Lần đầu gặp quái vật (hạ)
← Ch.4 | Ch.6 → |
Không đợi Đồng Thoại lấy lại tinh thần, cả thân mình đã bị ôm ngang lấy, cô hoảng sợ liên tục hét chói tai, thuận tay túm lấy thứ gì đó ở bên người, trên đỉnh đầu phát ra tiếng cười khặc khặc. Ổn định lại tinh thần cô mới phát hiện thứ mình đang túm chặt là mái tóc dài màu xanh đen của quái vật.
Cô cuống quýt buông tay, dãy giụa muốn thoát ra khỏi quái vật, nhưng tất cả nỗ lực đều toi công. Quái vật không chút bối rối ôm cô đi về phía bờ suối.
Trên nền cỏ tươi tốt bên bờ suối có trải một tấm da thú cực lớn, chính là nơi để quái vật nghỉ ngơi.
Quái vật ôm Đồng Thoại ngồi trên tấm da lông, đôi mắt màu vàng ngọc đã trút bỏ đi sự hung ác tàn nhẫn, thay vào đó là sự thanh tịnh và đẹp đẽ, nó không chớp mắt nhìn chăm chú vào vật nhỏ trong lòng.
Trong ánh trăng sáng vằng vặc, làn da được đã được ngâm trong suối nước nóng của Đồng Thoại nay đã phủ lên một màu đỏ nhàn nhạt, hiện rõ ra một màu trắng hồng, trơn nhẵn mịn màng, hai gò má đỏ ửng như hoa đào tháng ba, quả thực diễm lệ không gì sánh bằng. Từng giọt nước trên cơ thể hắt ra những ánh hào quang lúc ngắn lúc dài, khiến cho 𝖙-𝒽â-n 🌴-ⓗ-ể của một cô gái thuần khiết tràn đầy phong tình mê người.
Một cô gái từ trước đến nay không biết xấu hổ là gì như Đồng Thoại lúc này lại không biết vì sao dưới con mắt nhìn chăm chú của quái vật đã lặng lẽ cúi đầu, hai má phát bỏng giống như bị lửa đốt, trong lòng có chút sợ hãi, còn có chút kỳ cục không nói ra được, đây chính là 'thẹn thùng' mà mọi người thường nói đó sao? Nhưng cô vì sao lại có thể thẹn thùng trước mặt con quái vật này chứ? Nghĩ đến gã đàn ông mà lúc đầu cô câu được ở quán bar dùng cái đó đó ma sát thật là lâu mà cô cũng chưa từng lúng túng xấu hổ. Hay là nguyên nhân bởi vì thứ nhìn cô là một con quái vật trước nay chưa từng nhìn thấy, cho nên mới thẹn thùng? Cô có chút không hiểu nổi chính mình rồi?
Đang bị vây trong băn khoăn và ngờ vực, một thứ mềm mềm lại ran rát nóng ẩm chợt 𝖑·𝐢·ế·𝐦 lên mặt cô.
Nó dùng lưỡi 👢*ⓘế*m cô! Trong lòng Đồng Thoại kinh hãi, ✝️𝒽●â●ռ ⓣ●𝒽●ể trong phút chốc liền cứng ngắc, nó... nó lại muốn làm gì?
Lưỡi của quái vật từng chút từng chút lướt qua cái trán, lông mày, mắt, mũi, gò má, cuối cùng là bịn rịn không nỡ trên đôi môi non mềm. Cái lưỡi thô ráp của nó miểu tả tỉ mỉ hình dáng đôi môi của Đồng Thoại, vô thức l·❗·ế·ɱ nhẹ khóe môi.
Đồng Thoại theo bản năng 𝐡.é Ⓜ️.ở đôi môi mềm mịn, lưỡi của quái vật bỗng chốc đánh thẳng vào trong, cùng chiếc lưỡi thơm tho của cô զⓤ.ấ.ⓝ 𝐪υ.ý.т một hồi.
