Truyện:Thượng Phong - Chương 072

Thượng Phong
Trọn bộ 106 chương
Chương 072
Tự đ●ú●t vào trong
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)

Edit: Mey

Beta: Chu

Tay Trì Thanh Chước không ngừng ☑️.⛎ố.t ✅.𝖊 thịt mềm bên hông cô, Chung Linh cảm giác hạ thân truyền đến sự tê dại ngứa ngáy, cô vặn vẹo m*ôռ*𝐠, muốn tránh khỏi tay anh.

Chung Linh lại không biết, cô gần như cưỡi ở trên người anh, vặn 〽️_ô_n_ɢ như vậy mang đến sự c*ọ 𝐱á*𝐭, lập tức làm Trì Thanh Chước 𝖘ướ.𝖓.𝐠 đến mức kêu ra tiếng thở dài.

Anh đặt cằm lên vai cô, ôm lấy eo, dựa vào người cô phát ra tiếng †●♓●ở ◗●ố●↪️ trầm đục.

Rất nhẹ, mang theo sự 𝐠_ợ_ⓘ 🌜ả_ⓜ khó có thể tự kiềm chế của phái nam.

Trì Thanh Chước hiếm thấy mà nói, "Thoải mái quá."

Chung Linh đương nhiên nghe thấy tiếng 🌴-𝖍-ở ◗ố-𝐜 của anh, vành tai cô nhanh chóng đỏ như nhỏ 𝐦*á*𝖚, thanh âm của anh ở bên tai cô vô cùng rõ ràng.

Lần đầu tiên, cô nghe được âm thanh như vậy từ Trì Thanh Chước.

Chung Linh không muốn, lại vặn vẹo.

Bàn tay Trì Thanh Chước đặt trên Ⓜ️ô𝓃_g cô, "Có thể tự mình động không?"

Chung Linh lắc đầu, hơi thở nóng hổi phả vào tai anh, "...... Đừng."

"Thử một lần đi."

"...... Ưm...... Không."

Cô ôm cổ Trì Thanh Chước, ngay cả mặt cũng không dám nhìn thẳng vào Trì Thanh Chước.

Trì Thanh Chước thấy dáng vẻ này của cô, trực tiếp nâng ɱ-ôn-🌀 cô lên, rút nguyên cây ra, đứng sừng sững đầy ◗â·〽️ mĩ trong không khí.

Chung Linh chợt bị anh ⓡú.𝖙 r.🔼 toàn bộ, cảm giác 𝖙♓-â-n 𝐭ⓗ-ể đột nhiên trống rỗng, huyệt mềm vừa chứa 𝐝ư_ơ_𝓃_🌀 vậ_✝️ của anh vẫn chưa khép lại, có thể nhìn đến thịt non trong vách.

Chỉ nghe thấy anh nói, "Vậy quỳ đi, để tôi làm em từ phía sau."

Chung Linh khóc không ra nước mắt, cô không biết vì sao Trì Thanh Chước giống như có chấp niệm với chuyện này, hơn nữa lặp đi lặp lại nhiều lần thay đổi cách thức khiêu chiến điểm mấu chốt của cô.

Cô cảm thấy ⅼê·п g❗·ư·ờ·𝖓·𝖌 với Trì Thanh Chước đã là một chuyện khó có thể mở lời, đừng nói đến việc yêu cầu cô bày ra một tư thế phóng đãng ở trên giường.

Cô bất giác liền tủi thân, "Mình không muốn......"

Trì Thanh Chước 𝐯.𝖚.ố.𝐭 ⓥ.3 tóc cô, "Vậy bây giờ mở chân ra, tự đ-ú-t nó vào trong đi."

Chung Linh không muốn bày ra bộ dáng quỳ xuống mặc anh làm, đành phải tự mình dịch ⓜôռ*ɢ đi tìm cây gậy kia của anh.

Miệng huyệt quá trơn trượt, Chung Linh đ*ú*🌴 vào hai ba lần nhưng đều bị tuột ra, không thể đ●ư●🅰️ 𝖛à●𝑜 được.

Cô đành phải hơi cúi đầu nhìn xuống dưới, đưa tay ra nắm lấy thân gậy và giữ vững nó, sau khi xác định chính xác vị trí xong, cô tự mình đặt Ⓜ️ôn·𝖌 lên ngồi xuống.

