào lúc quan trọng nhất, đạp đổ kế hoạch bỏ trốn của anh, khiến anh chỉ còn nước đứng ở trước cửa than vắn thở dài.

Nhưng cũng không thể kéo dài như vậy được, kỳ nghỉ tốt đẹp của anh đã bị cô phá hủy gần một phần ba rồi, nếu anh muốn cứu vãn những ngày nghỉ còn lại, phải giải quyết ngay chuyện này, bằng không cứ tiếp tục như vậy chắc anh tắc thở mất.

Nghĩ vậy, nửa đêm Tề Hàn Tinh trèo cửa sổ vào phòng của Lưu Uẩn Từ, lôi bà đang ngủ tỉnh dậy, "Mẹ, khi nào hai người về Mỹ?"

Dụi dụi đôi mắt còn buồn ngủ, Lưu Uẩn Từ tức giận mắng: "Tề Hàn Tinh, con điên rồi à!"

"Con điên rồi đây, nếu mẹ không nhanh chóng đưa cô nàng đại sắc nữ kia đi thì mẹ cứ ở đấy mà đợi đưa con vào trại thương điên đi." Anh buồn bã nhìn bà nói.

Đầu óc tỉnh táo lại một chút, bà thở dài nói: "Đình Lỵ không đáng sợ như vậy đâu."

"Như thế còn chưa đủ đáng sợ à, cô ta làm con muốn phát điên rồi!"

"Vậy con muốn sao?"

"Ngay lập tức đưa cô ta về Mỹ."

"Không được!" Lưu Uẩn Từ không hề suy nghĩ mà lắc đầu, ngày đó bà nói ngon nói ngọt như vậy, cái gì mà tin tưởng cô sẽ làm được, rồi nào là sẽ ủng hộ cô hết mình. Bây giờ mới một tuần lễ đã kéo cô về Mỹ, cô không khóc ầm lên mới là lạ.

Nói đi cũng phải nói lại, tất cả chuyện này đều là do bà, biết rõ Red có ý với Lâm Ngôn Hi, đáng lẽ ra không nên tiếp tục khích lệ Đình Lỵ mà nên khuyên cô từ bỏ, thì có lẽ bây giờ cô sẽ không nóng vội bám lấy Red không buông. Nhưng bà lại đồng tình với Đình Lỵ, thật ra bà cứ thúc giục mãi như vậy, chỉ hy vọng Red có thể tiếp xúc nhiều hơn với cô, nhìn ra điểm tốt của cô, lại không ngờ ngược lại khiến anh coi cô như rắn độc thú dữ, chỉ sợ không kịp tránh.

"Mẹ, chẳng lẽ mẹ trơ mắt nhìn con trai mẹ bị cô ta làm cho hóa điên hay sao?"

"Con đừng có nói quá lên thế, fan hâm mộ cuồng nhiệt như vậy cũng không làm con phát điên, một Trần Đình Lỵ đã là cái gì?"

"Fan hâm mộ của con có nhiệt tình, điên cuồng hơn nữa cũng không cởi hết quần áo nhảy lên giường của con!"

Lưu Uẩn Từ bĩu môi, cãi chày cãi cối nói: "Cùng lắm chuyện cũng xảy ra một lần thôi, đến bây giờ con còn tính toán chi li với người ta làm gì?"

"Nếu con không khóa kỹ cửa phòng thì chắc đã có lần thứ hai, thứ ba rồi đấy."

Bà hơi nhíu mày, không nhịn được ra mặt nói giúp Trần Đình Lỵ: "Red, Đình Lỵ không phải loại người ngực bự háo sắc mà đầu óc ngu si, chẳng qua là cách thể hiện tình cảm hơi thẳng thắn thôi."

"Mẹ, con không tính tới chuyện háo sắc của cô ấy, con chỉ muốn cô ấy nhanh chóng biến khỏi tầm mắt để con được sống yên ổn qua ngày thôi."

"Không phải con rất giỏi đối phó với phụ nữ sao? Sao lại không giải quyết được chuyện nhỏ nhặt này thế?"

"Không có cách nào hết, cô gái đó quá kinh khủng, đơn giản là giống như vi khuẩn có ở tất cả mọi nơi."

"Vi khuẩn?" Lưu Uẩn Từ mệt mỏi lắc đầu một cái, "Đình Lỵ không đáng một đồng sao?"

