Ꮮ❗_ế_𝐦
← Ch.069 | Ch.071 → |
Edit: Mey
Beta: Nhyeee
Chung Linh duỗi chân gập gối muốn đá Trì Thanh Chước, bị hai đùi anh kẹp lấy chân, không thể động đậy.
Trì Thanh Chước ♓ô·𝖓 từ dái tai rồi tràn xuống cằm Chung Linh, ♓ô*ռ l*ê*𝐧 đỉ*n*𝒽 cằm cô, xong lại thong thả phủ lên cánh môi cô.
Trì Thanh Chước không nóng nảy mà 𝒽●ô●𝖓 cô, thậm chí còn rất dịu dàng, đầu tiên anh 𝐡ô.𝓃 lên cánh môi Chung Linh một chút, ngừng lại nhìn cô, khi nhìn đến đôi mắt ư_ớ_✝️ á_🌴 của cô, lại chậm rãi tiếp tục 𝒽●ô●ⓝ●.
Chung Linh dường như bị giam cầm bởi toàn bộ cơ thể anh, chỉ có thể nằm ở dưới thân anh, chấp nhận những đòi hỏi của anh và những gì anh ban cho.
"Đầu lưỡi, duỗi ra."
Trì Thanh Chước áp lòng bàn tay lên má cô, đôi mắt đen gần trong gang tấc, nhìn cô đưa ra yêu cầu.
Chung Linh vẫn chưa phản ứng lại với sự dịu dàng vừa rồi của anh, đôi mắt còn đầy m_ô_n_🌀 lung, bất giác làm theo những gì anh nói, duỗi đầu lưỡi hồng nhuận ra khỏi miệng nhỏ.
"Ngoan quá." Trì Thanh Chước nhìn bộ dáng của cô, mỉm cười.
Trì Thanh Chước nhắm mắt lại, trong bầu không khí mập mờ phác hoạ hình dạng cô, hơi ấm chạm vào nhau, nước bọt thấm ướt lẫn nhau, phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Trì Thanh Chước yêu thích dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời này của cô, thỉnh thoảng 𝖒ú_𝐭 đầu lưỡi cô vào trong miệng mình, không ngừng đảo qua mỗi góc, nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô.
Tay anh lặng lẽ luồn vào quần áo cô, lòng bàn tay vuốt da thịt ɱề·m Ⓜ️·ạ·ⓘ sau eo cô, đến tận khi kĩ càng sờ nắn khắp eo cô rồi mới đi lên phía trên, tìm đến bộ 𝖓𝖌ự-𝐜 ⓜề_ⓜ ɱạ_ⓘ tròn trịa.
Đến khi anh tự cởi cúc áo, bàn tay dán lên trái mọng nắn bóp, cô mới dần dần hồi tỉnh.
"Đừng......"
Chung Linh giãy giụa, Trì Thanh Chước không buông tay, thậm chí còn vén áo cô lên trước п_ℊự_c, lộ ra đầu vú trắng như tuyết.
Anh cúi đầu ngậm lấy, đầu lưỡi cố ý quét qua đầu nhũ cô, lại dùng hàm răng day nhẹ rồi không nặng không nhẹ cắn một cái, Chung Linh bị cắn đến lập tức ưm ư một tiếng.
Trì Thanh Chước dùng ngón cái và ngón trỏ bóp mép dưới bộ 𝐧_🌀_ự_🌜 căng tròn của cô, đem vú nhéo xoa, nước bọt trong khoang miệng làm ướt đầu vú.
Chung Linh chỉ cảm thấy nước bọt anh bao vây lấy mình, hàm răng thỉnh thoảng cắn một cái xong lại Ⓜ️.ú.† vào một lúc lâu, t●ⓡ●ⓐ ⓣấ●𝓃 một bên ⓝ●𝐠ự●c cô vừa thoải mái vừa khó chịu.
Trì Thanh Chước cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt rõ ràng nhuốm đầy 🅓●ụ●🌜 ✌️ọ𝓃●ɢ, sóng triều khó nén trong đôi mắt đen.
"Em muốn." Trì Thanh Chước trả lời.
Anh không ngừng ♓*ô*n xuống phía dưới, ♓·ô·ⓝ qua bụng, rốn, rồi đến thân dưới.
Mạnh mẽ ⓒở●ï ⓠ●⛎ầ●𝓃 Chung Linh ra, lần nữa tách hai đùi cô sang hai bên, Trì Thanh Chước cúi đầu, tiếp tục 𝒽·ô·𝐧 eo cô, đến chỗ xương mu, lại dọc theo xương mu một đường đi xuống, ♓ô.п lên thịt nơi bắp đùi cô.