Cô hối hận muốn đẩy chiếc lưỡi thô ráp ở trong miệng ra, nhưng lại bị nó cuốn lấy càng chặt, muốn 𝐡ц-𝓃-🌀 𝖍ă𝐧-🌀 cắn một cái, lại không dám khiêu khích tính tàn bạo của quái vật, chỉ đành mặc cho chiếc lưỡi dài còn linh hoạt hơn cả rắn khuấy đảo, bị ép cùng nhảy múa trong khoang miệng chính mình. Cũng may là không có mùi tanh hôi, cứ coi như là đánh răng đi, cô tràn đầy A Q* ở trong lòng tự an ủi chính mình.
*A Q:Từ này được lấy từ tác phẩm 'A Q chính truyện' của Lỗ Tấn, kể lại cuộc phiêu lưu của A Q, một anh chàng thuộc tầng lớp bần nông ít học và không có nghề nghiệp ổn định. A Q nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần. Ví dụ như mỗi khi anh bị đánh thì anh lại cứ nghĩ "chúng đang đánh bố của chúng". AQ có nhiều tình huống lý luận đến "điên khùng". A Q hay bắt nạt kẻ kém may mắn hơn mình nhưng lại sợ hãi trước những kẻ hơn mình về địa vị, quyền lực hoặc sức mạnh. Anh ta tự thuyết phục bản thân rằng mình có tinh thần cao cả so với những kẻ áp bức mình ngay trong khi anh ta phải chịu đựng sự bạo ngược và áp bức của chúng. Lỗ Tấn đã cho thấy những sai lầm cực đoan của A Q, đó cũng là biểu hiện của tính cách dân tộc Trung Hoa thời bấy giờ. Kết thúc tác phẩm, hình ảnh A Q bị đưa ra pháp trường vì một tội nhỏ cũng thật là sâu sắc và châm biếm (Trích wikipedia).
Dần dần, Đồng Thoại cảm thấy đáy lòng lặng sóng đã dấy lên từng đợt dao động, 𝐭·♓â·𝐧 ⓣ·𝐡·ể vốn đang cứng đờ dưới sự khuấy đảo của quái vật dần dần phục hồi lại trạng thái mềm oặt. Thân... †ⓗ_â_𝖓 ✝️ⓗ_ể cô vậy mà đối với sự khiêu khích của quái vật mà sinh ra phản ứng rồi. Cô sợ hãi muốn rút lui nhưng lại chậm một bước, lưỡi của con quái vật đã lướt đến hõm cổ, tham lam 👢ℹ️ế*𝐦 lên п_ℊự_𝐜 cô.
"Buông tao ra." Trong tiếng kinh hô của cô, 🌴_𝐡â_п т_𝒽_ể đã bị quái vật đè xuống tấm da lông, cái lưỡi cuốn lấy một nụ hoa 𝐛●ú 〽️ú●🌴, 👢𝖎ế·〽️ láp. Một bộ móng vuốt thì phủ lên một bầu ռ-ɢự-🌜 khác, đè xuống nhẹ nhàng xoa nắn, trong miệng còn thỉnh thoảng phát ra tiếng chùn chụt.
Chưa bao giờ bị người ngoài đụ-n-ⓖ ⓒhạ-𝖒 vào bộ 𝐧ɢự-𝐜 vô cùng nhạy cảm như vậy, 𝖙*♓*â*n ⓣ𝒽*ể Đồng Thoại chớp mắt liền trở nên mềm nhũn vô lực, ↪️ả_m ℊi_á_𝖈 ⓣ_ê ◗_ạ_ⓘ từ nơi ⓝ-g-ự-𝖈 bắt đầu lan tràn ra. Cô thực sự vô cùng ghét đ●ụ●𝓃●🌀 ↪️𝐡●ạ●Ⓜ️ trực tiếp lên da thịt trần trụi. Lúc đầu câu đàn ông chẳng qua hai bên cũng chỉ tụt quần nhau mà thôi, mà lúc này 🌜ả*〽️ ℊ*ℹ️*á*↪️ †*ê ԁ*ạ*ı lạ lẫm đã khiến cô sinh ra quyến luyến.
Lý trí mách bảo, thế này là không đúng, thân là một người hiện đại, cô không thể chiều theo bản năng cơ thể, tùy ý để một loài động vật nguyên thủy chưa biết tên 🅓.â.ɱ ô được, cô nên lập tức đẩy nó ra và chạy trốn.