"Mẹ, không phải là con ghét cô ấy, thật sự là con chịu không nổi, bất luận thế nào mẹ cũng phải đưa cô ấy đi càng sớm càng tốt."

"Nhưng mà bây giờ chúng ta không thể trở về Mỹ, nếu con không chịu nổi thì đi ra ngoài đi!"

Tề Hàn Tinh nhìn bà chằm chằm, ảo não la ầm lên: "Nếu con ra ngoài được thì đã không ở đây chịu trận như thế này."

"Thế này không phải đơn giản hơn à, chỉ cần mẹ đưa Đình Lỵ ra ngoài là được rồi, con thử nghĩ xem, còn ai quản con nữa không?"

"Vậy khi nào mẹ đưa cô ấy ra ngoài?"

Tên nhóc con này nóng lòng cái gì chứ! Lưu Uẩn Từ liếc mắt nhìn anh một cái, nói: "Ngày mai."

Nụ cười biến mất mấy ngày trên gương mặt anh cũng quay trở lại, Tề Hàn Tinh cười thật tươi vui vẻ ôm mẹ, hôn chụt một cái thật kêu lên mặt bà, "Mẹ, con không làm phiền mẹ nữa, mẹ ngủ ngon." Nhanh như chớp, anh trèo cửa sổ ra ngoài.

Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Lưu Uẩn Từ một lần nữa đặt lưng xuống giường. Thật ra thì Red cũng không cần hoảng hốt như thế, nếu anh giả bộ làm ra vẻ lạnh nhạt từ chối tình cảm của Đình Lỵ mà không cần phải cố gắng đóng kịch trước mặt cô, nói không chừng cô sẽ cảm thấy hai người không có khả năng, không bao lâu sẽ tự động rút lui. Nhưng mà Red đối với phụ nữ chính là thái độ này, quan tâm có thừa, mười phần nhẫn nại, cũng khó trách cô bé kia ôm mộng lớn hao tâm tổn trí chinh phục được anh. "Red, em...." Yellow Đàm Diễm Văn trợn mắt nhìn chằm chằm hành lý bên chân Tề Hàn Tinh, trong đầu nảy ra rất nhiều suy đoán lung tung, tên nhóc này bỏ nhà đi ư? Bị fan hâm mộ cuồng nhiệt đeo bám? Gây họa tày trời....

Không nói lời nào, Tề Hàn Tinh kéo hành lý đi thẳng vào trong nhà, cả người co quắp ngồi trên ghế salon, gương mặt ủ rũ nhìn vào khoảng không vô định.

Đàm Diễm Văn đóng cổng lại, đi tới quầy bar trong phòng khách, rót cho anh một ly rượu nho, rồi ngồi xuống ghế salon, lên tiếng hỏi: "Red, có phải em làm chuyện gì xấu không?"

Uống cạn ly rượu nho trong tay, Tề Hàn Tinh mở miệng oán trách nói: "Anh không thể nghĩ tốt về em được sao?"

Đàm Diễm Văn cười nhẹ một tiếng, nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ em định nói với anh là, em chỉ mang hành lý tới đây nói chuyện hàn huyên với anh một lúc rồi sẽ đi à?"

"Được rồi, em tới đây ở nhờ mấy ngày, cùng lắm là em tới đây chạy nạn, không phải đi tị nạn." Tề Hàn Tinh thở dài, kể đầu đuôi câu chuyện cho Đàm Diễm Văn nghe.

Vừa nghe anh kể lể về 'cơn ác mộng' mang tên Trần Đình Lỵ xong, Đàm Diễm Văn không nhịn được bật cười thật to, không ngờ một cao thủ tình trường vào hạng bậc nhất như Red cũng có ngày rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này.

"Anh làm gì vậy, chuyện này buồn cười lắm sao?" Tề Hàn Tinh bất mãn nhìn anh chằm chằm.

Đàm Diễm Văn chậm rãi ngưng giọng cười lại, trêu ghẹo nói: "Anh không tưởng tượng ra được bộ dạng em lúc bị phụ nữ dọa đến mức sợ hãi mà bỏ chạy sẽ như thế nào."

"Nếu là anh, em thấy có khi anh bị hù dọa cho hôn mê bất tỉnh luôn chứ đừng nói tới việc co giò bỏ chạy." Tề Hàn Tinh tức giận nói.