Da thịt ở bắp đùi Chung Linh vừa mềm vừa trơn bóng, sau khi đôi môi 𝖓ó𝐧·🌀 𝖇ỏ𝖓·𝖌 của Trì Thanh Chước ♓ô-𝖓 cô xong anh lại dùng mặt cọ đùi cô, giống như đang mê luyến thứ tơ lụa thượng hạng.
Nụ 𝖍_ô_n rơi xuống nơi âm phụ hơi gồ lên, Chung Linh bắt đầu co rúm cả người về phía sau tránh né, cô dịch cặp 𝐦●ô𝐧●𝐠 tuyết trắng lui về đằng sau.
"Đừng 𝖍ô·𝓃 chỗ đó......"
Trì Thanh Chước cúi người, đem chân cô gác lên vai anh, cẳng chân Chung Linh bị buộc phải đặt ở trên lưng Trì Thanh Chước, mà Ⓜ️_ô_ռ_🌀 bị anh giữ chặt, không cho trốn.
"Đừng 𝒽-ô-𝐧 chỗ nào?"
"Chỗ này?" Nụ ♓ô*п đáp xuống âm đế.
"Hay là chỗ này?" Môi lưỡi tiếp tục đi xuống, ⓗ●ô●n lên miệng hoa hu/yệt đã hoàn toàn khép lại đến không thấy lối vào.
Trì Thanh Chước cố ý vươn đầu lưỡi, 🦵ïế.Ⓜ️ phần thịt ɱề_ⓜ ɱạ_ï phấn hồng của cô, khảy trái phải, làm phía dưới cô tràn ra một chút chất lỏng rồi hút vào trong miệng, nhấm nháp nuốt xuống.
Ⓜôⓝ-🌀 Chung Linh phát run, bị anh giữ chặt không khép được chân, lời nói cũng không nói nổi, chỉ có phản ứng cơ thể là chân thật nhất.
Bị anh 🦵_❗ế_〽️, miệng huyệt co rút lại, thịt mềm г●⛎●п 𝐫●ẩ●𝓎, thứ dường như không thể chứa nổi hình dạng vật cứng của Trì Thanh Chước, lúc này lại chậm rãi trào ra 🅓â_m thuỷ, sắp chảy xuống một chút.
Trì Thanh Chước chỉ làm theo suy nghĩ của bản thân mình, tiếp tục cúi người hút tất cả chất lỏng vào trong miệng, khi hút xong còn cảm thấy không đủ, lại tiếp tục cong đầu lưỡi, ⓛℹ️*ế*𝖒 miệng huyệt cô, đầu lưỡi đỉnh vào thịt non của cô không ngừng thăm dò, cuối cùng đem đầu lưỡi nhả ra khỏi thịt mềm, thẳng tắp chọc vào.
Chung Linh không nhịn được khóc lóc nhỏ giọng ưm ư, cảm giác bị đầu lưỡi anh ❌_â_ⓜ п♓ậ_ⓟ vào trong cơ thể mình, Chung Linh trốn cũng không cách nào trốn, nháy mắt chỉ cảm thấy toàn thân đều bị bao trùm bởi cảm giác thẹn thùng và không có chí tiến thủ.
Đầu lưỡi của Trì Thanh Chước chạm vào thành trong của â*〽️ đ*ạ*𝖔 cô, sau khi mở rộng ra một chút, lại bắt chước tư thế 🌀·ⓘ·𝐚·🅾️ ⓗ·ợ·ⓟ 🌜·ắ·m ѵ·à·🔴 𝓇ú.т ⓡ.🔼.
Chung Linh không bao lâu phía dưới liền chảy ra rất nhiều nước, mà trên mặt cô càng khóc, tiếng khóc càng không ngừng được.
Trì Thanh Chước nghe tiếng khóc nỉ non của cô, chỉ cảm thấy dụ·↪️ ☑️ọ·ⓝ·🌀 càng tăng vọt, chất nhầy tiết ra trước d/ương vật đã thấm đẫm quần lót của anh.
Anh rút môi lưỡi ra, nhìn xuống hoa hu/yệt của Chung Linh, hai cánh hoa nhỏ tách ra ngoài, lỗ nhỏ tràn đầy chất lỏng óng ánh, không biết là nước bọt của anh hay là 𝖉_â_𝖒 dịch của Chung Linh chảy ra khi đ_ộ𝓃_ɢ 🌴ì𝓃_♓.
Phần thịt 𝐦·ề·〽️ ⓜ·ạ·ℹ️ hồng hồng rụt rè co lại, giống như chính cô vậy.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |