Truyện:Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương - Chương 12

Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương
Hiện có 31 chương (chưa hoàn)
Chương 12
Vân vũ luật động (warn H)
0.00
(0 votes)


Chương (1-31 )

Hà Diễm trừng mắt nhìn cái thứ chứng tỏ uy nghi nam tử kia vội vàng đỏ bừng mặt quay đi.

Ta xin lỗi. Lúc nãy đã nghĩ sẽ nhân cơ hội mà chê ngươi nhỏ.

Nhưng bây giờ hối hận rồi có được quay đầu là bờ không? Khụ... Nàng không tưởng tượng nổi tiểu Hoàng Đế kia khi ×â-ɱ 𝐧-♓ậ-𝐩 sẽ đau đớn thế nào.

Đồi tuyết mề●𝐦 ɱ●ạ●ℹ️ tiếp tục bị lưỡi hắn khuấy đảo, theo bản năng đỉnh đồi nhô cao và cương cứng hơn.

Khó chịu... nóng rực...

Tiếng ⓣ♓●ở 𝖉●ố●↪️...

Tiếng tí tách...

Mưa? Trời cũng thật biết chọn thời điểm mà trêu chọc. Không cần khóc cho nàng a.

Bàn tay hắn to lớn thô ráp, ma sát khuấy động theo vòng tròn nơi huyệt đạo đã bắt đầu có chút ẩm ướt.

Bạc môi mỏng chuyển từ trên đỉnh đồi xuống giữa thung lũng, kéo dài đến rốn nhẹ cắn một cái, Hà Diễm bất giác giật nhẹ mình, luồng điện chạy ngang 𝖙-𝐡â-ⓝ 🌴𝖍-ể. Vô lực ôm lấy cổ hắn, hắn lại dây dưa lần nữa trên bờ môi nàng, cơ n.ɢ.ự.𝖈 dày dặn màu đồng ép lên người nàng. Cảm nhận độ đàn hồi đến phát điên của t*𝐡*â*𝖓 🌴𝖍*ể đang ⓡ·ц·ռ гẩ·ÿ phía dưới.

Hắn chỉ muốn chửi thề một tiếng rồi 𝐡*u*𝐧*ℊ hă𝖓*🌀 mà xâ●ɱ п𝖍●ậ●𝖕.

Nhưng là vị ngọt của nàng hắn vẫn chưa nếm đủ, muốn nữa, nhiều hơn nữa hương thơm tinh khiết này.

Không khí trong căn phòng nhàn nhạt màu vàng tràn ngập tiếng ⓣ*ⓗ*ở 𝒹*ố*𝖈 𝒹â●ɱ 𝐝●ụ●ⓒ mỹ lệ.

Ngón tay hắn miết nhẹ cánh hoa mềm, sau đó...

Một ngón.

Aa... không. Ngón tay hắn đang †-𝒽-â-𝐦 ռhậ-🅿️ huyệt đạo nàng.

Hà Diễm "ân" một tiếng, ngón tay bám víu lấy bờ vai cứng cáp kia.

Tóc hắn giờ này đã rối tung, mượt mà rủ xuống, vài sợi không an phận rơi lên chiếc cổ trắng ngần.

Hắn còn chưa h*ô*ⓝ lên đó mà tóc hắn đã dám khi quân rồi.

Ghé sát tai nàng, hơi thở mang theo nhiệt lượng truyền từ tai đến mọi ngóc ngách cơ thể.

Hai ngón.

Aaa... khônggg.

Hai ngón... hai ngón....

Nàng đau 𝐜ⓗế*𝖙 mất.

"Lát nữa sẽ còn lớn hơn."

Di?

Hắ... hắn vô sỉ.

Hà Diễm cứng người không dám động đậy, làn da càng ngày lại càng ửng đỏ.

Hắn... ngón tay hắn đang luật động... a... Đang ra vào chỗ đó... ưm.. không...

Hà Diễm 🌜ắ_𝖓 𝖒ô_ℹ️ dưới ngăn bản thân không phát ra tiếng 𝐫·ê·n 𝐫·ỉ khả ái nhưng là đôi môi không kiềm chế mà tự ý phát ra những âm thanh ái muội khiến người nghe đều phải mặt đỏ tim đập.

Triệu Tử Dương gồng mình, kéo lấy bàn tay nàng đặt vào hạ bộ. Vừa chạm phải vật lạ nóng ấm lập tức Hà Diễm giật mình rụt tay, lại bị lực đạo nắm chắc.

"Ngoan. Ⓥⓤ.ố.✞ ν.ⓔ nó."

Triệu Tử Dương âm thanh khản đặc, nhuốm đầy 🅓ụ●𝐜 𝖛●ọn●ɢ 𝒹.ụ 𝒹.ỗ.

Hà Diễm dường như bị thôi miên cũng dần dần thả lỏng, vụng về 𝐯𝐮●ố●🌴 ✔️●ⓔ thứ to lớn của hắn.

Cái hành động vụng về như đứa trẻ ba tháng tuổi mới tập nắm đồ vật lại khiến Triệu Tử Dương sáng khoái nhíu chặt mày.

Cảm nhận thứ đó đang cương cứng, to lớn ra, dường như kiềm chế quá mức mà nổi lên những sợi dây chằng chịt, rυ-п ⓡẩ-ⓨ trong tay nàng.

Sợ hãi mở mắt nhìn, lại thấy hắn cũng đang cùng cực thống khổ nhíu đôi mày kiếm, bạc môi 𝒽.é 𝖒.ở mà gầm nhẹ г_ê_п 𝖗_ỉ.

Hắn rút ngón tay đang thuần thục ra vào khiến đầy óc nàng trống rỗng một mảnh.

Khó chịu. Nơi đó của nàng đang gào lên.

hoa huy*t ẩm ướt đang chờ đợi.

Dường như cũng cảm nhận được nàng đang có cỗ mất mát, Triệu Tử Dương nhếch lên khoé miệng, mắt ưng mờ ảo nhìn xuống hoa huy*t kia, Hà Diễm ngượng ngịu khép lại đùi ngọc nhưng vẫn là chậm chân hơn, bị hắn nâng một đùi đặt lên vai, hạ bộ to lớn cật lực ma sát nơi ướ*🌴 á*t giữa hai chân nàng.

Tiếng mưa bên ngoài hoà cùng tiếng ✝️𝐡_ở ◗_ố_𝐜 tạo thành một bản nhạc mê ly, hoà quyện với nhau thật nhuần nhuyễn.

Hắn đè nén không nổi, đành cúi đầu nhấm nháp lấy cái mệng đang 𝖗·ê·ⓝ 𝐫·ỉ kiều mị, đồng thời dùng lực ở vùng hông ấn xuống.

"A" lên một tiếng, từ đôi mắt đang nhắm lại, hàng lông mi cong vút run run rỉ ra giọt lỏng trong suốt.

Đau như xé rách nơi đó.

Một giọt chất lỏng màu đỏ chảy ra, thấm vào tấm nệm giường trắng muốt như 𝐤í🌜.♓ †.𝒽í.🌜.h đồng tử.

Dù biết nữ nhân thời này chú trọng tiết hạnh, nhưng không phải là ai cũng để tâm. Thấy nàng vẫn là trinh nữ Triệu Tử Dương thụ sủng nhược kinh, đôi mâu đen ánh lên ý cười. Đi kèm theo đó thì bờ vai cứng cáp màu đồng cũng nhận lấy mười dấu móng tay in sâu vào da thịt.

Hắn dường như là có cảm giác đau, nhưng là đau cho gọt nước mắt của nàng. Liền mềm lòng 𝒽ô●п lên khoé mắt nàng, đôi tay cũng không quên bận bịu với núi đôi hùng vĩ đang cao ngạo giương lên.

Xoa nắn đến khi Hà Diễm quên đi cái đau mà tiêp tục r·ê·𝐧 𝐫·ỉ dưới thân hắn thì hắn mới bắt đầu ⓡú_† 𝐫_𝒶. Lại nhẹ nhàng nhấn xuống.

Nhịp điệu từ nhẹ nhàng rồi lại nhanh dần, động tác cũng mạnh mẽ hơn.

Hắn dứt khoát 𝖗-ú-𝖙 𝖗-a rồi lại mạnh bạo 🌜ắ-Ⓜ️ ν-à-ο, ra sức luật động đến nơi sâu nhất trong nàng.

"Ân... ưmmm... không... ân... không chịu được nữa... ân..."

"A... dừng... ân... đừng động nữa. Ta hết chịu nổi... ưm..."

Triệu Tử Dương đang định đâ.Ⓜ️ 𝖛à.⭕ thì dừng lại động tác, ngón tay đùa giỡn tấm lưng trần trơn nhẵn, nhìn thẳng mắt nàng nở nụ cười xấu xa.

"Thực sự muốn ta dừng?"

Muốn gật đầu. Nhưng là cơ thể nàng không cho phép đành bất lực lắc đầu, cánh tay ôm lấy cổ hắn, 𝓃●𝖌ự●↪️ tuyết áp sát cơ bắp hắn, nơi đó của nàng muốn hắn.

Hà Diễm không ngại làm người chủ động, cong lên phần eo mảnh mai, huyệt đạo mề.Ⓜ️ 𝖒.ạ.ℹ️ liền bị dị vật to lớn ↪️ắ·ⓜ ☑️à·o.

Triệu Tử Dương khó nhọc thở ra.

Tiểu yêu tinh này, thật là biết cách ◗●ụ 🅓●ỗ người mà.

Cảm giác muốn 𝖓-ổ т-⛎ռ-𝖌 đằng dưới khiến Triệu Tử Dương tiếp tục công việc đang dang dở, đâ*𝖒 νà*ο 𝖗ú_ⓣ r_@, đâ·ⓜ ✌️à·𝖔 𝐫*ú*т 𝖗*🔼, cứ thế luật động ra vào. Tiếng ma sát, tiếng va chạm giữa nơi bí mật trong căn phòng trống càng ngày càng nhanh, càng ngày càng gấp gáp, lại trở nên vang dội bất thường khiến bầu không khí đã nóng càng thêm bội phần ám muội.

Bên ngoài trời vần vũ, bên trong cũng đọ sức mây mưa.

Đến khi tấm lưng lớn nhẫy nhã mồ hôi, hắn nâng lấy môռ.ɢ nàng áp sát hạ bộ chính mình, rồi gầm một tiếng, cái thứ chất lỏng ấm nóng bắn vào nơi sâu nhất.

Khuôn má hồng nhuận, miệng nàng không ngừng ⓣ*𝒽*ở ԁố*c, hoa kính co rút kịch liệt, ôm chặt lấy p♓â.n т.𝖍.â.n vẫn còn đang đứng dậy của hắn.

Nàng ta đúng là tiểu yêu tinh mà.

Nhấc ɱ.ô.𝖓.𝖌 lên, lại ấn xuống. Hắn lại bắt đầu một lần nữa. Hắn là nếm chưa đủ.

Cứ thế một lần lại một lần, đến khi bầu trời phía đông rạng sáng, mưa cũng ngưng rơi, cả hai mới mệt nhoài mà thiếp đi, bỏ lại đằng sau là cả một cỗ ♓🅾️a·𝖓 á·ï kích tình kịch liệt.

Chương (1-31 )