"Thật xin lỗi, anh chưa từng trải qua nên không biết cảm giác lúc đó thú vị như thế nào."

"Anh có muốn nếm thử một chút không, để em nói mẹ giúp anh toại nguyện." Tề Hàn Tinh kéo dài giọng điệu châm chọc.

Đàm Diễm Văn vội vàng lắc đầu, từ chối khéo: "Không cần đâu, anh không chịu nổi phụ nữ nhiệt tình quá mức như thế."

Trong đầu chợt lóe lên một ý, vẻ mặt Tề Hàn Tinh hơi chấn động, ánh mắt sáng lên, "Có lẽ em nên đưa Trần Đình Lỵ đến chỗ Blue, em cam đoan sức nóng một nghìn độ của cô ta có thể nung chảy trái tim băng giá của Blue." Kể từ chuyện xảy ra ngoài ý muốn vào lớp mười một năm ấy, tình cảm của anh như bị chôn vùi sâu dưới đáy lòng, trái tim như đã chết, không hề rung động thêm một lần nào nữa.

Khẽ nhếch lông mày, Đàm Diễm Văn tỏ vẻ buồn cười nói: "Cứ cho là thế đi, nhưng mà chỉ sợ còn chưa kịp đến lượt Blue thì em đã bị thiêu chết rồi."

Tề Hàn Tinh cau mày, cực kỳ nghiêm túc suy tư nói: "Ừ, theo tình hình em xem xét, xác suất Blue bị thiêu chết là 99, 99%, nhưng mà...." Đột nhiên anh bật cười, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn nói: "Ngược lại em có một biện pháp rất tốt, trước tiên đưa Trần Đình Lỵ tới cho cái khối băng Blue to đùng đó đổ ầm xuống, em khẳng định, nhiệt độ của cô nàng cũng phải giảm xuống nghìn vạn độ."

"Chủ ý này của em cũng không tồi, đáng tiếc cả hai cùng lúc hạ nhiệt xuống lại về không, muốn trái tim Blue rung động, chỉ e là dẫn xác vào hang hùm miệng cọp, chưa biết chừng lại làm vị tiểu thư Trần Đình Lỵ kia buồn bực đến chết mất."

"Cũng đúng." Tề Hàn Tinh ủ rũ than thở, nhưng chỉ ba mươi giây sau đã mặt mày hớn hở, đứng lên nói: "Thật ra làm như vậy cũng không tệ, như vậy, Trần Đình Lỵ sẽ không có cơ hội hãm hại người khác nữa."

Đàm Diễm Văn chán nản lắc đầu một cái, "Red, không nên coi người ta giống như rắn độc thú dữ, người ta cũng chỉ là phóng khoáng hơi quá thôi, cũng không làm ai bị tổn tương, em nhìn lại mình đi, phong tình khắp nơi, không biết đã làm tổn thương bao nhiêu phụ nữ rồi."

"Em đâu có, " gương mặt Tề Hàn Tinh tỏ vẻ vô tội, "Yellow, anh nói vậy không công bằng, em lúc nào cũng quan tâm tới phụ nữ nhất, sao có thể làm tổn thương họ được? Chỉ là trời sinh em có tính nhiệt tình hơn một chút, không nỡ cự tuyệt tấm lòng của ai cả, lúc ở cạnh em trong lòng họ cũng hiểu rõ, cuối cùng là bọn họ chủ động, từng người một tự buông tha em, do bọn họ lựa chọn, không phải em ép buộc."

"Không cần phải kiếm cớ, em dám nói em đã từng thật lòng với bọn họ không?" Chẳng qua Đàm Diễm Văn chỉ nói sự thật, không hề có nửa điểm uy hiếp anh.

"Em...." Không thể phủ nhận, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng thật lòng với bất cứ ai, có lẽ là vì có được quá dễ dàng, cũng có lẽ là vì ánh mắt của những người phụ nữ đến với anh lúc nào cũng chỉ chú ý vẻ bề ngoài, coi thường nột tâm của anh, ngay cả anh cũng quên mất trong lòng mình cũng có một nơi gọi là 'trái tim biết rung động'.

"Em đã có rất nhiều phụ nữ theo đuổi rồi, chưa có cơ hội hao tâm tổn trí vì phụ nữ bao giờ, khó trách em và những người phụ nữ đó chỉ lợi dụng nhau trên phương diện thân thể, hoàn toàn không để ý đến những điều khác còn quan trọng hơn."