Quy đầu lần nữa căng hoa huyệt ra, lối đi từ từ bị lấp đầy, trên cây trụ của anh gân xanh nổi lên, Chung Linh cảm nhận được cách vách thịt nóng ấm ư_ớ_† á_✝️ bên trong.

Chung Linh ngồi xuống hơn nửa cây thì đã không đư*🔼 ✌️*à*🅾️ thêm được nữa, cô tự cảm thấy thật sự quá...... cảm thấy quá xấu hổ.


Cảm nhận được 🅓ư-ơ-п-𝐠 νậ-𝖙 Trì Thanh Chước bên trong cơ thể mình, cô không có cách nào để miêu tả được tình cảm trong nội tâm của mình là thế nào, nhưng cô cảm thấy rất ✞-ⓗâ-𝓃 Ⓜ️ậ-🌴, cực kỳ 𝐭_𝐡â_п 𝐦ậ_†.

Trì Thanh Chước bóp ⓜ●ôⓝ●g cô, ý bảo cô động đậy.

Chung Linh chôn mặt ở bả vai anh, ɱôⓝ·ɢ cô nhẹ nhàng ✔️𝐮_ố_† ν_𝖊 từ trên xuống dưới, huyệt mềm kẹp lấy 𝒹_ư_ơ𝐧_🌀 ✅_ậ_✞ của anh, giống như một đứa bé tham lam nhưng lại không ăn nổi kẹo nữa, chậm rãi ɱ_ú_𝐭 vào.

Trì Thanh Chước thấy cô tự di chuyển, cũng không truy cứu quá nhiều, tự mình duỗi tay ra ấn lên âm đế đã dựng thẳng của Chung Linh, khi nhẹ khi mạnh xoa nắn.

Cho đến khi phát hiện cả người Chung Linh đã ngồi im bất động, vòng tay ôm lấy anh càng 𝖘.ℹ️ế.𝖙 ⓒ.𝐡ặ.ⓣ hơn, anh cũng xoa với tốc độ nhanh hơn.

"Ư ưm......"

Chung Linh muốn nói đừng xoa nhẹ, nhưng chưa kịp nói ra, 🎋h●ο●á●𝖎 ⓒả●𝐦 đã che trời lấp đất đánh úp lại, bên trong â.𝖒 đ.ạ.⭕ lập tức trào ra rất nhiều 🅓*â*〽️ thuỷ ấm áp.

Thịt mềm của Chung Linh bất giác co rút lại, sau đó kẹp lấy ⓓư.ơ.ռ.ɢ ѵậ.🌴 của Trì Thanh Chước, khi cao trào ập đến, cả người cô mềm đến vô lực, hai bên đầu gối vốn giúp cô chống đỡ quỳ bên người Trì Thanh Chước mất sức trong nháy mắt, cả người đột nhiên ngồi thụp xuống.

Cuối cùng, ԁ·ươп·🌀 ✌️ậ·✝️ 🌜ắ-ⓜ 𝖛à-𝖔 một chút, Chung Linh co rút toàn thân, hai tay ôm lấy cổ Trì Thanh Chước cũng buông xuống, cô không nhịn được phát ra tiếng nức nở vừa thoải mái vừa khó chịu.

Trì Thanh Chước cảm nhận được huyệt mềm của cô bao vây lấy toàn bộ 🅓_ư_ơп_ℊ 𝖛_ậ_т, anh thậm chí còn đ·â·𝖒 đến chỗ thịt mềm sâu nhất ở cổ tử cung của Chung Linh.

Toàn bộ đầu gối Chung Linh đều khuỵu xuống, mềm nhũn một chỗ.

Trì Thanh Chước đỡ lưng cô, để cô ngả đầu vào 𝓃🌀·ự·🌜 mình, cúi đầu nhìn, gương mặt Chung Linh đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn, lông mi hơi 𝖗υ*ռ 𝓇*ẩ*γ, trên trán chảy ra tầng mồ hôi mỏng.

Chọc cho người yêu thích.

Môi mỏng của Trì Thanh Chước 𝐡ô·ⓝ lên vầng trán và gương mặt cô, ngay cả lớp mồ hôi mỏng cũng 𝖍ô_ⓝ xuống.

Chương (1-106)