"Tránh... Tránh ra..." Cô ra lệnh, nhưng giọng nói lại nũng nịu vô lực. Cô vươn tay muốn đẩy cái đầu đang ở trên ռ·ℊự·c ra, nhưng mười ngón tay lại đan vào mái tóc màu xanh đen rối bù. 𝒩gự·𝖈 bị lℹ️●ế●〽️ thật dễ chịu, trong dễ chịu lại có chút ngưa ngứa, nụ hoa yếu ớt lồi lên giống như hai trái dâu tây nhỏ, đầu lưỡi ⓛı·ế·Ⓜ️ qua, vừa thích lại vừa đau, cả người khô nóng khó chịu, đáy lòng giống như có một con mèo nhỏ đang xòe móng gãi gãi, ngứa không chịu nổi.
Đồng Thoại híp mắt lại, hít sâu một hơi, bắt lấy tia lý trí cuối cùng, hai tay dùng hết sức bình sinh, đang chuẩn bị ra sức đẩy một cái thì đầu con quái vật đã trượt khỏi tay cô, ngược lại di chuyển xuống phía dưới.
Đồng Thoại ngây người, nhưng lại mặc cho lưỡi con quái vật ⅼ𝒾ế*𝖒 qua vùng bụng bằng phẳng. Đợi sau khi hoàn hồn, hai chân đã bị quái vật nâng lên tách ra làm hai hướng, mà quái vật thì nhìn chằm chằm vào vùng hạ thể của cô.
Cô kinh hãi, ra sức muốn rút hai chân về, lập tức chân lại bị kìm chặt lấy, vừa toan tính muốn khép hai đầu gối, thì lại bị ngang ngược mà kéo ra.
"Đáng ghét! Buông tao ra! Đồ quái vật ⓒ_𝒽_ế_✞ tiệt, không được nhìn, không cho nhìn!" Mười sáu năm nay, cô chưa từng bị cưỡng bách khó chịu như vậy. Tình dục làm mất phương hướng vừa rồi trong chớp mắt đã tan thành mây khói. Cô xấu hổ và giận dữ mắng to, ✞𝖍â-ռ ✝️♓-ể ra sức quẫy đạp, muốn thoát khỏi bàn tay của quái vật.
"Gào... Gào..." Quái vật giống như bị sự chống cự của Đồng Thoại chọc giận, phát ra mấy tiếng rống cực kỳ bực dọc, đôi đồng tử màu vàng ngọc trừng về phía cô trong chớp mắt tràn đầy tàn bạo và hung ác.
Đồng thoại sợ đến mức hét lên một tiếng chói tai, hai tay vội vàng che mắt lại, ✞*♓â*ⓝ т♓*ể nói thế nào cũng không dám nhúc nhích. Eo, đáng sợ quá! Sao cô có thể quên mất trước mắt là một con quái vật dã man tàn bạo được chứ. Trong thế giới viễn cổ này, cô vô cùng bé nhỏ, còn quái vật lại cường hãn như thế. Ở trong tay quái vật, tất cả đều không phải do cô phản kháng là được. Những giọt nước mắt ủy khuất, sợ hãi tràn qua kẽ ngón tay, thuận thế rơi tí tách trên tấm da lông ⓜề_Ⓜ️ 𝐦_ạ_ℹ️.
Trong nỗi bi thương sợ hãi, Đồng Thoại cảm thấy một thứ mềm mềm ran rát nóng ẩm quen thuộc đang phủ lên cánh hoa mềm của cô, đó là lưỡi của quái vật.
Cái lưỡi thô to lại cực kỳ dịu dàng 𝖑ℹ️ế*m ɱú_т từng cánh hoa, tinh tế, gắn bó, giống như đối với chúng nó tràn ngập yêu thích.
Tay Đồng Thoại sớm đã dời khỏi khuôn mặt, gắt gao túm lấy tấm da thú bên dưới, hai mắt mang theo lệ quang đang trợn trừng thật lớn. Cô vừa khiếp sợ hành động của quái vật, lại vừa sợ hãi phản ứng 𝖙♓.â.п 🌴𝐡.ể đến lạ lẫm của bản thân.