"Em... Em không kém cỏi như thế đâu." Tề Hàn Tinh nói xong lại thấy hơi chột dạ, sự thật đúng là như thế, quả thật anh chưa từng phải đau đầu vì bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ trừ cái người quy củ một đống, việc nào ra việc đấy, nữ giúp việc tạm thời của anh-Lâm Ngôn Hi.

"Anh không có ý này, có điều..." Đàm Diễm Văn điềm đạm cười cười.

Tề Hàn Tinh bĩu môi, oán trách nói: "Sớm biết tới đây sẽ bị anh giáo huấn một trận thế này, em sang nhà Blue thì hơn."

Đã từng này tuổi mà cứ như một tên nhóc con chưa qua tuổi dậy thì, chẳng trưởng thành gì cả. Đàm Diễm Văn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Bây giờ anh phải lên lớp dạy một lúc đã, không có thời gian ở nhà với em, bữa trưa em tự mình lo liệu đi, cùng lắm buổi tối anh đưa em đi ăn ở nhà hàng tây."

"Anh vẫn còn dạy ở trường luyện thi à, không phải anh nói là không muốn dạy nữa sao?"

Đàm Diễm Văn nhún vai nói: "Không còn cách nào khác, thịnh tình khó từ chối!"

Trừ việc đi ăn tại mấy nhà hàng tây ở bên ngoài, thời gian còn lại lên trường dạy học, mà anh đến trường luyện thi làm thầy giáo, lúc đầu chỉ muốn gây dựng sự nghiệp cùng với bạn bè, nhưng ai mà biết lại có tiếng tăm vang dội, từ đó cũng không thoát khỏi lớp vỏ bọc này.

"Không lẽ, bữa trưa hôm nay em phải ăn mì ăn liền thật à!" Trông Tề Hàn Tinh có vẻ thất vọng khi nói xong lời đó, anh trốn tới nhà Yellow chủ yếu là muốn được ăn món ngon, không ngờ mới bữa đầu tiên đã phải ăn mì ăn liền.

"Ai bắt em ăn mì ăn liền đâu, trong tủ lạnh còn nhiều thức ăn, muốn ăn gì thì lấy cái đó."

"Đúng là như vậy, nhưng mà em tham ăn tới mức gặp gì cũng ăn được sao? Em đâu phải heo!" Nếu là trước kia, có đồ ăn là anh đã cảm thấy tốt lắm rồi, sẽ vui vẻ chịu đựng mà ăn ngon lành, mặc dù tài nấu nướng của anh cũng chả ra sao. Nhưng bây giờ được Lâm Ngôn Hi chăm sóc kỹ lưỡng, khẩu vị cũng thay đổi, không có thức ăn ngon thì anh không tài nào nuốt nổi.

"Red, em trở nên kén chọn như vậy từ khi nào?"

"Em.... Em kén ăn sao!" Tề Hàn Tinh đột ngột nhảy dựng lên từ ghế salon, hoảng hốt nói: "Em đi cất hành lý trước." Nói rồi anh ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra khỏi phòng khách.

Rốt cuộc tên nhóc con này đang làm cái gì vậy? Đàm Diễm Văn thầm nghĩ.

******************~

Trong khi Tề Hàn Tinh sung sướng, ung dung tự tại ở nhà Đàm Diễm Văn thì Trần Đình Lỵ không tìm được anh liền quấn lấy Lâm Ngôn Hi cãi lộn.

"Này! Tôi đang hỏi cô đấy, rốt cuộc cô đem anh Hàn Tinh giấu đi đâu hả?" Trần Đình Lỵ nhìn chằm chằm Lâm Ngôn Hi, xem ra nếu không có được đáp án hài lòng, chắc cô sẽ không buông tha cho Ngôn Hi rồi.

"Trần tiểu thư, tôi đã nói rồi, tôi không biết Tề tiên sinh ở đâu cả." Lâm Ngôn Hi kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa, Tề Hàn Tinh đi chỉ để lại cho cô một tờ giấy, nói là tạm thời ra ngoài có chút việc, phiền cô trông nom nhà cửa giúp anh, ngoại trừ việc đó anh không nhắc tới điều gì khác cả.

"Cô không được lừa tôi đâu đấy, cô là giúp việc của anh ấy, anh ấy đi đâu sao cô không biết được?"

Nhẹ nhàng nở nụ cười châm chọc, Lâm Ngôn Hi nói: "Trần tiểu thư, cũng bởi vì tôi chỉ là giúp việc của Tề tiên sinh, Tề tiên sinh ra ngoài càng không có lý do phải báo cáo với tôi."

"Nhưng.... Nhưng lúc tôi đi dạo phố với bác Lưu, chỉ có cô ở nhà cùng anh ấy, cứ cho là anh ấy không nói thì cô cũng phải nhìn thấy chứ!"

"Thật xin lỗi, buổi sáng tôi đi siêu thị mua đồ, không có ở nhà."

"Vậy... Tôi mặc kệ.... , cô nhất định phải mang anh Hàn Tinh về trả cho tôi." Trần Đình Lỵ dở thói ăn vạ kêu la. Cũng bởi vì có Lâm Ngôn Hi ở nhà, cô tin tưởng Ngôn Hi có thể giúp cô canh chừng anh Hàn Tinh nên mới đồng ý đi dạo phố với bác Lưu.

Lâm Ngôn Hi khẽ cau mày lại, cảm thấy buồn cười nói: "Trần tiểu thư, ngay cả Tề tiên sinh ở đâu tôi cũng không biết, làm sao mang về trả cho cô được?"

"Cô là giúp việc của nhà anh ấy, ít nhất cũng phải biết đi đâu tìm anh ấy chứ?"

"Thật xin lỗi, tôi không biết."

"Cô mới không thể không biết, cô không muốn nói cho tôi biết thì đúng hơn!" Trần Đình Lỵ ngang ngược lên án, cô đã sớm đoán cô gái này không phải người giúp việc bình thường, quả nhiên không sai, cô ta nhất định vì anh Hàn Tinh mới tiếp cận anh ấy, cố ý tới đây làm nữ giúp việc.

"Cho dù đúng là như thế đi nữa thì đã làm sao? Miệng trên mặt tôi là của tôi, tôi có quyền không nói cho cô biết!" Mặc dù nét mặt cô vẫn trầm tĩnh như cũ, nhưng thực ra cô đã mất kiên nhẫn, đối với một người phụ nữ cố ý gây sự như cô ta, căn bản là không thể nói đạo lý được.

Nghe cô nói vậy, Trần Đình Lỵ càng được nước gán tội cho cô, "Tôi biết ngay cô lòng dạ xấu xa mà, cô sợ anh Hàn Tinh yêu tôi, nên cố ý phá hỏng chuyện chúng tôi ở cùng nhau, có đúng không?"

Cảm thấy Trần Đình Lỵ thật đáng thương, Lâm Ngôn Hi thẳng thắn thừa nhận: "Trần tiểu thư, đáng lẽ ra tôi không nên nói chuyện này cho cô biết, nhưng tôi không thể không nói ra, Tề tiên sinh không chịu nổi cô suốt ngày bám chặt lấy anh ấy, không chịu nổi cô canh chừng từng giây từng phút, mới trốn đi khỏi nhà."

"Cô.... Cô nói hươu nói vượn!"

"Trần tiểu thư, cô nên thành thật với mình một chút, lời tôi nói là thật, cô dọa anh ấy bỏ chạy."

"Tôi... Tôi không cố ý, tôi chỉ muốn anh ấy biết về tôi nhiều hơn, hiểu tôi hơn, không có ý hù dọa anh ấy bỏ chạy như vậy." Bộ dạng ngang ngược gây sự biến đi đâu mất, Trần Đình Lỵ giống như đứa trẻ làm việc gì sai liều mạng phủ nhận sai lầm của mình.

"Trần tiểu thư, cô dùng biện pháp nhiệt tình quá, nghiêm khắc ép Tề tiên sinh yêu cô, cũng không hỏi anh ấy có tình nguyện hay không, như thế sẽ làm anh ấy cảm thấy rất bối rối, nặng nề, cuối cùng đẩy anh ấy ra xa khỏi cô."

"Tôi...."

"Chắc cô sẽ nói rằng, yêu một người là phải dồn lực tranh thủ tấn công, nhưng cô cũng nên biết, tình cảm không thể đơn phương một phía mà thành được, phải từ cả hai phía, cô có thể chọn yêu Tề tiên sinh, chứ không thể quyết định anh ấy nên hay không nên yêu cô, bởi vì anh ấy có quyền lựa chọn không yêu cô."