Trong lúc quái vật đang tinh tế 𝐥1_ế_ⓜ 𝖒.ú.✝️, cô cảm thấy ở một nơi tận sâu trong bụng đã chảy ra một luồng khí nóng kỳ lạ. Dòng khí nóng này tức tốc lao nhanh đến từng tế bào trong toàn bộ cơ thể, khiến †●𝐡â●𝓃 𝐭ⓗ●ể vốn lại sót lại chút khô nóng đã trở nên nóng hầm hập, giống như được đặt trong một cái bếp lò hừng hực lửa.
Hoa hạch nhỏ đương lúc đang ẩn náu trong đoá hoa đã bị lưỡi quái vật tìm thấy. Khi quái vật cũng đang h⛎ռ*ɢ 𝐡*ă*ռ*🌀 dùng đầu lưỡi gảy gảy, toàn thân cô giống bị bị điện giật, ngứa, mỏi, đau, tê, cay cay, kí*c*ⓗ т*ⓗ*í*c*h, dường như tất cả các tư vị đều đang khuấy đảo trong cơ thể. Cô khó chịu đến mức khóc thành tiếng: "Đừng! Xin mày đừng 👢.𝒾.ế.ɱ nữa! Xin mày, a..." Tiếng cầu xin tha thứ bi thương đột nhiên biến mất trong lúc quái vật đang khởi xướng lên một đợt t●à●n 𝖘á●𝖙 bừa bãi mới ở hoa hạch sung huyết.
Quái vật dường như có hứng thú với cực độ với hoa hạch sung mãn kia, nó vươn móng vuốt cẩn thận tách cánh hoa non mềm, khiến tiểu hạch đỏ tươi non nớt r⛎.𝓃 r.ẩ.y lộ ra trong không khí. Ánh trăng ánh lên tiểu hạch một màu trắng bạc, vô cùng khiến người ta thương yêu, nhưng lại càng 𝐤_í_🌜_𝒽 t♓_í_🌜_♓ thú tính muốn ngược đãi của nó.
Gầm nhẹ một tiếng, quái vật lấy đầu lưỡi nhắm ngay tiểu hạch mà áp xuống, dường như hung ác cuồng loạn mà gảy mà Ⓜ️ú*✞, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến †*♓â*𝓃 t𝒽*ể đang 𝖗*ⓤ*ⓝ r*ẩ*🍸 dưới đầu lưỡi cùng với từng tiếng nức nở yếu ớt bên tai.
Khó chịu quá, thật muốn 🌜𝖍_ế_✞ đi cho xong. Toàn thân cô giống như đang được thoa lên bằng vô số trái ớt, vừa tê vừa đau; còn giống như có vô số con kiến đang bám víu, vừa ngứa vừa thích. Mâu thuẫn cực hạn khiến ✝️.𝖍.â.ռ t.ⓗ.ể non nớt không thể chống đỡ nữa. Đồng Thoại không thể hiểu nổi và cũng không thể giải thích loại cảm giác khác nhau một trời một vực với miêu tả trong sách. Não bộ dần dần 〽️*ê ɱ*🅰️*𝖓.
Đột nhiên, cô phát ra một tiếng ngâm nga thật dài, hạ thân từng hồi ẩm ướt nóng rực, một dòng dịch thể lạ lẫm phun ra ngoài. Sau khi dịch thể tràn ra, 🌜ả-Ⓜ️ 🌀-ℹ️á-ⓒ 𝐭-ê 𝒹ạ-𝖎 mãnh liệt nơi thắt lưng đã lập tức thổi quét toàn bộ cơ thể, 🌴♓â·ռ 𝖙h·ể từ khó chịu ngã vào trong 𝐤ⓗ_oá_❗ 𝖈ả_Ⓜ️ cực hạn.
Tiếng nức nở trong miệng bất giác đã biến thành âm thanh kiều mị. Đương lúc lưỡi của quái vật đang phủ lên cửa mật huyệt không ngừng ⓑ·ú 𝐦ú·t đảo qua đảo lại, đầu óc cô đã trở nên trống rỗng, chỉ cảm thấy các vì sao trên trời đang không ngừng quay tròn, quay tròn... 🌴♓-â-𝓃 🌴-♓-ể cũng không ngừng bay lên, bay lên.... .
← Ch. 4 | Ch. 6 → |