Nghe Lâm Ngôn Hi nói cả buổi, khí thế của Trần Đình Lỵ sụp đổ hoàn toàn, cô giống như khinh khí cầu bị xì hơi, buồn bã xoay người muốn trở về phòng mình, lại thấy Lưu Uẩn Từ đứng bên cạnh cầu thang.

"Bác Lưu, anh Hàn Tinh chán ghét cháu như vậy thật sao?" Nhìn ánh mắt Lưu Uẩn Từ mang theo một tia đồng tình, Trần Đình Lỵ hình như vẫn có chút không tin. Mặc dù không phải anh Hàn Tinh rất quan tâm đến cô, nhưng đối với cô rất khách khí, làm sao lại ghét cô được?

Không biết nên trả lời cô thế nào, Lưu Uẩn Từ chỉ nói: "Đình Lỵ, là bác không đúng, làm việc không suy nghĩ kỹ càng, vội vã dẫn cháu tới Đài Loan, hại cháu hao tâm tổn trí như vậy."

Lúc này Trần Đình Lỵ không còn lý do nào để tự lừa gạt mình nữa, nhưng cô không muốn vượt một chặng đường xa xôi từ San Francisco đến Đài Loan, nuôi hy vọng lớn như vậy lại thành công dã tràng, thật sự không cam tâm, "Bác Lưu, cháu với anh Hàn Tinh thật sự không có chút hy vọng nào sao?"

"Đình Lỵ, vấn đề này chỉ có Red mới trả lời cháu được, chỉ là bác phải nói cho cháu biết, không nên ôm hy vọng quá lớn, chuyện tình cảm là do duyên phận."

Mặc dù Lưu Uẩn Từ không nói rõ ràng, nhưng Trần Đình Lỵ hiểu ý bà muốn nói gì, không khỏi buồn bã lẩm bẩm tự hỏi: "Thật sự mình và anh Hàn Tinh không có duyên phận sao?"

Một lúc lâu sau, rốt cuộc Trần Đình Lỵ mới mở miệng nói chuyện, thần thái trên gương mặt cũng được khôi phục lại, "Bác Lưu, hôm nay ở trung tâm thương mại cháu thấy vài bộ váy rất đẹp, lúc ấy vội chạy về không có thời gian mặc thử, chúng ta quay lại đó xem được không?"

"Được!" Lúc này Lưu Uẩn Từ mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

"Bác Lưu, có thể để Lâm tiểu thư đi cùng chúng ta được không, đi dạo phố đông người mới thú vị."

"Chỉ cần Lâm tiểu thư đồng ý, có cô ấy đi cùng bác cũng rất vui."

Trần Đình Lỵ quay người lại, thấy Lâm Ngôn Hi vẫn còn đứng đó chưa đi, "Lâm tiểu thư, cô có muốn đi dạo phố với chúng tôi không?"

"Cảm ơn, nhưng tôi còn có công việc phải làm." Thấy cô nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, Lâm Ngôn Hi vừa cảm thấy vui mừng vừa khâm phục. Bình thường một người nhất quyết giữ quan điểm của mình, đến khi gặp phải một vấn đề khúc mắc đơn giản nhưng từ đầu đến cuối lại không nhìn nhận ra, thật ra nếu chủ động nghĩ khác đi một chút, thay đổi góc nhìn của mình, tự nhiên sẽ thấy thông suốt.

"Ông chủ không có ở đây, cô cần gì phải nghiêm túc như vậy?"

Lâm Ngôn Hi nhẹ nhàng cười một tiếng, thành thật nói: "Đây là trách nhiệm."

"Lâm tiểu thư, tôi thay con trai tôi cho cô nghỉ một buổi, chắc cô sẽ không từ chối đi cùng chúng ta chứ! Vả lại cô cũng quen thuộc Đài Bắc hơn chúng tôi, có cô đi cùng, muốn đi đến đâu cũng dễ dàng hơn."

Nghe Lưu Uẩn Từ nói vậy, Lâm Ngôn Hi chỉ còn cách gật đầu đồng ý. Vì vậy, cả ba người phụ nữ cùng nhau xuống phố.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)